Lời vừa ra khỏi miệng thì Tạ Trản lập tức giật mình, bởi vì lòng ham chiếm hữu này vượt quá dự liệu của hắn. Hắn luôn tỉnh táo sáng suốt nhưng giờ đây dường như đã thay đổi, tất cả chỉ vì Úc Ninh mà ra.
Trong lòng Tạ Trản nóng nảy, giống như quỹ đạo cố định bị chệch hướng mất khống chế, càng lúc càng không kiên nhẫn. Úc Ninh cũng mơ hồ nhận ra nên cố sức nhổm dậy hôn hắn. Tạ Trản nhìn Úc Ninh, trong lòng hắn không thoải mái, bên dưới càng thao hung ác hơn, Úc Ninh chống đỡ không nổi, cứ tưởng sắp bị Tạ Trản thao chết trên giường.
Chóp mũi Úc Ninh đỏ bừng, khóc vừa đáng thương vừa đáng yêu, chân dài trắng nõn khoác lên vai Tạ Trản, ngón chân co quắp, yếu ớt trượt xuống làm hai chân mở rộng, thút tha thút thít bảo hắn nhẹ một chút, chậm một chút.
Tạ Trản âm trầm nhìn y, âm hành chôn sâu trong huyệt xay nghiền tử cung, chậm rãi hỏi, "Không muốn để tướng công thao à?"
Đôi mắt đỏ ửng của Úc Ninh nhìn hắn, hai chữ tướng công lọt vào tai liền ngẩn người, vừa xấu hổ vừa vui vẻ, lầm bầm gọi hắn một tiếng rồi đưa tay che mắt giống như thích đến nỗi không biết làm sao mới tốt, thấp giọng nói: "Tướng công muốn thao thế nào cũng được."
Tạ Trản bật cười, nắm cổ tay y giữ chặt hai bên đầu rồi nói: "Không sợ mất tiểu yêu quái trong bụng sao?"
Úc Ninh ngơ ngác nhìn Tạ Trản, lúng túng không nói gì, Tạ Trản vuốt bụng y, ngữ khí ôn nhu lạ thường: "Đồ ngốc, chẳng có tiểu yêu quái nào đâu."
Hai người ân ái miệt mài, Tạ Trản chưa bao giờ đòi hỏi vô độ như vậy, thư huyệt non nớt của Úc Ninh đều bị thao không khép lại được, gân cốt toàn thân mềm nhũn, cảm giác như mình sắp chết đến nơi.
Cuối cùng Tạ Trản cũng buông tha cho thư huyệt đáng thương kia, lấy ngón tay quệt dâm thủy và tinh dịch rồi đâm vào hậu huyệt Úc Ninh. Chỗ đó không nhiều nước bằng thư huyệt nhưng lại chặt khít đến mức làm người ta tê cả da đầu, Tạ Trản ôm Úc Ninh đâm rút mấy lần, giọng của đồ ngốc cũng thay đổi, mềm nhũn đến nỗi có thể bóp ra nước.
Hai người đều ướt đẫm mồ hôi, thân thể quấn nhau đầy thân mật. Úc Ninh chỉ cảm thấy khoái cảm ập tới như mưa rào, vừa hung ác vừa mãnh liệt bao phủ từng tấc da thịt, hương vị và hơi thở của Tạ Trản thẩm thấu vào y.
Giường rung lên kẽo kẹt, Úc Ninh nằm quỳ trên giường, mông bị véo đỏ tấy, ánh nước lấp lánh như đào mật chín mọng. Tạ Trản nắm lấy eo nhỏ của y, Úc Ninh quá gầy, hắn ngờ rằng chỉ cần dùng sức nhiều hơn chút là có thể bẻ gãy y giống như bẻ một cành hoa mong manh.
Nhưng càng yếu ớt đáng thương lại càng khiến người ta mất khống chế.
Úc Ninh mẫn cảm, thư huyệt cao trào, âm hành cũng bắn mấy lần, khoái cảm ập tới mãnh liệt hùng hổ dọa người, bụng dưới của y căng trướng, hoảng hốt muốn bắn nhưng không phải, trên mặt lấm lem nước mắt, sảng khoái há miệng rên rỉ, cổ họng đều khàn đặc.
Y sờ soạng tính khí vểnh lên của mình, tóc mai ẩm ướt mồ hôi dính bết vào mặt, lắp bắp xin tha, "Muốn bắn —— Không, sẽ tiểu ra mất...... Tướng công, Tạ Trản, ngươi dừng một chút......"
Tạ Trản cúi xuống hôn bả vai y, ngón tay thon dài nhét trong thư huyệt suồng sã khuấy đảo, lại không nhịn được xoa nắn âm vật sưng đỏ rồi cười gian xảo, "Ninh Ninh rốt cuộc muốn bắn hay đi tiểu?"
Úc Ninh bị kích thích ưỡn thẳng lưng, tiểu huyệt bên dưới giống như miệng sống, cả hai cái đều cắn chặt cực kỳ, y nghẹn ngào lắc đầu, "Muốn đi tiểu, ngươi đừng làm nữa......"
Bốp, Tạ Trản vỗ mạnh lên mông y rồi nhíu mày đâm mạnh thêm mấy lần, Úc Ninh vừa đau vừa thoải mái, run rẩy nằm dưới người hắn, nước mắt đầm đìa vô cùng đáng thương. Tạ Trản nghe thấy thanh âm của y lại không kìm được, trong đầu tràn ngập ý đồ xấu, chỉ chăm chăm đụng vào những chỗ y chịu không nổi, cả hai tiểu huyệt đều rơi vào tay Tạ Trản, hắn biết rõ mọi điểm nhạy cảm trên người y, chỉ giây lát sau Úc Ninh đã bài tiết không kiềm chế ngay trên giường, tinh thủy và nước tiểu lẫn lộn rối tinh rối mù.
Tạ Trản cũng bắn vào trong thân thể Úc Ninh, hắn liếm răng nanh nhìn bộ dạng bị thao hỏng của Úc Ninh, trong lòng rốt cuộc cũng hài lòng, cúi xuống hôn lên vành tai Úc Ninh xem như an ủi.
Úc Ninh vẫn chưa bình tĩnh lại, run rẩy vô thức nhích lại gần Tạ Trản rồi nép vào ngực hắn.