Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 82



"Máy đẻ con?"

Cuộc đối thoại của Giai Băng và cô gái nọ từ "rôm rả" bỗng trở nên ảo não nặng nề. Một mảnh trầm mặc như nhuốm lên tất cả mọi thứ.

Khái niệm kia, tựa mũi dao nhọn khứa sâu vào tim Giai Băng, không ngừng chà sát.

Ai chẳng biết, làm vợ người ta thì cũng như cái máy đẻ con chứ, nhưng có cần sử dũng điệu bộ thương hãi như thế để nói không? Nó có điểm làm Giai Băng cảm thấy cực kì quái lạ.

Người kia có vẻ như rất đắc ý với điều này thì phải, cơ mà có gì cần phải đắc ý với điều hiển nhiên này chứ?

-Sao thế? Cứng họng rồi à? Biết điều đấy!_Người bên kia cười một tràng giả lả, thanh âm càng thêm phần mỉa mai, bỡn cợt.

-Rất tiếc là không!_Tuy khó hiểu nhưng Giai Băng vẫn không để mình yếu thế, cô cũng kéo miệng rộ lên một nụ cười nhợt nhạt_Cô nói không sai, tôi là một cái máy đẻ con. Đó là nhiệm vụ muôn thuở của một người vợ, tôi không có ý kiến.

-Cô..._Chất giọng người bên kia có chút thất thần.

-Cô đừng ghen tị trước hạnh phúc của người khác như thế, rất nhỏ nhen đấy, biết không? Và...cũng đừng nổi tà tâm khi kết tinh tình yêu của chúng tôi ra đời_Đanh thép nói liền một mạch, Giai Băng lập tức ngắt kết nổi, hơi thở từng ngụm gấp gáp hẳn.

Bỗng dưng, cô cảm thấy có điều gì đó bất an đang nhen nhói, mãnh liệt ép tâm trạng cô giảm sút nhanh chóng. Nỗi buồn, sự đau đớn, thất vọng như đạt đến đỉnh điểm, vây bám lấy thân thể cô, khiến toàn thân cô rã rời, chỉ muốn nhắm mắt tẩy sạch hết tất cả, mọi phiền não xung quanh.

Nhưng...đâu dễ gì lại có thể....

-Ring! Ring!_Tiếng điện thoại trong tay Giai Băng lại tiếp tục kêu lên, đơn độc một thứ thanh âm trong trẻo nhưng lại thôi thúc như muốn đòi nợ người.

Kinh hoàng, Giai Băng giật mình thoát ra khỏi đống suy nghĩ hỗn độn, theo ý muốn từ chối cuộc gọi.

Thêm một lần nữa, người bên kia tiếp tục làm phiền.

Điên tiếc, Giai Băng tắt máy của Đằng Dạ, càng tăng thêm lực siết, khiến gân xanh nổi sạch lên làn da trắng nõn.

Đúng lúc ấy, như doạ người, Đằng Dạ đột ngột bước vào.

-Có chuyện gì với em à?_Thấy sắc mặt Giai Băng không tốt, Đằng Dạ thả mông xuống bên cạnh cô, một tay lơ đãng vén lọm tóc mai dài đen nhánh lõa xòa trước mặt cô sang bên, khuôn mặt tuấn mĩ hại chết người không ngừng thu hẹp khoảng cách, từng phút nhích lại gần, kích thích da mặt mỏng của Giai Băng rộ lên hai váng hồng.

Có tật giật mình, Giai Băng đẩy Đằng Dạ xê ra xa người mình, luôn miệng mắng nhiếc.

-Anh đừng có dí cái mặt sát nhân đó lại gần tôi, hỏng mắt!

-Vậy sao?_Nét lo âu trên mặt Đằng Dạ nhanh chóng biến dạng, tổ hợp một đống hàn khí khô quạnh, lạnh lẽo_Nhưng tôi không rảnh đến thế đâu, tôi chỉ muốn lấy lại điện thoại trên người em.

Vừa dùng mĩ nam kế vừa áp dụng chiêu cướp giật, Đằng Dạ dễ dàng lấy lại điện thoại của mình. Nhưng anh chưa kịp thắc mắc tại sao nó lại tắt nguồn, Giai Băng đã nhanh chóng giật lại, cố chấp không để nó rơi vào tay anh.

-Em làm gì thế?_Đằng Dạ có vẻ bực bội.

-Tôi...tôi..._Đảo mắt một hồi tìm kiếm lí do mà chẳng thấy thứ gì hợp lí, Giai Băng đành liều mạng nói đại, đôi mắt mở to phụ hoạ_...tôi muốn giữ điện thoại của anh!

-Để làm gì?_Đằng Dạ híp mắt nghi hoặc, đáy mắt đen sâu loé lên chút ánh sáng nhè nhẹ.

-Tôi...tôi... Tại sao lại hỏi để làm gì chứ?_Túm nhanh lấy chiếc muống nhỏ trong bát cháo đã nguội lạnh, Giai Băng gõ nhẹ đầu nó vào trán Đằng Dạ, khoé môi nhỏ xinh nhoẻn lên một nụ cười_Ngốc! Tại vì tôi là vợ của anh!Thoáng chút ngây người, Đằng Dạ không thèm chú ý đến mấy hạt cháo loãng dính trên trán mình, đưa ngón tay thon chạm vào khoé miệng Giai Băng, phối hợp bằng một nụ cười ôn nhu ấm áp.

-Được thôi, nhưng em cũng phải đưa điện thoại của em cho tôi.

-Hở?_Nụ cười Giai Băng cứng ngắc, đôi mắt như chìm vào mê muội nhìn nụ cười đang nở rộ. Căn bản, không hề phản đối về yêu cầu của Đằng Dạ.

-Đồ ngốc! Tôi là chồng của em!_Nụ cười của Đằng Dạ càng thêm khoét sâu, sắc nét nhưng không gay gắt_Không lẽ không thể đổi được?

Giờ mới thoát khỏi mị hoặc, Giai Băng chậm rãi tiếp nhận điều kiện của Đằng Dạ rồi gật đầu đồng thuận.

-Được! Chỉ cần...anh không thể gặp người đó!_Giọng nói của Giai Băng càng ngày càng nhỏ dần, như chỉ để nói với mỗi chính cô vậy, nhưng sắc mặt của cô thì đanh lên thật rõ nét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.