Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 174



Không có ai trả lời. Đáp lại sự giận giữ không biết trút vào đâu của Giai Băng là một sự lặng ngắt đến tĩnh mịt. Dù có, thảng hoặc, cũng chỉ là tiếng còi xe, tiếng động cơ khi xa khi gần lạc vào.

Giai Băng chớp mắt khó hiểu, cố nán lại thêm chút.

-Alô, ai đấy?

Vẫn không có ai trả lời cho câu hỏi lạc lõng của Giai Băng.Tiếng người huyên náo, đến rồi đi, nhưng là tiếng người ta xì xào, bàn tán, căn bản không phải trả lời cô.

Giai Băng cảm thấy bực mình, cô buông điện thoại ra khỏi tai, toan xác nhận xem số máy kì lạ này của ai. Thì chợt, dễ nghe như một vạt nắng ấm vắt qua cửa sổ, một giọng nói quen thuộc ùa vào tai cô. Mọi hành động ngưng trệ.

-Ồ! Lãnh Kiên, cậu cũng ở đây sao?

Đó là giọng nói của Diệp Mi! Giai Băng bất ngờ áp nhanh điện thoại lên tai, đầu óc dạt vào một không gian mịt mùng. Cô không hiểu, sao lại có Lãnh Kiên ở đây.

-Ừ, trùng hợp thật_Thanh âm nhu hòa nam tính vốn có của Lãnh Kiên như đáp trả cũng cất lên, rất nhẹ, rất mềm mỏng, đúng chất một người đàng ông lịch thiệp.

Giai Băng chính thức rơi vào trầm tư, mắt cô đảo nhẹ, như đang cố vặn não suy nghĩ mục đích của cuộc gọi này. Với một người luôn cố chấp, hay tự cho là đúng và thù dai như Lãnh Kiên, không có chuyện mới chỉ ngày đã tha thứ cho cô nhanh như vậy được, anh nhất định sẽ làm gì đó để cảnh cáo cô. Sao giờ lại gọi điện cho cô? Còn cố ý xuất hiện ở nơi có Diệp Mi?

-Hình như cậu đang có cuộc gọi?

-Ừ!_Lãnh Kiên đáp, thanh âm dù lạc lõng trong huyên não nhưng lại vọng đến tai Giai Băng rõ ràng một cách quái đản, dần dần to lên hẳn, như đã đặt điện thoại kề sát vào_Chưa gì em đã muốn quên anh rồi sao?

Giai Băng thiếu chút nữa thì đánh rơi cả điện thoại.

-Lãnh Kiên?_Giai Băng thì thào, trong giọng nói có sự kiềm chế, như không thể tin được mới sớm bảnh mắt anh đã gọi điện cho cô. Tuy nhiên, với những kẻ luôn cả nghĩ như Lãnh Kiên, rất có thể sẽ cho rằng, đối phương muốn tránh xa khỏi mình đến mức tự động loại trừ sự hiện hữu của mình trong lòng. Nó làm anh thêm biến chất và tàn nhẫn.

-Bất ngờ cũng đừng quá trớn chứ?_Tiếng cười ôn hòa của Lãnh Kiên qua đường sóng truyền trở nên mơ hồ, bí ẩn ma quái. Bất mãn, theo đó cũng trở nên rõ ràng.

-Em xin lỗi, chỉ là em không ngờ anh lại gọi cho em vào sáng sớm thế này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.