"Sư tôn, người xuất quan rồi!" Ánh mắt Úc Tử Khê sáng lên.
Sở Hàn còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó, cả người Úc Tử Khê đã nhào tới ôm chặt lấy y.
Sở Hàn: "Tử Khê con..." Điên rồi hả?
Không chờ Sở Hàn nói xong, Úc Tử Khê đã chôn mặt ở cổ y rồi cọ co, thì thầm: "Sư tôn ơi, con... nhớ người."
Thời gian trong thạch thất bất giác lưu chuyển, nhưng ở bên ngoài thì có thể cảm nhận rõ ràng từng ngày trôi qua. Sở Hàn đối với chuyện này tỏ vẻ là đã hiểu, có qua có lại đáp: "Ừm, sư tôn cũng nhớ con."
Bỗng chốc Úc Tử Khê ngẩng đầu: "Thật, thật ạ?"
Sở Hàn muốn sờ đầu hắn như lúc trước, muốn thuận thế len tay vào đống lông tóc trên đầu hắn, nhưng lúc giơ tay thì gian nan phát hiện bây giờ thiếu niên cao hơn y, ngay cả sờ đầu cũng có chút khó khăn.
Dường như Úc Tử Khê biết y muốn làm gì, cả người khẽ khom xuống.
Sau khi Sở Hàn thỏa mãn xoa đầu Úc Tử Khê xong, y khẽ cong ngón tay, gõ lên trán hắn một cái: "Thả tay ra."
Lúc này Úc Tử Khê mới nhận ra, tay hắn còn đang ôm eo của Sở Hàn, nháy mắt một luồng nhiệt xông thẳng lên tai hắn.
Hai người vừa đi về hướng tiểu trúc, vừa đàm luận ngươi một lời, ta một lời. Nội dung đàm luận rất đơn giản chính là "Hai năm này trôi qua thế nào", "Tu luyện ra sao", "Có trải qua chuyện gì thú vị không"...
Về cơ bản thì đều là Sở Hàn hỏi, Úc Tử Khê trả lời.
Lần đầu tiên Sở Hàn cảm thấy hình như bản thân mình nói rất nhiều, nhưng cũng không cố tình kiềm chế, muốn hỏi là hỏi.
Một đường vừa đi vừa nói, cảm xúc lớn nhất của y chính là —— Bé biến thái trưởng thành rồi!
Mày nay Úc Tử Khê, bất luận là nói năng hay là cử chỉ đều thành thục hơn hai năm trước rất nhiều, quan trọng nhất là hắn không còn hở tí là khóc thút thít nữa, quả thực là tiến bộ đánh dấu thời đại mới.
Vốn dĩ Sở Hàn nên cảm thấy vui mừng nhưng y không vui mừng nổi, bởi vì tuy rằng Úc Tử Khê không còn hở tí là khóc nữa, nhưng lại có thêm tật xấu mới —— Thích cọ cọ trên người người khác.
Cọ tới cọ lui, không những thế mà còn như vật trang sức tùy thân vậy.
Sở Hàn nhìn cánh tay của mình bị Úc Tử Khê ôm vào lòng ngực, đầu đau không dứt. Y nói: "Úc Tử Khê, tay vi sư mỏi."
Úc Tử Khê lo lắng nói: "Là do bế quan lâu, nên sức lực chưa về đủ ạ?"
Sở Hàn lắc đầu: "Là bị con ôm nên mới mỏi."
Úc Tử Khê ồ một tiếng, nhưng... Cũng không buông tay, ngược lại còn ôm càng chặt.
Sở Hàn: "......" Thiếu niên à, năm đó ngươi có thế này đâu.
Úc Tử Khê trước đó, chỉ cần Sở Hàn nói một câu là hắn đã có thể liên tưởng ra mười câu, không có lúc nào là không lo lắng có phải Sở Hàn giận rồi không, có phải Sở Hàn không thoải mái rồi không. Nhưng còn bây giờ thì sao, Sở Hàn đúng đắn chỉ ra —— Tay của sư phụ ngươi bị ngươi ôm cho mỏi nhừ, thế mà ngươi còn ôm!
Mãi đến khi vào tiểu trúc, vật nhỏ này cũng không buông tay, Sở Hàn chỉ đành mặc cho hắn ôm.
Lúc sắp vào tiểu trúc, từ xa Sở Hàn đã thấy chăn của mình phơi trên gậy trúc, y có hơi giật mình, ai mà tri kỷ dữ vậy, còn giúp y phơi chăn nữa?
Y chưa kịp đặt câu hỏi, Úc Tử Khê đã giải thích: "Đồ nhi sợ sau khi sư tôn xuất quan, chăn đệm có mùi ẩm mốc, nên mỗi khi trời nắng đều sẽ lấy ra phơi."
Đúng là ngươi thật... Sở Hàn: "Có lòng rồi."
Y vừa mới tới bên ghế quý phi trong sân, Úc Tử Khê đã lấy một đĩa hạt dưa từ trong phòng ra để trên bàn đá nhỏ bên cạnh: "Sư tôn ăn hạt dưa trước đi, con đi nấu cơm cho sư tôn."
Sở Hàn bế quan mấy năm nay, phong bế mọi ngũ cảm nên không ăn không uống, trước mắt thì có đói bụng, nghe thấy Úc Tử Khê nấu cơm cho y, quả thật là cầu mà không được.
Đương nhiên, mấu chốt chính là tay nghề của Úc Tử Khê cực kỳ tốt...
Thiếu niên vừa thành niên mặc tạp dề nhỏ, bận rộn đi tới đi lui trong bếp, tiên nhân bạch y nhàn tản lãnh đạm nằm trên ghế quý phi trong sân, cắn hạt dưa, nhấp chè xanh, phơi nắng.
Đột nhiên, một thiếu nữ mặc một thân quần áo màu hồng anh đào đi vào tiểu trúc, vừa vào cửa đã kêu: "Úc sư huynh có ở đây không?"
Giọng nói thánh thót, cực kỳ dễ nghe.
Sở Hàn theo tiếng nhìn lại: "Ai đó?"
Thiếu nữ vừa thấy Sở Hàn, vẻ mặt tung tăng tựa chim sẻ lập tức cứng đờ: "Sở, Sở tiên sư? Ngài xuất quan? Khi nào thế ạ?"
"Mới đây thôi." Sở Hàn chỉ chỉ phòng bếp, "Úc sư huynh của con ở bên trong ấy."
Thiếu nữ mất tự nhiên hành lễ với Sở Hàn, sau đó nhón mũi chân chạy một mạch vào bếp.
"Úc sư huynh, hôm nay muội đưa điểm tâm lên Tung Hoành Phong thì phát hiện huynh không có ở đó, tưởng huynh không khỏe nên vội vàng sang đây, thế mà không ngờ rằng huynh đang nấu cơm, oa ~ Trông ngon ghê á!"
"Hôm nay ta đi dọn lá rụng trước thạch thất, vừa hay gặp sư tôn xuất quan nên không đi Tung Hoành Phong, sau này cũng sẽ không đi nữa."
"Sở tiên sư xuất quan thì liên quan gì tới chuyện huynh không đi Tung Hoành Phong chứ? Thiên tư kiếm tu của huynh giỏi như vậy, không phải luyện tập ở Tung Hoành Phong là chuyện rất bình thường sao?"
"Ta muốn ở với sư tôn."
"Nhưng mà... thế thì không chán hả?" Thiếu nữ cố tình thấp giọng, "Muội nghe người ta nói, Sở tiên sư rất ít nói, còn cực kỳ hung dữ, hai ba câu là dỗi người, coi như không chán thì muội nghĩ nó cũng không tốt lắm đâu."
Sở Hàn không vui, lòng nói ta hung dữ như thế nào chứ?
Không cần y phản bác, Úc Tử Khê đã nói giúp y, hơn nữa thái độ còn kém ngoài dự đoán: "Sư tôn y ít nói, là vì lười nói mấy lời vô nghĩa với ai kia, Tô Miên Miên muội không hiểu y thì đừng có nhận xét xằng bậy, không nói đến sư tôn nghe thấy sẽ nghĩ thế nào thì ta sẽ là người đuổi muội ra đầu tiên."
Tô Miên Miên biết bản thân mình chạm vào điểm kích nổ của Úc Tử Khê, lập tức xin lỗi: "Mấy cái này đều là muội nghe người khác nói, không phải là muội nói đâu, muội xin lỗi."
Ngay sau đó, Tô Miên Miên lại bày ra vẻ mềm mại đáng yêu với Úc Tử Khê, nhưng có vẻ đều vô dụng.
Có điều cái này cũng nằm trong dự kiến của Sở Hàn, dù sao khi Úc Tử Khê làm nũng, có mười Tô Miên Miên cũng không bằng hắn, làm nũng trước mặt vua làm nũng, không bị mắng té tát mới là lạ.
Có điều... một em gái hung dữ như vậy, còn là em gái có ý với hắn, có phải có gì đó không ổn đúng không?
Trong nguyên văn, tuy rằng Úc Tử Khê là Long Ngạo Thiên làm trời làm đất, nhưng lại đi trên con đường hòa thượng, bên người không có em gái nào, nếu bên người hắn có em gái nào đáng tin cậy thì chắc sau này cũng sẽ không tàn nhẫn như vậy.
Nghĩ vậy, lòng Sở Hàn sinh ra một kế hoạch, nếu đổi cho bé biến thái đi đường khác thì cho dù sau này hắn có xưng vương xưng bá thì bên người hắn vẫn có người sẽ không lẻ loi một mình.
Từ trước đến này Sở Hàn đều thuộc trường phái hành động, nói làm là làm, giữa trưa ngày hôm đó, y liền bảo Tô Miên Miên ở lại ăn cơm.
Hôm nay trời nhẹ lên cao, trời cao khí sảng, ba người trực tiếp ăn cơm trong sân.
Úc Tử Khê múc cho Sở Hàn một chén canh đầy, sau đó múc cho mình một chén canh, rồi... ngồi xuống!
Mặt Tô Miên Miên hệt như cái đáy nồi.
Sở Hàn coi như đã hiểu, bé biến thái là lão làng trên phương diện biến thái, nhưng trên phương diện yêu đương thì còn không bằng y. Mặc dù y chưa nói chuyện yêu đương bao giờ nhưng cũng từng xem không ít tiểu thuyết ngôn tình, kho tri thức dự trữ vẫn rất khả quan, không rỗng miếng nào.
Sở Hàn nói: "Tử Khê, trông canh này không tệ, mau múc cho sư muội một chén đi."
Úc Tử Khê không thèm nhìn chén của Tô Miên Miên, gắp một miếng măng vào chén Sở Hàn: "Tay muội ấy đủ dài mà."
"......" Hèn gì ế cả đời là phải. [1]
[1] 注孤生 (Chú cô sinh): Là một từ phổ biến trên mạng nói đến số phận phải sống một mình, hoặc hiểu theo nghĩa rộng độc thân cả đời. Tui không biết chỗ này mình dùng từ có đúng ko nữa 🤧
Sở Hàn quyết định tự mình làm mẫu một chút, vì thế chủ động múc cho Tô Miên Miên một chén.
Úc Tử Khê nhìn nhìn Tô Miên Miên, lại nhìn nhìn chén canh của Tô Miên Miên, sau đó nhanh chóng uống sạch chén canh của mình rồi bỏ cái chén không xuống bàn, hai tay đặt trên đầu gối, cũng không nói lời nào, hai mắt nhìn chằm chằm tô canh.
Sở Hàn ngơ ngác, hắn đây là hiểu, hay là không hiểu thế?
Sở Hàn lại tẻ ngắt nhai đồ ăn, hỏi: "Sao con không ăn nữa?"
Tô Miên Miên cũng nói: "Đúng vậy Úc sư huynh, sao huynh không ăn nữa?"
Úc Tử Khê không nói gì, ánh mắt từ tô canh chuyển lên người Sở Hàn.
Lòng Sở Hàn thầm nói ta hỏi sao ngươi không ăn, ngươi nhìn ta làm cái gì? Bộ ta không được ăn hả!
Sở Hàn bị hắn nhìn chằm chằm đến mức khó chịu: "Tử Khê, rốt cuộc là con làm sao vậy?"
Úc Tử Khê vẻ mặt tức giận: "Con muốn ăn canh."
Sở Hàn: "Ồ." Muốn ăn canh thì ăn đi, có ai cản đâu.
Úc Tử Khê rất không hài lòng với phản ứng của Sở Hàn, hắn cực kỳ tủi thân nói: "Con mới là đệ tử của sư tôn mà, sư tôn thà múc canh cho người ngoài cũng không thèm múc canh cho con, đây là cái đạo lý gì thế?"
Sở Hàn suýt chút nữa là sặc chết, lòng thầm lên án Úc Tử Khê, ngươi có thể dốt thêm chút nữa được không? Vừa rồi sư phụ ngươi là đang dạy ngươi cua gái đấy, ngươi ngươi ngươi tủi thân cái củ cải á!
Đến là chịu!!!
Sở Hàn lấy chén của Úc Tử Khê, sau khi múc đầy thì nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Úc Tử Khê, cố gắng giữ vẻ bình đạm nói: "Ăn đi."
Úc Tử Khê đắc ý liếc Tô Miên Miên một cái, mà Tô Miên Miên lại sùng bái nhìn Úc Tử Khê.
Thấy thế, Sở Hàn chỉ cảm thấy đau đầu. Ngoài mặt, ba người bọn họ là mặt đối mặt ăn cơm, nhưng thật ra tinh thần lại bay lả ba lả vạn dặm, hơn nữa ai cũng không cùng chung chiến tuyến với ai.
Trong bữa cơm, Sở Hàn múc thêm cho Úc Tử Khê ba chén canh, hai chén cơm, gắp hai mươi mấy đũa đồ ăn.
Sở · người thầy yêu nghề · Hàn nằm trên ghế quý phi, vừa hung ác cắn hạt dưa vừa lặng lẽ sám hối —— Sao y lại muốn ăn cơm với Tô Miên Miên chứ?
Lúc này, Tô Miên Miên đang rửa chén cùng với Úc Tử Khê trong bếp, trong tiếng chén đĩa lạch cạch loảng xoảng có lẫn tiếng nói chuyện của hai người.
"Úc sư huynh, muội không ngờ là mặt mũi của huynh lớn vậy luôn á! Ngay cả Sở tiên sư cũng phải nhường huynh ba phần!"
Không cần nghĩ, Sở Hàn chỉ cần dựa vào tưởng tượng cũng biết chắc bây giờ Tô Miên Miên đang dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Úc Tử Khê.
"Không phải là nhường." Úc Tử Khê sửa lời nàng.
"Thế đó là gì ạ?"
"Có nói muội cũng không hiểu." Đó là cưng chiều, chỉ cưng chiều một mình hắn thôi! Ngoại trừ hắn, sao người khác có thể hiểu được... Úc Tử Khê không kiên nhẫn nói: "Tránh ra, đừng có cản đường ta."
Làm cu li miễn phí xong, Tô Miên Miên bị Úc Tử Khê đuổi đi, vẫn là cái loại cực kỳ không nể mặt ai này.
Nhìn ánh mắt lưu luyến của Tô Miên Miên khi rời đi, Sở Hàn đau lòng dùm nàng, thích ai không thích, cố tình lại thích vai chính có EQ [2] thấp nhất sách.
[2] 情商 (Tình thương): EQ (Hay chỉ số trí tuệ cảm xúc) là viết tắt tiếng anh của Emotional Quotient, được hiểu theo nghĩa là khả năng xác định, kiểm soát cảm xúc, suy nghĩ của bản thân và người xung quanh.
Ăn cơm xong, sau khi nghỉ ngơi một lát, Úc Tử Khê liền như vừa đến Vân Xuyên, rút kiếm luyện tập ngay trong sân của Sở Hàn, mà Sở Hàn thì nằm trên ghế quý phi, vừa cắn hạt dưa vừa xem.
Một bộ kiếm chiêu càng luyện ra, Sở Hàn càng ngây người.
Bộ kiếm chiêu này rất khó, nếu trí nhớ của Sở Hàn không tồi thì toàn bộ Vân Xuyên chỉ có Khương Tuyệt và Lục Quân Tiềm là làm được, nhưng Úc Tử Khê không chỉ có thể thi triển được mà còn khiến nó cực kỳ cao nhã.
Chỉ trong hai năm, có thể tiến bộ như thế, không hổ là vai chính, không giống những vai phụ như bọn y chút nào.
"Sư tôn, sao người cứ nhìn con mãi thế, bộ trên mặt con dính gì ạ?" Úc Tử Khê thu kiếm.
Trên mặt ngươi không dính gì hết, nhưng mặt mũi của ngươi rất sáng sủa... Sở Hàn nhàn nhạt nói: "Chỉ là cảm thấy con tiến bộ rất nhiều, có hơi giật mình thôi."
Sau khi được khen, rõ ràng là Úc Tử Khê rất vui vẻ, càng ra sức luyện, một lát không ngừng.
Cứ như thế, ròng rã luyện cả một buổi chiều.
Sở Hàn nhìn Úc Tử Khê mồ hôi nhễ nhại, y thở dài, người ơi, thiên phú dị bẩm không đáng sợ, đáng sợ chính là không những hắn thiên phú dị bẩm mà còn liều mạng cố gắng.
"Luyện lâu như vậy rồi, rửa mặt đi." Sở Hàn tay trái chống đầu, giơ tay phải ngoắc ngoắc một cái, hai Phù nhân nhỏ lập tức nâng thau nước lạnh hồng hộc đi tới.
Thừa dịp Úc Tử Khê đang rửa mặt, Sở Hàn hóng hớt một chút: "Con cũng mười bảy mười tám rồi, thường thì bá tánh tầm tuổi này dưới chân núi đã muốn bàn chuyện thành thân, vi sư bế quan mấy năm nay, con đã có người mình thích chưa?"
Úc Tử Khê lau mặt xong, xếp khăn đặt trên thành thau đồng, do dự tại chỗ trong chốc lát, hắn mới cúi đầu thẹn thùng nói: "Dạ có ạ."
Sở Hàn kinh ngạc, y chỉ thuận miệng hỏi thôi, nào ngờ lại có thật!
Tâm hồn hóng chuyện của Sở Hàn trồi lên: "Có thể nói cho vi sư biết đó là người của tòa phong nào không? Hay không phải là người của Vân Xuyên, ở dưới chân núi hả? Tướng mạo thế nào? Xuất thân trong sạch không? Phẩm chất thế nào? Có dịu dàng không?"
Úc Tử Khê nhìn Sở Hàn thật sâu, tránh hai vấn đề trước, nói: "Y là người đẹp nhất trên đời này, cũng là người mà con khó có thể với tới, về phần phẩm chất... Y đối xử với con rất tốt, còn những cái khác đều không quan trọng."