Đồ Ngốc

Chương 26



Khi Úc Ninh gọi tên Hạc Đình, Hạc Đình cười rất vui vẻ: "Đồ ngốc, người thì ngốc nhưng trí nhớ cũng không tệ nhỉ."

Úc Ninh sợ đến sắp khóc nên đâu còn tâm tình nói đùa với hắn, trước mặt là một bầy âm quỷ đáng sợ muốn ăn tươi nuốt sống y, Úc Nhiên nhìn bọn chúng chằm chằm rồi lại nhìn Hạc Đình, do dự không cam lòng.

Hạc Đình nói: "Đồ ngốc, làm sao bây giờ, bọn chúng sắp chết đói nên muốn ăn ngươi đấy."

Sắc mặt Úc Ninh trắng bệch, thều thào nói: "Ta, ta không sợ, bọn chúng không thể tới gần đâu."

Y nắm lấy chuỗi hạt trên cổ tay, đầu ngón tay lạnh buốt, nghĩ đến Tạ Trản thì trong lòng lại có thêm dũng khí. Hạc Đình cười khẽ, đôi mắt đào hoa cong cong, xinh đẹp lại tà khí, "Tạ Trản đúng là thương ngươi thật đấy, nhưng món đồ chơi này ngăn được bao lâu?"

Vành mắt Úc Ninh ửng đỏ, giống như cừu non lạc vào giữa bầy sói, lắp bắp hỏi Hạc Đình, "Vậy phải làm sao bây giờ? Ta...... Ta muốn tìm Tạ Trản."

Hạc Đình chỉ tay vào mình, "Cầu xin ta đi."

Úc Ninh ngẩng đầu nhìn hắn rồi lại nhìn lũ quỷ kia, sực nhớ ra những lời Tạ Trản từng nói, nhỏ giọng lầm bầm, "Ngươi cũng là quỷ mà."

Hạc Đình cười tủm tỉm: "Vậy ta đáng sợ hay bọn chúng đáng sợ?"

Cái này khỏi cần phải nói, trong mắt Úc Ninh tất nhiên là những âm quỷ kia đáng sợ hơn nhiều. Hạc Đình là lệ quỷ lâu năm đã sắp thành quỷ sát, đạo hạnh cao thâm hơn bầy quỷ mới bị giam chết ở đây, bầy quỷ kia chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi người duy nhất trong trận pháp nhưng lại kiêng kị Hạc Đình nên không dám hành động lỗ mãng.

Úc Ninh dao động, chân mềm nhũn đi không nổi, run lập cập nói: "Hạc Đình, ngươi dẫn ta đi tìm Tạ Trản được không?"

Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, đôi mắt đen láy ngập nước, vừa đáng thương vừa xinh đẹp.

Hạc Đình thở dài rồi cười nói: "Đồ ngốc, ngươi đừng nũng nịu nữa, cứ như vậy ta sẽ mềm lòng đấy."

Trong lúc hắn cười nói, Úc Nhiên lại không nhịn được, sau khi bọn hắn bỏ lại Úc Ninh đi hồi lâu thì gặp phải lưu dân cướp bóc, của cải mang theo bị cướp sạch không còn một mảnh, sau đó chết thảm trong tay trộm cướp, hồn phách du đãng bị giam lại trong trấn tụ tập âm sát này không thể luân hồi.

Nào ngờ bọn hắn đều chết hết mà Úc Ninh vẫn sống tốt.

Úc Nhiên không cam tâm.

Hắn nhìn chằm chằm Úc Ninh rồi rít lên một tiếng nhào tới, hắn vừa khẽ động thì lũ âm quỷ chung quanh cũng rục rịch manh động, Úc Ninh chợt cảm thấy một luồng âm khí mang theo mùi máu tới gần, chuỗi hạt trên tay y lập tức lóe lên ánh sáng đỏ rực xoắn nát mấy con quỷ tới gần.

Hạc Đình lạnh lùng nhìn bầy quỷ nhào về phía Úc Ninh, bị dùng thuật pháp giam ở đây nên âm quỷ ngày càng hung tàn, đồ ngốc khiếp đảm ngồi phịch xuống đất, sợ hãi co rúm lại, chỉ nhờ vào chuỗi hạt của Tạ Trản để chống cự.

Nhưng chủ nhân không ở đây mà quỷ quái lại nhiều, chuỗi hạt tựa như cũng hơi mờ đi.

Lúc này Hạc Đình mới giơ tay bóp cổ Úc Nhiên, quỷ khí mạnh mẽ quanh hắn vô tình đẩy những âm quỷ kia lùi lại một bước.

Hạc Đình nói: "Mới thành lệ quỷ mà cũng dám làm càn trước mặt ta à?"

Hắn phớt lờ con quỷ mới đang gào thét giãy dụa, nghiêng đầu nhìn Úc Ninh cười nói: "Đồ ngốc, muốn ta báo thù cho ngươi không?"

Bờ môi Úc Ninh run rẩy, trong lỗ tai văng vẳng tiếng lệ quỷ kêu khóc rít gào, ngơ ngác nhìn động tác của Hạc Đình không kịp phản ứng, dường như đã sợ ngây người.

Năm ngón tay trắng nõn thon dài của Hạc Đình siết chặt, sau đó là tiếng hét thảm của Úc Nhiên, cả người biến thành một đám lửa quỷ màu xanh rồi biến mất trong lòng bàn tay Hạc Đình.

Úc Ninh run lên, sững sờ nhìn hắn, Hạc Đình ung dung đi đến trước mặt y vươn tay ra cười nói: "Đi thôi, không sao đâu."

Úc Ninh rụt lại phía sau, Hạc Đình cười gằn rồi dứt khoát nắm lấy cổ tay y, chuỗi hạt vẫn còn uy lực không cho kẻ khác tới gần Úc Ninh, Hạc Đình không buông tay mà nắm chặt cổ tay y, "Đồ ngốc, ta đã cứu ngươi mà sao ngay cả câu cám ơn cũng không có vậy hả?"

Úc Ninh vô thức nói: "...... Cám ơn," nói xong mới phản ứng được lại ngậm chặt miệng, dè dặt hỏi hắn, "Úc, Úc Nhiên đâu?"

Hạc Đình hời hợt nói: "Chết hẳn rồi."

Úc Ninh: "...... Hả?"

Qua hồi lâu y mới cúi đầu thì thào: "Ta muốn tìm Tạ Trản."

Hạc Đình nói: "Đồ ngốc, ngươi cứ mở miệng ra là lại gọi Tạ Trản, thích hắn à?"

Úc Ninh mở to mắt nhìn Hạc Đình, sắc mặt vừa e ngại vừa thẹn thùng, khóe miệng cong lên, "Ừ!"

Hạc Đình cười nhạo: "Đồ ngốc."

Úc Ninh bực bội hất tay hắn ra, "Đừng gọi ta là đồ ngốc."

"Thích yêu quái, ngươi nói ngươi không phải đồ ngốc thì còn ai là đồ ngốc hả?"

"Yêu quái thì sao, Tạ Trản là yêu quái tốt," Úc Ninh phản bác hắn.

Hạc Đình cười, "Ngươi thích hắn ở điểm nào?"

Úc Ninh đáp ngay chẳng chút nghĩ ngợi: "Tạ Trản tốt, điểm nào cũng tốt, điểm nào cũng thích!"

Hạc Đình tặc lưỡi, "Ngươi có thể thích hắn mấy năm chứ?"

Úc Ninh nói: "Cả đời, ta có thể thích Tạ Trản cực kỳ lâu, thích cả đời!"

Hạc Đình nói: "Cả đời ngươi không quá trăm năm, Tạ Trản có thể sống ngàn năm, mấy ngàn năm. Huống chi sau này ngươi sẽ già, sẽ xấu, Tạ Trản còn thích ngươi sao?"

Úc Ninh ngẩn người nhìn hắn.

Hạc Đình nói: "Ngươi nhìn trận pháp trên trấn này đi, đều do lão xà yêu kia làm ra, giam cầm bao nhiêu ma quỷ chỉ để cho tình nhân của y là gã đạo sĩ kia tu luyện, đã bao nhiêu năm rồi......"

"Kiếp thứ tư mà vẫn chưa dứt được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.