-Đằng..._Nuốt ực một đống nước bọt mới đổi lấy tí ti can đảm xung trận, Giai Băng chưa kịp thốt lên lời, thứ thanh âm “ọt! Ọt!“ thanh thúy từ bụng cô đã thay chủ cảnh tỉnh.
Cơ mà, tuy rất vô lễ, nhưng không phải không có hiệu quả, ít nhất, hai người kia cũng chịu thu hồi trạng thái sát khí nồng nặc.
-Thật mất mặt!_Không an ủi người ta thì chớ, Đằng Dạ vô lương tâm quở trách, bực bội nhìn đôi uyên ương tình chàng ý thiếp đối diện, đồng thời, không do dự nâng mặt Giai Băng lên, âm thầm hách mắt về phía kia, ra chiều muốn cô nhìn mà học hỏi.
Tử Thần dường như rất sung sướng trước sự ganh tị của Đằng Dạ, biểu đạt tình cảm ngọt hơn mật.
-Tử Thần, ngươi bới cơm giúp ta đi! Ta đói đến vô lực rồi!_Tuy cách xưng hô hết sức hàm hồ, nhưng nó được thốt ra từ giọng nói ngọt ngào, khuôn mặt như đang làm nũng, nên hết thảy không làm Tử Thần ngứa tai muốn chiến tranh lạnh.
Đằng Dạ “yêu thương“ liếc Giai Băng, thấy cô rùng mình thì gân xanh nổi đầy mặt, tức!