Bầu không khí xung quanh theo âm thanh trầm ổn thần bí của Tử Di mà trở nên ngắt lặng, im ắng, cô đọng. Lớp lớp phân tử khí như dồn nén vào nhau, khiến hơi thở của Giai Băng nặng nề hẳn đi. Cô nhìn khuôn mặt phóng đại của Tử Di, đôi mắt đen láy lên vô vàn tinh quang kia nữa, cơ thể như được kích thích rơi vào trạng thái phòng bị cao độ.
Nhìn lướt qua nắm tay run run của Giai Băng, Tử Di bật cười thành tiếng, người ngả về lại chỗ cũ, tư thế hết sức sảng khoái.
-Đằng Dạ và Đằng Hy không phải là con ruột của Đằng phu nhân hiện tại, Đằng lão gia không phải con ruột của Đằng lão phu nhân, chồng của Đằng lão phu nhân cũng không phải máu mủ của Đằng mẹ ông ta,..._Tử Di vừa mân mê vành tai mình vừa làm như lơ đãng nói, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt đang thả rong ở ngoài đường đặt lên người Giai Băng, vẫn nở nụ cười thần bí đầy tự tin_Đây liệu chăng chỉ là sự sắp đặt vô tình của số phận hay là do quy luật muôn thuở không tránh khỏi của Đằng gia?
Bám víu theo thông tin của Tử Di mà suy nghĩ, Giai Băng trầm tư một chút, toan trả lời liền bị cô nàng vươn người đưa ngón tay áp vào môi, suỵt khẽ, như ra hiệu cô im lặng.
-Đằng gia trước giờ rất được người ngoài hâm mô, cô biết tại sao không?
Giai Băng lặng yên lắc đầu dù trong lòng đã mơ hồ tìm được đáp án.
-Haha!_Tử Di uống một ngụm cà phê rồi bật cười, tiếng cười trong trẻo nhưng tràn ngập ý giễu cợt không che giấu_Đằng gia đó, ngoài được hâm mộ là gia tộc trung lập hùng mạnh nhất, tiền tài khổng lồ nhất, cách hành xử khiêm tốn nhất, còn có hoà thuận nhất. Giữa mẹ kế và con chồng bọn họ dường như không hề có trở ngại máu mủ, suốt bao đời cũng không có mấy cái hành động ngớ ngẩn như ám hại, tranh đoạt quyền lực. Hừ! Rất lâu trước đó có người hỏi bà mẹ kế Đằng gia tại sao không sinh thêm một đứa con cho gia tộc, giúp họ thoái khỏi tình trạng độc đinh, cô biết bà ta trả lời thế nào không? Rất cao thượng nhé! Gì mà chỉ muốn tập trung nuôi dưỡng, yêu thương chồng con. Gì mà như thể đã đủ để thoả mãn như cầu gia đình của phụ nữ. Thực chất, bà ta chẳng qua chỉ sợ chết mà thôi.