Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh

Chương 44-3



Nhìn Duy lúc này thật bình yên, không còn sự lạnh lùng trên khuôn mặt điển trai nữa. Những tiếng bước chân nhẹ nhàng trên nền cỏ, Moon bước đi trong khu vườn. Đôi mắt đen long lanh nhìn ráo rác khắp nơi và dừng tại nơi góc vườn. Nhẹ nhàng tiến lại phía Thiên Duy, nhìn người con trai trước mắt mình. Moon không thể tin nổi trên thế gian này lại có một người con trai hoàn hảo đến thế. Một cái đẹp làm say mê biết bao người khi nhìn anh.

Một mùi hương dịu nhẹ quen thuộc thoang thoảng đâu đây khiến Duy khẽ mở đôi mắt nhìn người đứng trước mắt mình. Moon giật mình khi Duy mở mắt nhìn cô nhóc với cái nhìn lạnh giá, sắc nhọn.

- Biến!- Duy.

- Mi nói gì?- Moon bực tức.

- Biến!- Duy.

- Ta không biến.- Moon.

- Biến!- Đôi mắt sâu hút nhìn Moon với cái nhìn lạnh lùng băng giá.

- Mi!- Moon uất ức.

Moon chỉ tay về phía Duy nhưng anh chẳng thay đổi thái độ cũ mà có lẽ lại càng phát triển nó hơn khiến Moon sợ hãi lùi lại mấy bước và rời khỏi khu vườn. Duy lại nhắm mắt chìm và sự bình yên của chính anh.

-------------------

Cô vẫn nằm trên giường bệnh với bao nhiêu là thiết bị trên người, đôi hàng mi vẫn khép. Không còn vẻ lạnh lùng nữa nhưng nét mặt cô là một nỗi buồn ẩn sâu. Nhưng vẻ đẹp của cô thì lại khiến người ta nhìn phải say lòng cho dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Anh ngồi bên cạnh cô, nắm bàn tay nhỏ nhắn kia nhưng sao nó lạnh quá anh chỉ còn biết xiết chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô mà truyền sự ấm áp. Anh ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần mà trong lòng xót xa.

- Cô phải tỉnh dậy! Còn rất nhiều điều cần cô đó.- Anh.

- Cô còn ba cô mà. Chắc hẳn ba cô rất lo cho cô. Sẽ như thế nào khi ba cô biết được rằng con gái ông không muốn tỉnh lại?- Anh nhìn cô chán chứa tia hi vọng.

Nhưng tất cả đều chìm trong sự yên ắng, chỉ có tiếng thiết bị kêu và tiếng thở đều đều trả lời anh.

Người con gái đang nằm đây nhưng anh có cảm giác cô đang xa xa dần anh. Con tim anh đang yếu mềm vì người con gái này.

Tạch.

Tiếng cửa mở kéo anh ra khỏi bao suy nghĩ bộn bề. Sky cùng Scorpio bước vào trong phòng với nét mặt lo lắng.

- Tiểu thư sao rồi?- Scorpio nhìn anh lo lắng hỏi.

- Qua tình trạng nguy hiểm nhưng có tỉnh lại hay không là do cô ấy.- Anh.

- Cảm ơn anh đã cứu tiểu thư chúng tôi.- Sky.

- Ừ!- Anh.

- Chúng tôi sẽ đưa tiểu thư trở về biệt thự.- Scorpio.

- Bây giờ sao?- Anh nhìn Scorpio.

- Có lẹ sẽ thế!- Scorpio.

- Nhưng cô ấy còn rất yếu.- Anh nhìn Scorpio.

- Tiểu thư ở lại đây sẽ rất nguy hiểm. Chủ tịch cũng đã trở về nên tiểu thư sẽ được chuyển về chăm sóc.- Scorpio.

-...- Im lặng.

Trong giây phút này anh chỉ còn biết nhìn người con gái trên giường bệnh kia mà cầu mong cho cô sẽ mau tỉnh lại. Cô đang say trong một giấc ngủ thật dài và giấc ngủ đó ngắn hay dài phụ thuộc và chính cô.

Cả ba người nhìn cô chỉ biết thở dài, ai cũng cầu mong cô sẽ tỉnh lại.

"Mẹ à! Mẹ... mẹ... tỉnh lại nói chuyện với con đi mẹ... mẹ đã hứa với con mẹ sẽ khỏe lại mà,mẹ... mẹ hứa sẽ không bỏ con lại một mình mà. Bác... sĩ! Làm ơn cứu mẹ cháu đi! Làm... ơn... cứu mẹ cháu!

Một cô bé đầu tóc rối bù, chiếc váy trắng tinh khôi của cô thấm đầy máu, hai bàn tay chỉ một màu đỏ tươi. Nhưng cô bé không quan tâm mà quỳ xuống cầu xin vị bác sĩ cứu lấy mẹ cô. Tất cả đều vô vọng khi cô bé nhận được cái lắc đầu buồn bã của vị bác sĩ. Cô bé khóc nước mắt lăn dài trên gò má. Giờ phút này cô bé chỉ biết ôm người mẹ thân thương của cô mà khóc, chỉ vài phút nữa thôi người ta sẽ mang mẹ cô bé đi xa cô bé mãi mãi. Tất cả đều sụp đổ và không còn chút hi vọng nào đối với cô bé nữa.

Vài y tá bước vào kéo chiếc khăn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.