Khi Úc Ninh trở về còn mang theo mấy quả hồng ngọt lịm, đúng lúc đụng phải Tạ Trản đang đi ra ngoài.
Thoạt đầu Úc Ninh rất vui vẻ, sau đó lại hơi chột dạ, y đã vụng trộm đi gặp Hạc Đình, còn nói chuyện phiếm với hắn hồi lâu. Úc Ninh nhoẻn miệng cười đưa hồng lên miệng Tạ Trản như dâng hiến bảo vật: "Vừa mới hái đấy, ngọt lắm!"
Tạ Trản nhìn y rồi mỉm cười há miệng cắn, nước ngọt tràn ra, đầu lưỡi liếm quanh đầu ngón tay y, "Ninh Ninh thật ngoan."
Ngón tay Úc Ninh run lên, vội vã rụt lại, gương mặt ửng hồng, ánh mắt cũng chột dạ không dám đối mặt với Tạ Trản. Tạ Trản giả vờ không biết, chỉ xem như không nhìn thấy, tự nhiên nắm tay y về. Úc Ninh nắm lấy ngón tay lạnh buốt của Tạ Trản, một lát sau nhẹ nhàng giật giật, Tạ Trản cúi đầu hỏi y: "Sao thế?"
Úc Ninh ngượng ngùng nói: "Sao ngươi không hỏi ta đi đâu?"
Tạ Trản nói: "Chẳng phải đi hái hồng à? Trong tháp cổ nhàm chán, Ninh Ninh ra ngoài chơi một lát cũng đâu có sao."
"Không chán không chán," Úc Ninh lí nhí, ánh mắt lấm lét nhìn Tạ Trản như trẻ con làm chuyện xấu, ấp úng nói: "Thật ra, ta, ta hôm nay...... đã gặp Hạc Đình."
Tạ Trản dài giọng "ồ" một tiếng.
Úc Ninh nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng tức giận."
Ngữ khí của y như đang làm nũng với Tạ Trản nhưng bên trong còn ẩn chứa sự e dè khiến hắn đột nhiên khó chịu. Mấy ngày qua cảm xúc của Tạ Trản thất thường, không phải là Úc Ninh không phát hiện ra, vừa thấy Tạ Trản nhíu mày thì trong lòng càng luống cuống, tưởng hắn không vui nên đưa tay xoa mi tâm của hắn rồi lí nhí nói: "Tạ Trản, ngươi đừng tức giận."
Tạ Trản quay lại ôm eo Úc Ninh, bên cạnh là hành lang dài màu đỏ được bao quanh bởi lan can sơn đỏ. Tạ Trản đặt y lên lan can, Úc Ninh sợ ngã nên vòng tay ôm chặt cổ Tạ Trản.
Hai người đối mặt với nhau, Tạ Trản đứng giữa hai chân y, cúi xuống hôn lên trán Úc Ninh, ngữ khí rất ôn hòa, "Ta không tức giận."
Úc Ninh ngơ ngác nhìn hắn, "Hả?"
Tạ Trản cười, "Ta không cho ngươi gặp Hạc Đình vì hắn là lệ quỷ, tính tình thất thường khó đoán, chẳng biết lúc nào sẽ nổi điên làm ngươi bị thương."
"Về phần Hạc Đình thì ta và hắn luôn là nước giếng không phạm nước sông, ta cũng không ghét hắn."
Úc Ninh lập tức thở phào nhẹ nhõm, Tạ Trản nắm cằm y bắt y nhìn mình rồi nói khẽ: "Ninh Ninh, ngươi hãy nhớ cho kỹ, ta sẽ không tức giận với ngươi nên đừng sợ sệt như thế."
Úc Ninh chớp mắt, nhịn không được chồm tới hôn lên môi Tạ Trản: "Ngươi thật tốt, Tạ Trản, ngươi đối với ta thật tốt."
Sắp đến hoàng hôn thì một cơn mưa núi bất ngờ đổ xuống kéo dài mấy canh giờ, tiếng mưa rơi tí tách.
Trong phòng tràn ngập hương vị tình dục nồng đậm, Tạ Trản lười biếng để mình trần đi đóng cửa sổ, Úc Ninh ôm chăn mền, dưới ánh đèn lờ mờ nhìn thấy vết đỏ sau lưng Tạ Trản thì mặt càng đỏ hơn, vùi đầu vào chăn nhịn không được cười trộm.
Tạ Trản vừa quay đầu lại đã thấy y giống như chú sâu trong kén, trên mặt hiện ra nụ cười, dứt khoát giơ tay ôm cả người lẫn chăn, hờ hững thò tay vào trong chăn vuốt ve da thịt mịn màng bóng loáng của thiếu niên, trêu chọc đến khi y không thở nổi, gương mặt đỏ rực nhích lại gần hôn hắn.
Khóe miệng Tạ Trản nhếch lên, nổi ý xấu quay đầu đi, Úc Ninh bị hôn hụt nên quấn lấy hắn đòi hôn bằng được mới thôi, giống hệt mèo con phát tình.
Hai người vừa trải qua một trận vuốt ve an ủi kịch liệt, mồ hôi trên người chảy ròng ròng, Tạ Trản yêu thích không buông tay vuốt ve gương mặt y, mái tóc ẩm ướt mồ hôi, cùng nhau thân mật triền miên.
Úc Ninh thở dốc, sực nhớ ra chuyện gì nên gọi Tạ Trản, thanh âm vừa mềm vừa khàn, nói hôm nay y và Hạc Đình trò chuyện rất nhiều. Tạ Trản thuận miệng hỏi y, "Nói chuyện gì?"
Úc Ninh nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nói: "Thật ra hắn cũng không xấu đâu."
Tạ Trản chỉ cười mà không bình luận.
"Nhìn hắn thật đáng thương, lẻ loi trơ trọi một mình," Úc Ninh mím môi nói, Tạ Trản nghe thấy liền khó chịu vỗ mông y một cái: "Đau lòng à? Trong tiểu huyệt lẳng lơ còn ngậm tinh của ta mà đã nhớ người khác rồi sao?"
Úc Ninh ôm mông kêu lên, mở to mắt vội vã giải thích, "Không phải đau lòng, ta chỉ là...... chỉ là nghĩ vậy thôi."
Tạ Trản nói: "Nghĩ cũng không được."
Trong lòng Úc Ninh bất giác ngọt ngào, ậm ừ trả lời hắn, một lát sau lại nói: "Hạc Đình bảo yêu quái và con người ở bên nhau sẽ không có kết cục tốt......"
Y nhìn Tạ Trản, ánh mắt ôn nhu lưu luyến, thấp giọng nói: "Ta ngốc không biết nói chuyện, nhưng trên đời này không còn gì tốt đẹp hơn được gặp gỡ tướng công, ta chỉ mong tướng công luôn vui vẻ thôi."
"Nếu sau này ta chết đi không nhớ rõ tướng công, tướng công hãy đi thật xa, bởi vì người khiến tướng công không vui nhất định không phải là Ninh Ninh đâu."