Thở hồng hộc như muốn hút hết toàn bộ dưỡng khí lơ lửng giữa không trung, cô gái áo cánh hồng xinh đẹp gằn giọng đay nghiến, vầng trán cao thê thảm những vệt mồ hôi nhớp nháp. Cô ta chống hai cánh tay mảnh mai lên mặt bàn to rộng của văn phòng phó tổng giám đốc, vô ý mà như cố tình làm lộn xộn mọi đồ dùng ngăn nắp bên trên. Đôi mắt nâu không che đậy tia giận giữ ngập tràn hận ý lại, chăm chăm nhìn khuôn mặt an tĩnh, trầm ổn gần như nhu hoà của chàng trai trước mặt.
-Là sao?_Trước sự xuất hiện đường đột của cô gái, Lãnh Kiên vẫn giữ thái độ ôn nhu, hiền hoà, khoé môi nở nụ cười có thể hâm nóng tâm khảng bất cứ ai, không ngoại trừ người trước mặt.
Sững sờ nhìn Lãnh Kiên một chút, cô gái kia hoảng loạn lấy lại lí trí sau khi bị tan chảy, đôi gò má thoáng ửng đỏ. Cô ta hướng mắt nhìn về phía khác, tránh để bản thân ngu ngốc mê luyến
-Còn...còn chuyện gì nữa chứ, sao ngươi lại bưng bít chuyện mất mặt của Hạ Giai Băng ngày hôm qua chứ? Rõ ràng chỉ cần làm như thế, cô ta sẽ mất điểm trong mắt mẹ chồng tôi lẫn Đằng Dạ và cả đám người ngu ngốc chỉ biết hướng theo dư luận kia, như thế...như thế, cô ta sẽ...
-Minh Du, hình như cô đã quên thỏa thuận của 2 ta..._Đưa những ngón tay thon dài lướt lên vầng trán nhễ nhại mồ hôi của Minh Du, vén đi mớ tóc lộn xộn trước mặt, Lãnh Kiên vẫn giữ bản mặt tươi cười như ánh mắt trời, thanh âm trầm ầm tựa mật ngọt vang lên, vô hại làm sao_...cô có thể làm bất cứ điều gì nhưng không được làm tổn thương Giai Băng của tôi, bao gồm cả tinh thần lẫn thể xác. Minh Du ngoan không được quên và bắt buộc phải tuân thủ, hiểu không?