Đồ Ngốc! Đứng Lại Cho Anh!!!

Chương 1



Ngoài trời đang mưa…mưa mang lại cho con người ta một cảm giác thật buồn và nhất là với cái lạnh của mùa đông, nhưng nỗi buồn và cái lạnh của thời tiết đâu lạnh lẽo được bằng cái lạnh của cuộc đời….Ở dưới một gốc cây có một cô bé chừng hơn năm tuổi đang ngồi gục mặt xuống như đang khóc, cạnh cô bé đó là một cậu nhóc tầm tám tuổi đang đứng tay chống vào thân cây dáng người như đang che mưa cho cô bé , từng giọt mưa vội vã rơi xuống rồi thấm ướt cả người cậu, tiếng ho bật lên khe khẽ và rồi nghe giọng nói thút thít của cô bé.

-Anh Pi !!!

-Uh! Sao vậy?

-Em …em xin lỗi…

-Đừng khóc!!! Em phải mạnh mẽ lên chứ, nhỡ đâu mai này anh không ở bên cạnh em nữa thì lúc đó em làm như thế nào?

-Anh nói gì vậy, anh đi đâu????????

-Anh phải đi đến một nơi xa ,xa lắm Ba mẹ anh đều muốn anh đi tới đó nên anh không thể không đi được!

-Không sao! Dù anh ở đâu em cũng sẽ tìm được anh!!!-Nhưng lần này thì em không tìm được anh rồi!-Tại sao.Vì lần nào chơi chốn tìm đều là em thấy anh trước tiên mà!?????????

-Nhưng nơi anh đến là một nơi xa lắm, cách đây nửa vòng trái đất cơ!

-Vậy ! bao giờ anh trở lại???Nét mặt cậu thoáng chút bối rối.

-Anh…anh…anh sẽ trở về vào một ngày mưa!

-Vào một ngày mưa???

-ừ! Vào một ngày mưa.

Tiểu Mi đưa tay ra hứng từng giọt mưa, mưa không biết cô thích mưa từ khi nào nhỉ? Chỉ biết là khi trời mưa là cô vui .Tiểu Mi ngước lên bầu trời, mưa lớn từng giọt mưa hắt vào mặt Mi khiến cô cảm thấy rát nhưng cô không muốn về không muốn trở lại với thực tại phũ phàng khi mẹ cô đã qua đời vì căn bệnh ung thư quái ác, ba cô thì bỏ nhà đi vì thiếu nợ của bọn vay nặng lãi và cô bỗng chốc thành một đứa trẻ không nhà.Và rồi có cái gì cứng cứng chọc vào lưng khiến cô đau điếng. Và ngay sau đó là một tràng cười ngạo nghễ

.-Con kia!!! Ai cho phép mày ngồi đây hả, dám tranh chỗ của bọn chị sao?

-Nhìn nó kìa! Trông bẩn tưởi quá đi, chắc đến cả xà bông tắm nó cũng không có tiền mua

.Tiểu Mi không nói gì cô đã quen với những lời châm chọc kiểu này rồi nên giờ với cô im lặng là vàng.

-Sao thế! Cưng khinh bọn chị hay sao mà không thèm trả lời?

-Tội nghiệp ông già tao quá! Ra sức lấy tiền xây một ngôi trường thật đẹp để rồi rước cái thứ mồ côi như nó vào học

-Sao!???? Không thèm nghe chị nói hả? Ngon quá ta, cho nó ăn hành đi tụi bây.

Nói rồi cả đám bay vào đánh.Đây là lần thứ mấy cô bị đánh rồi nhỉ, cô cũng chẳng nhớ nữa. Mồ côi là một cái tội sao? Cô muốn mình mồ côi à. Cô không muốn mình có mẹ sao. Không, cô muốn lắm chứ nhưng……..đánh rồi tiếp tục đánh chúng đánh cô y hệt như cô là một bao cát không có cảm xúc. Dừng lại đi, đừng đối xử với cô như vậy, cô đau lắm… cô quỵ xuống , con nhỏ cầm đầu với khuôn mặt đanh lại bước ra chỗ cô nó đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Mi và rồi lên tiếng

-Nghe nói cưng có khuôn mặt dễ thương lắm, nhưng sau hôm nay có vẻ người ta phải nói lại về cưng rồi.

Một con dao găm được ném ngay xuống trước mặt Mi. Con nhỏ cầm nó lên

-Để chị “ trang điểm” cho cưng nha

Mi nhắm chặt đôi mắt lại, cô sợ và cố gắng vùng vẫy ra khỏi mấy con nhỏ này nhưng không được. Đứa thì túm lấy tóc cô, đứa thì đạp túi bụi vào người cô, mắt cô mờ đi và rồi ánh kim loại lóe lên, thứ ánh sáng lạnh đến kinh người.-Mấy cô đang làm gì vậy?Cả đám con gái

Quay lại quắc mắt nhìn kẻ phá đám và rồi chúng rụt vội lại khép nép nhún nhường sợ sệt trước người vừa lên tiếng. Đó là một nam sinh có gương mặt lạnh lùng ở ánh mắt toát lên một cái gì đó khiến người đối diện phải kiêng nể, không dám nhìn thẳng mà chỉ dám cúi đầu. Tuy vậy nhưng anh đẹp tựa như một thiên sứ, trên đời này có người đẹp như vậy sao?

-Mấy cô có biết tôi ghét loại người nào không?

-Dạ…dạ…không!!!

Đôi mắt sắc lẹm ấy hướng về phía con dao nhỏ dưới đất và rồi anh ta cầm nó lên rồi bước dần đến phía cô.

-Là loại người dễ bị người khác ăn hiếp!

-Dạaaaaaaaaa!!! Bọn em…à dạ tất cả là tại con nhóc này đấy ạ? Anh để tụi em xử nó!!!

Chúng chỉ tay về phía cô, anh lia mắt về phía cô, anh đang nhìn cô sao…? Không! đó không phải là nhìn, trong ánh mắt anh không có cô, cô không đáng để anh phải nhìn. Hạng người nhỏ bé tầm thường như cô không đáng để anh để tâm. Anh nhếch mép cười khinh bỉ rồi lên tiếng

-Nếu dùng dao không đúng cách sẽ làm tổn thương đến chính mình đấy- anh vừa liếc mắt về phía con nhỏ cầm đầu và rồi

-Áaaaaaaa! – một tiếng hét đau đớn vang vọng khắp ngôi trường máu, mặt con nhỏ đẫm trong máu, một hình dấu được khắc trên khuôn mặt trắng trẻo của con nhỏ.

-Lần này tôi tặng cô vết sẹo,lần sau thì cô không còn nhìn thấy nó nữa đâu

Con nhỏ nhìn anh ta bằng ánh mắt đau đớn xen lẫn sự sợ hãi và hận thù.

-Biến!!!!!!!!!!!!!!

Đám lu bu ấy lập tức bỏ chạy thật nhanh chỉ còn lại Tiểu Mi và người con trai đó. Anh lấy tay nâng khuôn mặt của Tiểu Mi lên. Đẹp! sao anh ta đẹp thế đôi mắt anh lạnh chết người, nụ cười quyến rũ ngay cả khi anh chỉ cười nhếch mép, tất cả đều hoàn hảo, hoàn hảo như được chính thiên thần tạo nên . Và rồi sự đau đớn kéo cô trở lại thực tế anh ta hất mạnh cô xuống khiến cô một lần nữa ngã dúi dụi trên mặt đất. Anh cười nhếch mép, cái nụ cười khinh bỉ rồi anh rút từ áo ra một chiếc khăn tay rồi chậm rãi lau sạch từng ngón tay một. Sao thế! trong mắt anh cô dơ bẩn thế à! Anh có cần phải làm như thế trước mặt cô không? Lòng cô chợt đau nhói, mà chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại đau như thế này cô vừa mới gặp anh ta chừng vài phút thôi mà chắc là do đau quá nên bị ảo giác cô tự chế ngự bản thân mình như thế. Và rồi anh đi mất chỉ còn mình cô ở đây với chiếc khăn tay anh để lại và rồi cô cầm nó lên cất vào trong túi của mình, cô với tay lên hành lang rồi từ từ đứng dậy , đôi chân cô run run và rồi cô đi men theo bờ tường rồi bước vào nhà vệ sinh dùng nước rửa sạch những vệt máu trên khuôn mặt, và rồi cô chợt bật khóc ngoài trời mưa rất lớn nhưng nó không át đi được tiếng khóc của cô.Nhói! sao cô thấy nhói ở tim, tim cô đau khi thấy anh nhìn cô rồi cười khinh bỉ. Sao lại cứu cô rồi hạ nhục cô, cô đâu cần anh cứu! cô đã quen chịu đòn rồi. Tại sao lại lau tay trước mặt cô như thể chạm vào cô là nỗi xỉ nhục, là dơ bẩn?. Cô cũng là con người, cũng phải có lòng tự trọng chứ! Lòng tự trọng, đó là điều mà tất cả học sinh trường Lĩnh Nam nghĩ cô không hay nói đúng hơn là cô không xứng đáng có. Ra vậy, trong cái thế giới mà con người là nô lệ của đồng tiền và danh lợi thì nghèo là một cái tội. Một khi đã nghèo thì không được quyền có cảm xúc, kẻ nghèo là đồ chơi của kẻ giàu là thứ rác rưởi mà kẻ giàu có thể tùy ý chà đạp…nghĩ đến đây cô bất giác mỉm cười chua chát, trước đây lâu lắm rồi lúc đó căn bệnh ung thư quái ác còn chưa cướp đi người mẹ yêu dấu của cô, hồi đó gia đình cô cũng rất giàu , mỗi sáng ba vẫn thường đưa cô tới trường bằng xe hơi rồi khi cô bước vào lớp các bạn nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Nhưng tất cả với cô bây giờ nó chỉ còn lại là mảng kí ức rời rạc trong tiềm thức xa xôi.Một thứ gì đó xa lắm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.