Hôm nay là ngày Moon đi học lại sau khi ở nhà ông Trần nên cô nhóc đến trường sớm hơn mọi ngày. Đi lang thanh trên sân trường nhìn những chiếc lá vàng rơi, đôi mắt đen long lanh ẩn giấu một nỗi buồn. Gió thổi nhè nhẹ làm cho tóc Moon bay bay theo gió, Moon cảm nhận được từng luồng gió mang chút sương lạnh qua làn da mỏng manh. Cả sân trường vẫn còn vắng lặng chỉ có tiếng gió thổi qua những tán lá kêu “ sào sạc “. Nhìn Moon lúc này thật cô độc. Trước kia cô nhóc luôn cười vui vẻ thế nhưng Moon đã đánh mất nụ cười vui vẻ từ khi nào cô bé cũng không biết! Thay vào nụ cười vui tươi lại là một nụ cười nhan hiểm đầy thủ đoạn và đôi khi là một nụ cười giả tạo. Có lẽ Moon đã đánh mất sự chân thực trong trái tim! Khẽ bước đi và nhìn xung quanh nhưng càng nhìn cô nhóc lại càng thấy đau khi nơi đâu cũng có hình bóng vui vẻ của mình với Nhi. Sống mũi cay cay, mọi vật nhoà đi trong nước mắt và Moon đã khóc! Bao cảm xúc vỡ oà trong lòng.
- Moon!
Một tiếng gọi thân thương đầy quen thuộc vang lên khiến Moon khựng người không bước nữa. Mọi vật xung quanh như chìm vào im lặng, Moon từ từ quay lại tìm người gọi mình nhưng trong lòng thì cầu mong không phải người đó. Nhưng không! Cuộc sống có những chuyện không theo ý muốn của ta và Moon lúc này cũng vậy! Trước mắt Moon là Sun một người bạn rất thân thiết của Moon đang đứng đối diện nhìn Moon với đôi mắt ngấn nước.
- Sun!- Moon thất thần nhìn Sun.
- Là Sun đây! Sun của Moon đây! Sun đã về rồi đây!- Sun rang rộng vòng tay ra nhìn Moon với đôi mắt ngấn nước chan chứa yêu thương.
- Sun!- Moon nước mắt lăn dài trên má chạy tới ôm Sun.
Bao sự nhớ mong nay vỡ oà trong niềm vui, niềm hạnh phúc. Sun vỗ nhẹ ta vào lưng Moon an ủi.- Nín nào Moon! Sun về với Moon rùi mà!
- Moon rất nhớ Sun!- Moon khóc to hơn.
- Moon à! Sun muốn hỏi Moon.- Sun vẫn ôm Moon nói nhỏ.
Moon chợt giật mình, nhẹ nhàng buông tay khỏi người Sun.- Sun hỏi gì?
- Tại sao? Moon trả lời cho Sun biết tại sao Moon làm thế với chị Nhi?- Sun nhìn thẳng vào đôi mắt đen long lanh đầy hi vọng.
Không!- Moon lắc đầu và đẩy mạnh Sun ra.- Thì ra Sun cũng chỉ yêu quý chị ta mà thôi!
- Không có!- Sun lắc đầu tiến lại phía Moon.
- Các người đi đi! Đi hết đi! Các người chả thương gì tôi cả!- Moon quát to và lùi lại trong khi Sun cứ tiến.
- Moon à! Sun không tin Moon thay đổi! Moon hãy nói cho Sun biết vì sao Moon làm thế với chị Nhi? Moon có biết khi nhìn chị Nhi trong chiếc lồng kính đó, khi nghe tin chị ấy chết lâm sàng lòng Sun đau như thế nào không? Và khi biết người làm chị ấy ra thế lại là Moon thì trái tim Sun như vỡ vụn ra từng mảnh. Moon nói cho Sun nghe đi!- Sun hét lên trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Nước mắt rơi trên gò má Sun và Moon, cả hai lúc này có lẽ đang rất đau. Moon khuỵ xuống đất, nước mắt không ngừng rơi xuống hai đầu gối. Sun bước từng bước lại phía Moon.
- Moon à! Moon nói cho Sun nghe đi!- Sun ngồi xuống đối diện Moon, ôm Moon vào lòng.
- Không phải Moon làm mà! Không! Moon không làm mà!- Moon xiết chặt tay vào chiếc váy.
- Sun tin Moon có lý do! Chúng ta cùng về nhà sau đó Moon nói cho Sun nghe chuyện gì xảy ra với Moon được không?- Sun vỗ về Moon.
- Không! Là tại chị ta! Tại chị ta chứ không phải Moon!- Moon vung tay hất Sun ra khỏi người.
- Moon à!- Sun ngã soài ra nền đất.
- Rốc cuộc thì Sun chỉ quan tâm chị ta thôi! Chứ đâu quan tâm gì ta!- Moon đứng thẳng lên nhìn Sun bằng cái nhìn oán trách xen lẫn tức giận.
- Tại sao Moon không chịu nói cho Sun nghe là có chuyện gì xảy ra? Chúng ta là bạn mà!- Sun nhìn Moon với cái nhìn đầy hi vọng.
- Bạn ư? Ha ha ha! Tình bạn là cái thứ có bán được không? Có trả lại tất cả cho tôi không?- Moon cườn nhìn Sun bằng cái nhìn xoáy sâu.
- Thực sự Moon thay đổi rồi sao?- Sun đứng lên tiến lại phía Moon.
- Tôi nói cho cô biết chị ta đáng bị như thế và tôi sẽ phải cho ba chị ta đau gấp ngàn lần! Ha ha ha!- Tiếng cười đầy sự đắc ý.
Bốp.
Một cái tát Sun dành cho Moon khiến Moon nụ cười méo sệch trợn trừng mắt nhìn Sun.
- Cô giám...- Moon chỉ tay vào mặt Sun.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má Sun, bàn tay khẽ run run.- Cái tát này Sun dành cho Moon để Moon thức tỉnh nếu Moon không nhận ra mình sai thì cái tát đó Sun tát hộ chị Nhi.
- Im đi! Tôi chỉ làm đúng những gì chị ta gây ra thôi!- Moon ôm một bên má đỏ rát mà quát.
- Chị Nhi không làm gì sai với Moon cả! Nhưng Moon đang làm chị ấy và mọi người tổn thương. Đi! Sun sẽ cho Moon nhìn chị ấy lúc này!- Sun lôi Moon đi.
- Buông ra! Chả việc gì tôi phải đi!- Moon hất văng tay Sun ra.
- Sao? Moon sợ đối diện với chị ấy lúc này sao? Vậy thì tại sao Moon lại làm thế với chị ấy? Trả lời đi! Trả lời cho Sun biết đi!- Sun xiết chặt bàn tay hét lên trong những giọt nước mắt.
- Chả việc gì tôi phải sợ cả! Chị ta đáng bị như thế! Tôi cũng không có lý do gì mà phải trả lời. Rồi tôi sẽ cho cô như chị ta thôi! Tạm biệt!- Moon quay gót bước đi.
- Moon đứng lại đó cho Sun!- Sun chạy theo nắm lấy tay Moon kéo lại.
- Tránh ra!- Moon vung mạnh tay hất Sun ra làm Sun mất đà ngã xuống nền đất.
- Moon đã thay đổi thật rồi! Moon không còn là Moon bạn thân của Sun nữa! Sun sẽ không bao giờ tha thứ cho bất kì ai khi dám làm tổn thương chị ấy kể cả Moon. Moon hãy chờ mà xem.- Sun hét to trong nước mắt.
Moon vẫn cứ bước, bàn tay xiết chặt lại khi nghe những lời Sun nói. Nước mắt cứ thế mà rơi theo bao dòng cảm xúc. Sun nhìn theo bóng Moon khuất dần sau dãy hành lang mà chỉ biết lắc đầu.Lúc bị Moon hất ngã lực quá mạnh khiến Sun ngã ra và bị cọ xát với nền sân nên chỗ mắt cá chân phải bị chảy máu. Những dòng máu đỏ tươi chảy ra từ chỗ bị trầy xước nhưng vết thương nhỏ đó không là gì so với một vết thương lớn trong trái tim Sun lúc này! Lấy tay lau đi hai hàng nước mắt Sun đứng thẳng dậy và bước đi để lại sau bao chiếc lá vàng của mùa thu rơi rụng trên sân trường và một bóng hình đứng sau góc khuất. Moon quay gót bước đi mà nước mắt cứ lăn dài trên má, bàn chân bước nhưng không rõ là mình bước đi đâu. Mọi thứ với cô nhóc lúc này hoàn toàn mất phương hướng.
- Tôi biết cô có lý do nên mới làm thế với người chị mà cô yêu quý! Đừng dối lòng mình nữa!
Một tiếng nói cất lên khiến Moon ngừng bước, đảo đôi mắt đỏ hoe tìm ra người nói những lời nói đó. Trước mắt Moon là Quang! Cậu đang đứng dựa vào tường mắt nhìn thẳng về phía Moon tuy chiếc mũ lưỡi trai đã che đi một chút khuôn mặt nhưng Moon vẫn nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách đang nhìn mình với cái nhìn đầy tự tin.
- Thế sao? Tiếc nhỉ ta lại không có yêu quý ai mi sai rồi!- Moon nhếch môi cười khinh khỉnh.
- Tại sao cô cứ phải dối lòng mình chứ? Những giọt nước mắt kia đang tố cáo cô đó!- Quang vẫn dựa lưng vào tường nói, trong giọng nói có chút bực tức.
Moon có chút sững người nhưng rồi lại nở một nụ cười khinh khỉnh.- Chỉ là một chút lòng thương hại và một chút tình bạn còn xót lại. Giờ thì hoàn toàn vỡ vụn rồi!
- Cô im đi! Tôi chả tin cái thứ tình cảm chân thành lại mất đi nhanh chóng thế! Quang nhìn thẳng vào đôi mắt đen long lanh quát.
- Thôi đi! Các người đang tra khảo tôi sao? Tôi làm như thế nào là quyền tôi! Tốt hơn hết thì nên tránh xa tôi ra!- Moon bước đi qua Quang.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang xiết chặt lại của Moon.- Ta biết mi đang rất đau nhưng cái gì cũng có cách giải quyết mà! Sao mi lại tự làm mình đau thế? Không những mi đau mà mọi người cũng đau. Nụ cười hồn nhiên của mi đâu rồi?
Trái tim Moon lỗi mất một nhịp khi giây phút Quang nắm chặt tay Moon. Quay lại nhìn Quang với ánh nhìn chứa bao xúc cảm khiến trái tim Quang cũng đập loạn nhịp. Cả hai cứ đứng thế nhìn nhau trong giây phút.
Quang lúc này mới ngượng ngùng buông tay Moon ra.- Xin lỗi!
Khuôn mặt của Quang lúc này đã đỏ ửng lên vì ngại ngùng nhìn Moon bước qua mình. Moon lúc này cũng không kén gì Quang cả khuôn mặt cô nhóc cũng đỏ lên khi bước đi.
- Ta tin mi không thay đổi! Mi đừng phán xét mọi việc qua sự chủ quan!- Quang nói với theo.
Moon vẫn bước đi, trên khoé mắt nước mắt lại trào ra. Khẽ cúi đầu mà bước để không ai có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình lúc này!
- Ta xin lỗi!- Nói lẩm nhẩm trong miệng, giọng đầy nghẹn ngào.
Quang cứ đứng đó nhìn theo bóng Moon xa dần xa dần mà trong lòng xót xa.- Điều gì khiến mi khó xử đến thế? Điều gì khiến mi lại hành động vô tình với người mi yêu quý đến thế?
Đau nhưng không thể khóc thành tiếng, lo lắng cũng không thể nói ra và mất đi những thứ quan trọng mà không thể giữ đó là tất cả những gì Moon và Sun đang phải chịu đựng.
Sân trường lúc này đã không còn vắng lặng nữa mà đầy tiếng ồn ào của học sinh. Nhưng cũng có những sự tĩnh lặng đến đáng sợ ngoài sự ồn ào trong sân trường và lớp học. Ngoài khu rừng nhỏ của rừng. Tán lá nhỏ rung rinh khi gió thổi qua, nắng nhẹ nhàng của buổi sớm xiên qua những kẽ lá tạo ra những tia sáng nhỏ bé trên những cây cỏ ngon còn vương sương. Nắng làm cho những giọt sương nhỏ bé lấp lánh như những viên kim cương lấp lánh trong ánh nắng. Vài chú chim nhảy nhót truyền cành hót líu lo chào ngày mới. Một sự êm đềm của buổi sớm tại nơi đây! Nhưng trong sự êm đềm và đẹp đẽ lại có những con người đang toan tính một âm mưu đầy độc ác.
- Chị Nhung! Em nghe nói con Moon đã đi học lại rồi!- Một cô gái lên tiếng trong top sáu người đang ngồi.
- Con Tuyết có đi không?- Nhung lên tiếng.
- Em không nghe thấy nói gì về cô gái đó! Nhưng mà sao vậy chị?- Cô gái kia nhìn Nhung.
- Mày ngu! Tao tính xử chúng một thể. Nhưng thôi tao sẽ xử con em nó trước.- Nhung nở một nụ cười nham hiểm.
- Chị xử con nhỏ em nó đi chị! Nhìn con đó ngứa mắt!- Cả lũ đồng thanh.
- Được! Chúng mày xích lại đây tao bảo.- Nhung cười đắc ý.
Cả lũ cùng chụm đầu vào nhau bàn chuyện gì đó sau đó cả lũ cùng cười đầy sảng khoái. Những chú chim sợ hãi bay đi khi nghe những tiếng cười đó! Một kế hoạch ác độc được vạch ra dành cho Moon liệu Moon có thể tránh khỏi những con người kia?
( Do đã 3-4 tuần mình bận không ra chương nên hôm nay mình phá lệ đăng luôn mà không đợi T6 mới đăng nữa! Chỉ hôm nay mới thế thôi nhé!)