Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!
-!!-!!-Stupid!-!!-!!-
Đêm qua đi, một ngày mới với nhiều hứa hẹn bất ngờ lại đến.
Thông thường, một ngày mới sẽ bắt đầu bằng tiếng gà to miệng gào thét ò ó o, nhưng, vào lúc này đây, trong căn hộ xa hoa nhất của toà chung cư công nghiệp hiện đại mới, nó lại được khởi nguồn bằng tiếng hét kinh điển Đằng Hy! của loài động vật giống cái.
Nắng mới nhợt nhạt qua cửa sổ đổ vào gian giữa căn hộ, càng thêm soi rõ từng đường nét bầm tím đầy nghệ thuật ở hốc mắt phải của Đằng Hy.
Có lẽ "nhan sắc" đã bị đe dọa nhiều lần nên Đằng Hy dường như đã quen, anh chẳng thèm lấy gương xem xét, bình thản, ung dung uống cà phê như thường, nhưng, cũng không lơ đi ánh mắt sắc bén như dao, lạnh như băng của Đằng Dạ phía đối diện.
-Đằng Hy! Anh còn gì để nói không?_Nhìn chằm chằm vết thâm đen trên hốc mắt phải của Đằng Hy do Giai Băng gây ra, Đằng Dạ lạnh lùng truy vấn. Tuy phản ứng của Giai Băng làm anh vô cùng vừa lòng nhưng nghĩ đến việc vợ mình bị người ta ý đồ sàm sỡ, anh lại không nhịn được muốn giết kẻ đó ngay lập tức. Bàn tay anh nắm chặt lại, đến mức có thể nghe thấy tiếng xương ma sát nhỏ nhoi.
-Không phải 7 lần trướ2 ta đã nói rồi sao? Đó chỉ là hành động tự vệ_Đằng Hy nhạt giọng trả lời, biểu tình rất nhàm chán với chủ đề này.
-Tự vệ?_Những ngón tay bao lấy lớp men thủy tinh quanh chiếc cốc đựng ca cao lạnh của Đằng Dạ siết chặt.
-Nếu như ngày hôm qua hai người không làm chuyện gì đó ám muội khiến áo quần Giai Băng không được chỉnh tề, thì tôi sẽ không vì muốn giữ sự trong sạch của bạn thân lần Giai Băng mà sửa sang lại áo quần cho cô ấy, cũng không sẽ xui xẻo làm cô ấy thức giấc ngay khi đang giúp gài nút áo và ăn nguyên một cú đấm. Tất cả điều anh làm chỉ là hành động tự vệ chân chính!_Tỏ vẻ bất đắc dĩ, Đằng Hy "thấm đẫm tình người" kể lại đầu đuôi sự việc, giọng điệu trái lại không hề che giấu sự mỉa mai bên trong.
-Anh đúng là đồ vô sỉ_Vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng không biểu cảm, Đằng Dạ gập đầu "tán dương", thanh âm như đá áp vào da thịt, làm người ta run bắn lên vì sợ_Anh đang đi quá giới hạn của mình rồi đấy.
-Thật sao?_Bật cười trào phúng, Đằng Hy làm như rất ngạc nhiên hỏi lại rồi trầm ngâm vẻ suy ngẫm.
Đợi đến khi hàn khí bao quanh Đằng Dạ càng nồng, Đằng Hy mới nở nụ cười giảo hoạt, kết hợp với vẻ đẹp tuấn mĩ hoàn hảo mơ hồ, nó lại càng thêm xảo trá, tới ngưỡng, một người tinh tế và đặc biệt vô cảm như Đằng Dạ, cũng dần có dấu hiệu căng thẳng trên ngũ quan tinh diệu.
-Tôi còn muốn làm hơn thế nữa cơ!_Đằng Hy hạ giọng trầm thấp cực điểm, nụ cười xảo trá như hồ ly càng đậm nét.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.