-Tử Thần, ngươi làm gì vậy? Sao không bới cơm cho ta?_Nhắm mắt há miệng lâu đến suýt sái cả quai hàm mà vẫn chẳng có thứ gì nhảy vào, Tử Di nhăn mặt mở mắt nghi hoặc, liền bắt gặp ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Đằng Dạ lia đến, và ông chồng của cô cũng đang rất nhàn nhã tiếp nhận_Này! Hai người nhìn nhau “đắm đuối“ thế không phát chán à?
Hai người kia vẫn im lặng trừng mắt.
-Hay hai người có cảm tình với nhau, muốn vứt hai quả phụ như bọn này hả?_Bàng hoàng trước suy nghĩ của chính mình, Tử Di đập bàn bật dậy, nét mặt vừa tức giận vừa lẫn lo lắng.
-Tử Di! Có chết anh cũng không thèm làm cái điều đó!_Quá quen với mấy lời kinh thiên động địa của vợ, Tử Thần nhẹ nhàng xoa xoa mái đầu cô_Giờ em cùng Giai Băng sang chỗ khác ngồi ăn đi, anh và Đằng nhị thiếu gia đây cần nói chuyện với nhau một chút.
-Chuyện này...
-Giai Băng, đằng sau những người đàn ông thành đạt luôn là những người phụ nữ biết điều_Cũng ôn nhu đánh mắt về phía Giai Băng, Đằng Dạ ngầm ý nói.
-Thế còn thức ăn!_Hai sắc thái: một bất mãn, một lạnh nhạt đồng loạt vang lên.
-Tùy ý gọi thêm, dù sao hai người cũng ăn cơm chùa, đừng khách sáo làm gì_Tử Thần sảng khoái đề nghị, dù sao, nhà hàng này cũng là nhà hàng của Đằng gia, lỗ vài triệu cũng chẳng ăn nhằn gì.
Nghe Tử Thần nói vậy, hai người đàn bà biết điều nhanh chóng rời đi, để lại không gian riêng tư muốn chém thì chém, muốn giết thì giết của hai chàng.