Sở Hàn thuận thế dừng lại cạnh miệng núi Ác Linh, y định ôm Úc Tử Khê xuống thì cái đầu vốn dĩ đang cắn bả vai Úc Tử Khê đột nhiên nhả ra, ngược lại quay sang cắn vai Sở Hàn.
Răng nhọn xuyên qua da thịt, Sở Hàn ăn đau kêu lên thảm thiết: "A —–"
Cái cắn này trực tiếp đâm thủng vai Sở Hàn, đây tuyệt đối không phải là răng của người thường, cho dù có xảy ra thi biến thì hàm răng này cũng không thể nào dài như vậy được!
Máu đỏ tươi và hắc khí chảy ra từ kẽ miệng của cái đầu đen, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ vai trái của Sở Hàn đã thấm đẫm máu.
Sở Hàn nhanh chóng quyết định, một tay ôm Úc Tử Khê vào lòng, một tay túm chặt cái đầu người đen kịt rồi trực tiếp kéo nó xuống khỏi người mình, ném nó vào miệng núi còn chưa kịp khép lại của núi Ác linh.
Cơn đau xé da róc thịt xộc thẳng lên đầu Sở Hàn, ngón chân cũng vì cơn đau này mà cuộn lại.
Núi Ác linh quá cao, mà mọi người cũng không có thị lực tốt như Úc Tử Khê, hơn nữa màn đêm buông xuống, tuy còn có ánh trăng nhưng cũng chỉ là méo mó có còn hơn không, cho nên mọi người dưới chân núi ngoài nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Sở Hàn, cũng không nhìn thấy bất cứ chuyện gì đã xảy ra trên núi.
Khương Tuyệt cảm thấy không ổn, hướng lên núi kêu: "Sở Hàn, mau xuống đây đi!"
Lạc Trường Ca, Tống Cảnh Vân và Dương Lăng cũng liên tục kêu Sở Hàn đi xuống dưới.
Sở Hàn lại không hề nhúc nhích.
Không phải là y không nghe thấy, mà là... căn bản là không thể động đậy được!
Sở Hàn cứng đờ ôm Úc Tử Khê trong lòng, khó nhọc nói: "Tử Khê, con có sao không?"
Úc Tử Khê sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi dưới hung tợn nhìn chằm chằm vai trái bị thương của Sở Hàn, hai mắt hắn đỏ như máu, khàn giọng nói: "Con không sao, nhưng sư tôn người..."
Vết thương kia thật sự quá sâu, hơn nữa còn đang lấy tốc độ cực nhanh ăn mòn da thịt, ý thức của Sở Hàn có hơi mơ hồ, y nhắm mắt: "Sư tôn không sao, ta lập tức mang con xuống núi."
Sở Hàn ra sức nhấc chân, nhưng sau nhiều lần cố gắng, mồ hôi trên trán theo mặt chảy xuống, y vẫn không thể tiến lên dù chỉ một bước.
Bị sao thế này?
Y còn đang nghi hoặc, miệng núi Ác Linh đột nhiên dừng khép lại, hơn nữa còn bắt đầu cấp tốc mở rộng. Oán linh bên trong như chịu phải kích thích gì đó mà lần nữa sôi trào, so với lúc mở núi càng thêm kịch liệt, từng cánh tay đỏ như máu duỗi ra, càng duỗi càng dài, như thể mãi mãi không có hồi kết!
Những cánh tay đó giơ cao huơ loạn xong thì đột nhiên duỗi về phía chân Úc Tử Khê, mục tiêu vô cùng rõ ràng, bọn họ muốn kéo Úc Tử Khê xuống.
Tất nhiên là Sở Hàn không cho phép bọn họ làm vậy, y điều động linh lực cả người muốn phá tan cấm chế vô hình trên người, một khắc ngay khi linh lực tuôn ra, rốt cuộc y cũng cử động được.
Nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược với ý thức của y.
Trong nháy mắt khi y cử động được, cũng không mang Úc Tử Khê nhảy khỏi núi Ác Linh, mà là... Buông lỏng tay đang ôm chặt Úc Tử Khê ra.
Ngay khi y vừa buông tay, những ác linh đó huơ tay lập tức kéo chân Úc Tử Khê, kích động rít lên, bắt đầu điên cuồng kéo hắn xuống.
Sở Hàn cứ như vậy trơ mắt nhìn hai chân Úc Tử Khê hoàn toàn chìm vào dòng nhiệt lưu cuồn cuộn, trơ mắt nhìn hắn nhăn nhó vì đau rát, trơ mắt nhìn hắn giương đôi mắt giăng kín tơ máu nhìn mình, từ kinh ngạc biến thành hận thù, biến thành không cam lòng, rồi lại biến thành thù hằn ——
Sở Hàn sửng sốt.
Thứ y không muốn thấy nhất, chuyện y không dám nhìn thấy nhất vẫn xảy ra, hai tay y buông thỏng xuống, trơ mắt nhìn bé biến thái y nuôi lâu như thế bị kéo vào núi Ác Linh.
Khoảng khắc đỉnh đầu Úc Tử Khê chìm xuống, quyền khống chế cơ thể của Sở Hàn nháy mắt quay lại, y quỳ phịch gối xuống, điên cuồng gọi tên Úc Tử Khê, trong đầu như có đèn kéo quân, tất cả đều là bộ dáng cười hì hì gọi sư tôn của Úc Tử Khê, bộ dáng thẹn thùng nhìn lén của hắn, còn có dáng vẻ hai tay ôm mặt, vừa nghe y nói, hai mắt vừa lấp lánh ánh sáng.
Mắt thấy miệng núi Ác Linh càng ngày càng nhỏ, Sở Hàn vậy mà trực tiếp duỗi tay chen vào, muốn ngăn không cho miệng núi đóng lại.
Những ác linh đó nhìn y một hồi, thế mà thật sự vươn tay về phía y, điên cuồng cười the thé muốn kéo y xuống.
Nói thật thì giờ phút này, Sở Hàn cảm thấy nếu y bị kéo xuống thật thì cũng không có gì là không tốt.
Ngay khi ác linh bắt lấy tay y, Sở Hàn bỗng đổi ý.
Không phải là y sợ chết, mà là không muốn chết như vậy, dù biết lúc Úc Tử Khê ra khỏi núi Ác Linh sẽ hận y, nhưng y vẫn nhịn không được mà muốn gặp lại hắn.
Một tay khác của Sở Hàn đánh ra phù chú, đốt cánh tay ác linh bắt lấy tay y, vừa muốn đứng dậy thì đột nhiên bị ai đó xách cổ lên.
Đầu tiên là nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Sở Hàn, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Úc Tử Khê, Khương Tuyệt không đứng yên được nữa, gã trực tiếp ngự kiếm bay lên, nhưng khi đến đỉnh núi Ác Linh, gã chỉ nhìn thấy một mình Sở Hàn, một tay y còn bị ác linh bắt lấy.
Sau khi hai người đáp đất, Khương Tuyệt lập tức ném Sở Hàn xuống đất, tức giận nói: "Sở Hàn ngươi điên rồi à! Chập chạp không xuống không nói, thế mà ngươi còn muốn nhảy vào miệng núi, ngươi muốn chết vậy hả?!"
Sở Hàn không nói gì.
Lạc Trường Ca thấy vết thương dọa người trên vai trái Sở Hàn, cả kinh nói: "A Sở, ngươi bị thương rồi!"
Sở Hàn vẫn không nói gì.
Tống Cảnh Vân có hơi lo lắng, nói: "Sư tôn, Úc, Úc sư đệ đâu rồi ạ?"
Đôi mắt lặng như nước của Sở Hàn khẽ động, y ngơ ngác nhìn đôi tay vừa ôm Úc Tử Khê của mình, nhìn một hồi lâu, đôi mắt bỗng ươn ướt.
Mọi người kinh ngạc, là người có khí thế như băng tuyết tim tựa đầm nước lạnh, là phù tu đệ nhất thiên hạ thấy đồng đạo của mình chết thảm mà còn có thể duy trì bình tĩnh, cứ như vậy mà khóc, còn khóc chật vật như vậy.
Lạc Trường Ca vỗ vỗ vai Tống Cảnh Vân: "Đừng quấy rầy y, để y yên tĩnh một chút đi."
Sở Hàn xuống dưới, nhưng Úc Tử Khê lại không thấy đâu, không cần nghĩ cũng biết được lý do. Mọi người cũng không hề quấy rầy y, lần lượt thối lui.
Sở Hàn một mình ngồi ở cánh đồng hoang vắng, y ngây người một lúc lâu, sau đó giơ tay sờ ngực mình.
Vừa rồi cơ thể y đột nhiên bị điều khiển, chẳng lẽ là do quy tắc?
Suy nghĩ này vừa hiện ra thì lập tức bị Sở Hàn gạt bỏ, bởi vì ngực y không có đau, không thể nào là quy tắc được.
Không phải là quy tắc, vậy thì là cái gì?
Sở Hàn ngẩng đầu mờ mịt nhìn lên trời, lòng y đau nhói như bị dao cắt, so với lúc bị quy tắc khiển trách còn đau hơn, còn khó chịu hơn.
Lúc con người thương tâm, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, đặc biệt là lúc thương tâm đến ngây người, lúc Sở Hàn lấy lại tinh thần đã là sáng ngày hôm sau.
Ánh mắt trời xuyên qua mây, chiếu lên núi Ác Linh vắng lặng, chiếu lên cánh đồng mênh mông bát ngát, chiếu lên gương mặt tái nhợt sống không còn gì luyến tiếc của Sở Hàn.
Chuyện bên Cổ Lăng đã xong, trừ Tống Cảnh Vân và Dương Lăng thì các đệ tử còn lại của ba phong đều đã về Vân Xuyên ngay trong đêm.
Sở Hàn nằm thẳng trên đất, một tay đặt trên trán, một tay đặt trên bụng, y lẳng lặng nhìn trời, trong lòng trống rỗng như thể thứ mình đặt ở đầu quả tim đã không còn.
Tống Cảnh Vân thật sự nhìn không nổi nữa, cẩn thận đi đến bên người Sở Hàn, tính thử an ủi y: "Sư tôn, con biết Úc sư đệ mất khiến người rất đau lòng, nhưng ngài cũng không thể chà đạp bản thân mình như vậy chứ, trên vai ngài còn bị thương rất nặng, nếu không chữa trị kịp thời thì sẽ xảy ra chuyện đó ạ, con nghĩ Úc sư đệ trên trời có linh chắc cũng không muốn thấy sư tôn như vậy đâu."
"Hắn chưa chết." Sở Hàn nhàn nhạt nói, trong giọng nói không có chút cảm xúc nào.
Cũng không nhìn xem đồ trong núi Ác Linh thế nào, người đi vào rồi sao có thể còn sống được? Tống Cảnh Vân cảm thấy có lẽ sư tôn nhà bọn họ không có rề rà quá mức, thế là khẽ lắc đầu, đưa ra một vật: "Đây là vật mà lúc còn sống Úc sư đệ để lại, sư tôn cầm nó tưởng niệm đi."
"Ta nói, hắn chưa chết." Sở Hàn nhấn mạnh xong thì chậm như rùa ngồi dậy, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vật Tống Cảnh Vân cầm trong tay.
Đó là một cái tua kiếm màu đỏ chỉ mới bện được một nửa.
Tống Cảnh Vân gãi gãi đầu: "Đúng vậy, tối hôm qua trước khi bị bóng đen bắt đi, đệ ấy đã tự mình bện đó ạ."
Con ngươi Sở Hàn co lại, hoa văn của cái tua kiếm này cũng rất đặc biệt, cũng rất quen mắt, dường như... giống y như đúc cái mà đứa nhỏ chín năm trước đã tặng cho y.
"Đưa ta xem." Sở Hàn bảo Tống Cảnh Vân đưa bán thành phẩm ấy cho mình, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái tua kiếm vốn dĩ lúc nào cũng treo trên thân kiếm trúc, lại vì chuyện trấn Thiên Thủy mà không thể không tháo sản phẩm hoàn chỉnh này xuống cất đi, y so sánh hai cái rồi bỗng có một suy đoán làm chính mình khiếp sợ —— Chẳng lẽ cậu bé năm đó chính là... Úc Tử Khê ư?
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ...
Bỗng Sở Hàn cười giễu, chỉ là bện hoa văn giống nhau mà thôi, vừa nhìn đã biết là trùng hợp, thế mà y cũng chờ mong cho được.
Ngay lúc này, Tống Cảnh Vân bỗng nói: "Sao cái tua kiếm của sư tôn giống cái này thế?" Nếu không phải là Sở Hàn cố tình lấy ra so sánh thì hắn cũng không phát hiện ra.
Sở Hàn yếu ớt nói: "Không phải giống, mà là giống như đúc."
Tống Cảnh Vân lập tức nói: "Không thể nào."
Sở Hàn nhìn hắn: "Không thể nào cái gì?"
Tống Cảnh Vân sờ cằm: "Lúc Úc sư đệ bên cái tua kiếm này, con có hỏi đệ ấy, đệ ấy nói là loại hoa văn hình trúc này do là tự đệ ấy nghĩ ra, chỉ đệ ấy mới biết cách bện. Cho nên chắc chắn là sư tôn nhìn nhầm rồi, không thể nào là giống nhau như đúc được."
Dương Lăng đi đến, vỗ vỗ vai Tống Cảnh Vân: "Nhưng Úc sư đệ còn nói, loại tua kiếm này đệ ấy chỉ mới bện được hai cái, đây là cái thứ hai, còn thứ nhất là bện vào mấy năm trước."
Nói tới đây, Dương Lăng đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Sở Hàn: "Sau khi bện xong, đã tặng cho một người."
"Tặng một người?" Tống Cảnh Vân khó hiểu.
Dương Lăng ừ một tiếng rồi lập tức tìm cớ kéo Tống Cảnh Vân rời đi, trước khi đi còn quay đầu lại mỉm cười đầy thâm ý với Sở Hàn.
Lần lịch luyện chín năm trước, Dương Lăng cũng có mặt, cảnh Sở Hàn duỗi tay đỡ đứa nhỏ hắn đều nhìn thấy, trí nhớ của hắn tốt hơn nhiều so với Sở tiên sư não cá vàng. Hắn nhớ rất rõ, ánh mắt mà đứa nhỏ kia nhìn Sở Hàn tựa như tuyệt vọng nhìn thấy ánh sáng, giống hệt ánh mắt Úc Tử Khê khi nhìn Sở Hàn.
Chỉ là Sở tiên sư chậm tiêu đến đáng sợ, loại chuyện nhìn mặt đoán ý này không quá phù hợp với người có tác phong đơn giản thô bạo như y, mấy việc nhỏ nhặt không đáng kể, từ trước tới nay y đều không nhớ được.
Sở Hàn hồi tưởng lại nụ cười của Dương Lăng, sửng sốt hồi lâu mới bừng tỉnh, hóa ra... Y đã gặp Úc Tử Khê từ lâu, chẳng trách lúc hai người gặp nhau ở thềm đá xanh của Thiện Ác Phong, Úc Tử Khê chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra y ngay.
Sở Hàn tự giễu trong lòng: Mình còn thật sự chậm tiêu như thế...
Quá trưa cùng ngày, mấy người Sở Hàn rời Cổ Lăng về Vân Xuyên.
Lúc đi ngang qua phủ của quận thủ, ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn, Khương Tuyệt đỡ Sở Hàn đứng đợi, chốc lát sau Lạc Trường Ca đi ra.
Khương Tuyệt: "Xong việc rồi?"
Lạc Trường Ca khẽ gật đầu: "Thiêu toàn bộ cùng nhau cả rồi."
Bởi vì chậm chạp không đốt xác của Triệu Văn Thông nên đột nhiên xảy ra thi biến, lúc hắn ta lao ra đã giết chết toàn bộ người trong phủ của quận thủ. Sau khi thi biến thì oán khí trên người Triệu Văn thông rất nặng, oán khí của người bị hắn ta giết cũng không hề nhẹ, vì ngừa bọn họ cũng thi biến như Triệu Văn Thông nên thiêu tất cả khá an toàn.
Lúc trở lại Vân Xuyên, trời vừa đến hoàng hôn.
Lục Trúc Phong, trong tiểu trúc.
Sở Hàn ngồi trên giường, y cắn khăn trong miệng, thân trên trần trụi, mồ hôi theo cổ chảy xuống ngực, lại từ ngực chảy xuống bụng.
Liễu Dụ Chi cầm dao bạc, từng chút từng chút một xẻo phần da thịt đã thối rữa trên vai Sở Hàn, đang xẻo thì mũi dao như đụng phải thứ gì đó. Hắn cau mày: "Sở Hàn, ngươi có chắc là mình chỉ bị cắn một cái thôi không?"
"Bây giờ ngươi đừng nhúc nhích, để ta thử một lần." Nói xong, Liễu Dụ Chi áp tay lên vết thương trên vai Sở Hàn, khẽ thúc giục linh lực, nhưng ngay khi linh lực rót vào miệng vết thương, lòng bàn tay Liễu Dụ Chi đột nhiên nóng lên.
Hắn vội vàng thu tay lại, cả kinh nói: "Đây là gì?"
Sở Hàn mờ mịt: "Sao vậy?"
Liễu Dụ Chi nói: "Chắc chắn là vai ngươi có thứ gì đó, hơn nữa thứ này cũng không tốt lành gì."
Sở Hàn vừa định nói mình chỉ bị cắn có một cái, có thể có thứ gì được chứ, nhưng lời đến bên miệng lại yên lặng nuốt ngược trở về. Vì lúc Triệu Văn Thông cắn vai y, y cảm giác rõ ràng là có thứ gì đó đã đâm xuyên qua vai mình.
Sở Hàn: "Có thể lấy ra không?"
"Để ta thử xem." Liễu Dụ Chi cầm lấy dao bạc, nhẹ nhàng đẩy da thịt ra, thử hai lần, cuối cùng từ bỏ, "Lấy không ra, thứ này quá kỳ lạ, như đã hòa vào da thịt rồi vậy."
Sở Hàn bật cười: "Từ lúc ta bị thương đến giờ còn chưa được mười hai canh giờ, sao có thể hòa vào da thịt nhanh vậy được?"
Liễu Dụ Chi: "Ta cũng rất ngạc nhiên, để ta xử lý vết thương khác cho ngươi trước, còn về thứ này, ta sẽ trở về tra sách cổ, xem có thể tìm được manh mối gì hay không."
.....
Sau khi trở về, Liễu Dụ Chi lục tung đống sách cổ về cấm thuật, hắn thật sự tìm được, chỉ là kết quả này lại làm cho hắn khiếp sợ.
Sở Hàn: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."
Liễu Dụ Chi dừng một chút, nói: "Ngươi có còn nhớ Đạp Tuyết chết thế nào không?"
Sở Hàn cau mày: "Cốt Đinh xuyên tim."
Liễu Dụ Chi chỉ bả vai băng bó mười mấy lớp của Sở Hàn: "Nếu ta đoán không sai thì thứ trên vai ngươi cũng là Cốt Đinh."
Liễu Dụ Chi nói: "Cốt Đinh có ba đặc điểm, thứ nhất, một khi đã nhập thể thì không thể lấy ra, cái này ngày hôm qua đã xác nhận rồi. Thứ hai, cắn trả cơ thể, đương nhiên đây là tình huống không đâm trúng tim. Nhưng đặc điểm này tùy người mà khác nhau, với tu vi của ngươi thì gần như sẽ không chịu ảnh hưởng gì. Thứ ba, người chế tác Cốt Đinh có thể dựa vào nó để điều khiển cơ thể của người khác trong chốc lát."
Sờ Hàn giơ tay ngắt ngang: "Sao cái đặc điểm thứ ba ta chưa từng nghe qua vậy?"
"Điều này được viết trong sách cấm. Vậy nên ngày thường các ngươi phải đọc nhiều sách cấm một chút, dù sao chúng ta không tu tà thuật, cũng không có nghĩa người khác không tu tà thuật, biết người biết ta thì mới có thể trăm trận trăm thắng." Liễu Dụ Chi nói, "Dựa theo vào tình huống mà ngươi miêu tả, đặc điểm thứ ba này cũng xuất hiện sau khi ngươi bị Cốt Đinh đâm vào —— Không cách nào điều khiển cơ thể được, thậm chí còn làm ra hành động hoàn toàn trái ngược với ý thức của bản thân."
Sở Hàn: "Ý của người là lúc ấy ta bị người khác khống chế?"
"Chính xác, chính ngươi cũng không thấy có gì kỳ lạ hả. Đầu tiên, xác của Triệu Văn Thông đột nhiên thi biến, sau khi thi biến thì lập tức vọt tới ngoại ô, ngậm..." Liễu Dụ Chi ho khan một tiếng, Xông lên núi Ác Linh, nhằm đúng vào mục tiêu. Nhưng xác chết sau khi thi biết thì không có thần trí, sao có thể chính xác như vậy được? Chỉ có một lời giải thích duy nhất, chính là bị người khác điều khiển. Ngay sau đó lại là ngươi, sau khi bị Triệu Văn Thông cắn, ngươi cũng xuất hiện triệu chứng tinh thần hỗn loạn, sau đó cơ thể mất khống chế, cho nên có lẽ ngươi cũng bị điều khiển."
Sở Hàn cẩn thận suy nghĩ lại một lần, hiểu được đại khái.
Người sau màn muốn giết Úc Tử Khê nhưng lại không muốn lộ diện, chỉ có thể mượn dao, mà Triệu Văn Thông chính là con dao mà người sau màn mượn. Trước tiên hắn kích thích xác Triệu Văn Thông thi biến, sau đó điều khiển Triệu Văn Thông đi ra ngoại ô tìm Úc Tử Khê. Nhưng dù Úc Tử Khê có bị thương thì chỉ dựa vào xác của Triệu Văn Thông vẫn là không chắc, cho nên phương pháp tương đối an toàn chính là —— Sau khi bắt được Úc Tử Khê thì phải nhanh chóng tới miệng núi Ác linh đã mở ra, sau đó ném Úc Tử Khê vào, như vậy chỉ cần Triệu Văn Thông chạy thật nhanh thì tỷ lệ thành công sẽ đủ lớn. Vốn dĩ mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, nhưng không ngờ sau khi lên núi lại bị Sở Hàn cưỡng ép cắt ngang. Có điều người sau màn suy nghĩ rất chu toàn, hắn để lại hậu chiêu. Một khi có người cản trở kế hoạch của hắn, Triệu Văn Thông kia sẽ lập tức thay đổi mục tiêu, cắn ngược người nọ một cái, sau đó nhân cơ hội cắm Cốt Đinh vào cơ thể người nọ, lúc này nhiệm vụ của Triệu Văn Thông liền giao cho người bị cắm Cốt Đinh, trực tiếp điều khiển người nọ ném Úc Tử Khê vào miệng núi Ác Linh.
Nhưng...
Sở Hàn nói: "Nếu dựa vào Cốt Đinh mà đã làm được như vậy thì sao người sau màn không trực tiếp điều khiển Tử Khê, khiến hắn tự sát, hoặc là khống chế một người mạnh hơn Tử Khê để người đó giết Tử Khê, không phải như vậy sẽ đỡ tốn sức hơn sao?"
Liễu Dụ Chi cười khẽ: "Dùng Cốt Đinh điều khiển người, thật ra rất khó, đặc biệt là điều khiển người có tu vi cao và thiên tư trác việt. Thiên tư đồ nhi nhà ngươi hiếm thấy, Cốt Đinh này gần như không thể nào khống chế được. Mà người mạnh hơn hắn, tu vi nhất định là rất cao, Cốt Đinh cũng không khống chế được bao lâu. Chẳng hạn như ngươi, cũng chỉ có thể khống chế được một khoảng thời gian rất ngắn, đại khái chính là thời gian bưng một chén trà, sau đó lập tức buông xuống. Cho nên, người này tính kế thời cơ vô cùng chuẩn xác. Nhưng có thể tính chuẩn như lời ta nói, ta nghi..."
Sở Hàn cười lạnh: "Ngươi nghi lúc ấy người nọ đang ở đâu đó quan sát chúng ta?"
Liễu Dụ Chi khẽ gật đầu: "Còn một chuyện nữa, tuy rằng không thể lấy Cốt Đinh trong cơ thể ngươi ra, nhưng từ kết quả mà ta cảm nhận được bằng linh lực thì hẳn là nó xuất phát từ xương của cùng một người như Cốt Đinh trên người của Đạp Tuyết, nên ta nghi ngờ rằng người hại Đạp Tuyết năm đó và người hại đồ nhi của ngươi là cùng là một người."
"Chuyện này ta sẽ điều tra rõ." Sở Hàn lạnh lùng nói.
.....
Cốt Đinh không có xuyên qua tim Sở Hàn, hơn nữa tu vi của y vẫn còn đó, dung túng Cốt Đinh không cách nào loại trừ, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn với y, chỉ có một việc ảnh hưởng rất lớn tới y.
Tống Cảnh Vân đau lòng bất đắc dĩ nói: "Sư tôn à, con là Cảnh Vân, không phải là Úc sư đệ, hôm nay ngài đã gọi sai tên con ba lần rồi..."
Sở Hàn lạnh nhạt ồ một tiếng, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế quý phi, nhưng lần sau mở miệng vẫn sẽ gọi sai.
Lén lút gọi sai còn chưa tính, lúc tham dự đại hội của các môn phái khác y vẫn sẽ gọi sai, hơn nữa còn là nhiều lần không đổi.
Thế nên bên ngoài đều truyền tai nhau rằng —— Dường như cái vị phong chủ Lục Trúc Phong coi ái đồ như mạng kia điên rồi, cả ngày cứ ngây người cắn hạt dưa, mỗi lần nhìn thấy thiếu niên nào vóc dáng cao ráo mặc hắc y là sẽ gọi một tiếng "Tử Khê à", chỉ cần người khác vừa nhắc "Đồ đệ của ngươi chết rồi" là y sẽ không chút lưu tình nạt "Đồ đệ của ngươi mới chết", quả thật là đáng sợ mà...
※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói: Ánh mắt của Tử Khê rất tốt, sẽ không bao giờ nhìn sai sư tôn của mình = ̄ω ̄=. Buổi biễu diễn chương sau sẽ mời nhóc thiếu niên Tử Khê và Vương giả Tử Khê trở về đến biểu diễn meo meo meo.