Theo dõi nét mặt hụt hẫng của tôi, anh ta khẽ mỉm cười, một người kinh nghiệm tình trường như thế tất nhiên đoán được suy nghĩ của con nhỏ ngây thơ này rồi.
-Anh nói xong thì về đi, tôi không muốn thấy mặt anh nữa.
Tôi buồn khủng khiếp chui vội vô chăn khóc cho anh ta khỏi phát hiện. Đợi tôi bình tĩnh trở lại, Nhật Nam mới nhẹ nhàng kéo chăn ra, bất ngờ cúi xuống hôn lên môi tôi. Tên này đúng là biến thái, anh ta lấy tư cách gì mà hôn tôi cơ chứ. Tôi dùng tay đánh thật mạnh vào ngực anh ta nhưng tên này đúng là lỳ lợm, làm cách nào cũng không chịu buông, mãi một lúc sau mới tha cho tôi.
-Anh làm cái trò gì vậy hả?
Tôi điên tiết hét lớn, cũng may mẹ không có ở nhà nếu không chắc tưởng con gái mình đang gặp nguy hiểm lắm. Thế mà tên này không có nét gì hối lỗi, cứ tủm tỉm cười suốt, chắc là lại quên uống thuốc rồi.
-Anh đùa thôi, chứ người anh yêu là con nhóc ngốc nghếch này nè.
-Hả????
Sao tên Nhật Nam đáng ghét cứ làm mọi chuyện rối tung thế này, cứ nói chuyện không đầu không đuôi ai mà hiểu nổi chứ.
-Anh thích em ngay từ lúc em ca Bài ca thuốc lá, mỗi ngày gặp em anh càng không kiểm soát nổi mình, anh thích đến nỗi lúc nào cũng muốn ở bên cạnh em, rồi trở nên ghen tuông khi em thân mật với người đàn ông khác. Những ngày này không có em, anh mới nhận ra anh yêu em nhiều như thế nào, đã tự nhủ với lòng không thể nhưng anh không làm được. Làm ơn đừng đối xử như vậy với anh được không?
Trời ạ, tôi có đang nghe nhầm không? Có phải anh ta đang tỏ tình với tôi không? Một con nhỏ tầm thường thế này mà anh ta lại yêu sao? Không thể nào, có lẽ có sự nhầm lẫn gì đó, hay là anh ta đang đùa giỡn với tôi.
-Đùa giỡn với tôi làm anh vui lắm đúng không?
-Những điều anh nói đều rất thật lòng, em không tin sao?
Mặc dù vẫn chưa thể tin được nhưng trong lòng tôi cảm thấy rất vui và phấn khởi, bao nhiêu mệt mỏi tiêu tan hết trơn
-Không.
-Vậy anh sẽ chứng minh cho em thấy.
-No no no, đừng nói là lại cưỡng hôn giống hồi nãy nữa nha.
Mặt tôi hài quá làm tên đó bật cười ha hả.
-Yên tâm, hôn em chán ngắt chẳng có gì thú vị hết, ai thèm.
-Nhớ câu này nha, sau này mà đến van xin được hôn tôi cũng không có đâu nhá.
-Hình như em nói ngược thì phải.
-Hâm nặng.
Nhật Nam đột nhiên nhìn tôi dịu dàng, tay nắm chặt tay tôi, tên này sắc mặt thay đổi như tắc kè vậy.
-Làm người yêu anh nhé.
Tôi mềm nhũn với câu nói của anh ta, nhưng không thể dễ dàng đồng ý như vậy, phải hành hạ cho bõ ghét mới được.
-Không, anh quen tùm lum cô, biết anh có thật lòng không? Với lại có người yêu già cả chán ngắt à.
Nhật Nam mỉm cười bẹo má tôi.
-Anh sẽ chứng minh cho em thấy làm người yêu anh hạnh phúc thế nào.
-Vậy anh cứ việc về nhà mà chứng minh, bây giờ tôi phải ngủ cái đã.
Tôi cố gắng đuổi Nhật Nam về, chứ anh ta ngồi đây xấu hổ chết được.
-Hai ngày nay em không đến, anh chẳng có gì để ăn hết.
Cái mặt anh ta thiểu não thôi rồi, làm như không có tôi là anh ta chết đói vậy á.
-Bộ không biết ra ngoài ăn à.
-Ăn đồ em nấu quen rồi.
-Vậy thì nhịn luôn đi.
Ngoài miệng nói vậy chứ trong bụng cũng thấy thương anh ta lắm, ăn ở bên ngoài hoài không tốt cho sức khỏe xíu nào.
-Vậy anh về đây, em nhớ ăn uống đầy đủ nha.
Nhìn Nhật Nam tội nghiệp quá tôi cũng không đành lòng, thế là cũng phải giúp anh ta.
-Nè, ra ngoài chờ tôi xíu.
Nghe tôi nói tên Nhật Nam vui ơi là vui, mục đích của anh ta chỉ có vậy thôi mà.
Tôi vội thay đồ rồi đi với anh ta.
-Đi thôi.
-Đi đâu? Anh ta giả vờ ngây thơ.
-Đến nhà anh chứ đi đâu, muốn nhịn đói không mà còn đứng đó.
Nhật Nam khoái chí lên xe chở tôi đi, vừa đi vừa huýt sáo, lâu lâu còn cười một mình nữa, đúng là người không được bình thường