Đồ Nhi Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 10: Ngươi Có Biết Ngươi Đang Đào Phần Mộ Của Sư Phụ Ta Hay Không





Kinh Như Tuyết quỳ, đầu dán sát xuống mặt đất, thái độ hết sức thành khẩn.Tu Thần khẽ vuốt cái ly trong tay, Tiểu Bạch cầm bầu rượu rót đầy cho Tu Thần mà trong lòng đau xót.Rượu trái cây kia chính là do nó ủ rất lâu mới được, vì có thể được đi theo Tu Thần mà nó chỉ có thể nhịn đau cắt thịt mà dâng lên cho hắn."Cho lão phu một lý do để thu nhận ngươi." Tu Thần vừa nhấp một ngụm rượu trái cây nhỏ vừa nói.Tuy rằng việc thu nhận đệ tử là phải làm, không có thứ gì có thể hơn được phần thưởng hệ thống cho cả.

Huống hồ tu vi bây giờ của Kinh Như Tuyết lợi hại hơn bọn Tiểu Bạch rất nhiều, nếu để bắt gà Xích Diễm và lợn rừng khẳng định hiệu suất cũng cao hơn nhiều.Thế nhưng phong phạm vẫn phải có chứ.Một cao nhân lánh đời siêu siêu cấp như hắn đây, há có thể thu đồ đệ một cách tùy tiện chứ?Thân thể Kinh Như Tuyết khẽ run.Trong lúc nhất thời nàng lại chẳng biết nói như thế nào để thuyết phục Tu Thần.Đúng vậy! Với một đại năng có tu vi vô địch như Tu Thần, tại sao phải nhận hạng người tư chất bình thường mà khó khăn lắm mới bước vào Tụ Khí cảnh như nàng làm đồ đệ chứ?Thế nhưng nàng cũng hết cách rồi, muốn báo thù cho Kinh gia thì nhất định phải tìm được một người cường đại để làm chỗ dựa vững chắc.Cho dù Tu Thần không tự thân ra tay, thế nhưng ít nhất cũng có thể dạy nàng tu luyện."Tiểu nữ nguyện ý làm trâu làm ngựa cả đời, báo ân cứu mạng của tiền bối.""Cộp cộp cộp!"Kinh Như Tuyết lại dập đầu ba cái.Tu Thần khẽ nhướng lông mày.Sau đó hắn nhìn thoáng qua Kinh Như Tuyết nói: "Chắc ngươi cũng biết lão phu chưa bao giờ thu nhận đồ đệ?"Vẻ mặt Kinh Như Tuyết tái đi, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.Một cường giả vô song lợi hại như vậy, sao có thể sẽ thu nàng làm đồ đệ chứ?"Tiền bối..."Hốc mắt Kinh Như Tuyết đỏ lên, nụ cười trên khuôn mặt đầy vẻ khổ sở."Gốc cây ngu ngốc đó nướng gà Xích Diễm chẳng ngon lành gì cả, ngươi biết nướng gà không?" Tu Thần hỏi.Kinh Như Tuyết khẽ giật mình một cái, sau đó nhìn về gốc cây liễu bên cạnh.Cành làm que nướng xoay vòng lại xoay vòng, thế nhưng nhìn sơ thì gà Xích Diễm vẫn còn sống, lửa phía dưới quá nhỏ, mà ngọn lửa lại lan ra, hoàn toàn không cháy đến được."Ta có thể! Tiền bối, ta biết nướng!" Kinh Như Tuyết vội vã nói.Tu Thần khẽ gật đầu, sau đó thân thể biến mất không dấu vết, hắn đã quay về bên trong miếu thờ ngủ ngon lành.Kinh Như Tuyết nhìn về phía ghế đá mà Tu Thần ngồi vừa nãy, nàng hơi hoang mang."Xèo xèo xèo!"Tiểu Bạch khẽ vỗ Kinh Như Tuyết hơi ngẩn người ra, sau đó nó chỉ vào con Xích Diễm Kê bị nướng ở kia.Ý nó nói: Ngươi còn không biểu hiện một chút?"À à!"Kinh Như Tuyết kịp phản ứng lại, tiếp đó vội vã đứng dậy đến bên cạnh gốc liễu."Lửa ngươi quá nhỏ, vả lại ngọn lửa không tập trung nên không tạo ra nhiệt độ thích hợp được, rất khó chín." Kinh Như Tuyết nói với gốc liễu.Cành liễu ngưng chuyển động, sau đó nó buông ra, làm tư thế xin chỉ bảo."Đầu tiên phải thay lửa thêm củi, củi lửa của ngươi quá nhỏ, sau đó chúng ta còn phải đào một cái hố, như vậy lửa mới sẽ không bị phân tán." Kinh Như Tuyết nói rất chân thành.Hai cành cây hai bên đều mở ra, làm ra vẻ như nó cũng không muốn nướng thành như vậy.Những thứ này là do Tiểu Bạch đem cành cây nhỏ ở dưới chân núi lên, đốt lửa thành như vậy nó cũng chẳng có cách nào cả, tuy rằng bây giờ nó là Thụ yêu, thế nhưng tu vi rất thấp, không di chuyển được một tấc."Ta đi tìm củi đốt lửa!" Kinh Như Tuyết dứt lời liền chạy ra bên ngoài.Tu Thần nằm trên giường đá trong miếu thờ, hai mắt nhắm lại, trong lĩnh vực của hắn, bất cứ vật gì cũng sẽ xuất hiện chỉ với một ý nghĩ trong đầu.Thấy Kinh Như Tuyết đi nhặt củi đánh lửa, khóe miệng Tu Thần khẽ nhếch lên.Có một nữ đồ đệ, thật ra cũng không tệ.Đến lúc đó điểm hóa thì điểm hóa, dạy thành một nữ ma đầu với danh hiệu của hắn ra ngoài thế giới mà hô to gọi nhỏ, ngẫm lại cũng rất thú vị.Tốt nhất là đều dẫn hết đám lão đại đó đến đây.Vừa rồi khi Kinh Như Tuyết giết mấy người Võ Thần Tông kia, ấy thế mà Tu Thần cũng nhận được điểm kinh nghiệm và điểm lĩnh vực.Từ trên người Trương Thành Hổ, hắn đã nhận được mười điểm lĩnh vực và một trăm điểm kinh nghiệm.Mà tám tên còn lại thì mỗi tên được một điểm lĩnh vực cùng với mười điểm kinh nghiệm.Trương Thành Hổ là cao thủ Linh Hải cảnh, những người khác đều là Tụ Khí cảnh.

Cho nên Tu Thần đã rút ra kết quả.Người tu vi càng cao chết trong lĩnh vực của hắn, thì điểm kinh nghiệm cùng với điểm lĩnh vực đạt được sẽ càng cao!Hơn nữa Tu Thần bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.Nếu đồ đệ của hắn đi giết người, như vậy thì bản thân hắn có thể nhận được điểm kinh nghiệm và điểm lĩnh vực hay không nhỉ?Ừ, điều này rất có thể.Đến lúc đó để cho Kinh Như Tuyết ra tay để kiểm chứng.Kinh nghiệm cần để thăng cấp: 560/10.000.Phạm vi lĩnh vực: 12 487 168 mét.Đây là thành tích mấy ngày vừa qua của hắn, trừ đi con số vừa rồi nhận được trên người bọn đệ tử Võ Thần Tông, nói cách khác mấy ngày nay Tu Thần thông qua nhiệm vụ ngẫu nhiên mới tăng được mười bốn mét, điểm kinh nghiệm thì tăng lên ba trăm tám mươi điểm.Như muối bỏ biển.


Đường còn dài và xa quá!Thế nhưng đợi thu nhận Kinh Như Tuyết, một trăm điểm lĩnh vực và một nghìn điểm kinh nghiệm liền tới tay."Cực nhọc mấy ngày nay, vẫn không kiếm bằng việc đi nhận một đồ đệ." Tu Thần lắc đầu cười nói.Đột nhiên Tu Thần nhìn về phía ngoài cửa, ngay lập tức thân thể hắn biến mất tại chỗ, sau đó đã xuất hiện bên cạnh gốc liễu.Lúc này Kinh Như Tuyết đang cầm một cây gậy gỗ đào hố bên cạnh gốc liễu."Ngươi đang làm gì đó?" Tu Thần hỏi.Kinh Như Tuyết thấy Tu Thần đi ra, nàng sợ đến mức vội vã đứng dậy, sau đó ngượng ngùng nói: "Ta đào một cái hố, rồi đặt than lửa nướng gà Xích Diễm, đất nơi này có vẻ xốp, cho nên ta chọn chỗ này để đào."Tu Thần nhìn mớ bùn đất bị đào trên mặt đất, khóe miệng khẽ co giật."Ngươi có biết ngươi đang đào phần mộ của sư phụ ta hay không? Không thấy cái bia bằng xương gà dựng phía trước sao?" Tu Thần khẽ chỉ bia mộ bằng xương gà bên cạnh nói."Hả?"Cả người Kinh Như Tuyết đều choáng váng.0011: Kỳ thật tiền bối là đang giúp chúng nóKinh Như Tuyết ngây người nhìn hố nhỏ trên mặt đất.Sau đó nhìn thấy cái bia bằng xương gà kia.Lúc trước nàng còn tưởng rằng, đó là xương gà mà Tu Thần ăn xong ném qua một bên mà thôi...Đây là phần mộ? Còn là phần mộ của sư phụ tiền bối?Nhưng vì sao lại đắp bằng như vậy?Nàng sống mười tám năm rồi, thật sự chưa từng nghe nói phần mộ sư phụ nhà ai lại xây bằng cả, không xây gồ lên để cho người khác thấy, thì ai biết được phía dưới này có chôn người chứ?"Ta vốn muốn dùng ao làm phần mộ, có phải ngươi chuẩn bị bỏ củi nổi lửa nướng ở chỗ này hay không?" Tu Thần hỏi.Kinh Như Tuyết sợ tới mức tái mặt, vội vàng giải thích nói: "Xin lỗi tiền bối, ta thật sự không biết chỗ này...!chỗ này là phần mộ của sư phụ tiền bối..."Sau đó nàng vội vàng ngồi xổm xuống, dùng tay mang đống bùn đất đã đào ra lấp trở lại."Xin lỗi tiền...!tiền bối, ta thật sự không phải cố ý đào phần mộ của ngài, xin lỗi." Kinh Như Tuyết chắp tay trước ngực, vẻ mặt oan ức nói xin lỗi với bia xương gà.Tu Thần gãi gãi đầu.Quả thực cũng không thể trách nha đầu này được.Nhưng nàng là người mới tới nên không biết, thế còn ba tên kia đâu?Vì thế Tu Thần chuyển mắt nhìn về phía ba tên đang đứng một bên vui sướng khi người gặp họa.Tiểu Bạch và Tiểu Vũ ở bên cạnh thầm vui mừng, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc bén, bộ lông tức thì xù lên.Sau đó, Tiểu Bạch lập tức quỳ xuống đất, dập đầu với bia xương gà của Thiên Nguyên Tử.Tiểu Vũ và cây liễu bên cạnh thấy vậy sửng sốt.Tên này sao có thể vô sỉ như vậy chứ?Ngươi có thể quỳ xuống dập đầu! Nhưng chúng ta làm sao quỳ chứ?Kế tiếp, cây liễu dùng mấy cành liễu ép cong trên mặt đất, làm ra bộ dạng đang quỳ, rồi thân cây không ngừng cong lên gập xuống, biểu hiện nó đang dập đầu.Tiểu Vũ sốt ruột, nó người nhỏ chân ngắn, hoàn toàn không quỳ được đâu!Cuối cùng Tiểu Vũ thật sự không có biện pháp nào cả, cả người nằm sấp trên đất, giống như một con sâu đang ngọ nguậy tại chỗ, làm như là dập đầu.Kinh Như Tuyết nhìn thấy tình huống này thì giật nảy mình, sau đó khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Tu Thần.Tiếp đó lại nhìn thoáng qua Tiểu Vũ ở bên cạnh.Động tác của tên nhóc này thật sự...!vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.Làm cho người nhìn thấy không nhịn được muốn cười, nhưng nàng thì hoàn toàn không dám cười ra tiếng nên chỉ có thể nhịn."Ba người các ngươi biết rõ nơi này là phần mộ, còn để nàng đào lên.

Các ngươi nghĩ hiện tại dập đầu nhận sai thì không còn chuyện gì nữa sao?" Tu Thần trừng mắt nói, rồi hắn vung tay lên.Sau đó, giữa hư không xuất hiện ba cây cột bằng bùn, to dài khoảng cánh tay.Ba tên kia thấy ba cây cột này sợ tới mức hồn phi phách tán, run rẩy, mang vẻ mặt đáng thương nhìn Tu Thần."Quy củ cũ, làm sai sẽ bị phạt, tự mình chọn đi." Tu Thần nói.Kinh Như Tuyết tò mò nhìn ba cây cột nhỏ đang lơ lửng ở chỗ kia, không biết đây là loại trừng phạt như thế nào.Cây liễu run rẩy, vung một cành liễu lên trên cây cột thứ nhất.Mà Tiểu Bạch lại mang vẻ mặt ấm ức chỉ chỉ cây cột thứ hai.Tiểu Vũ ủ rũ bay tới cây cột thứ ba."Tiền bối...!Ta...!Ta phải chọn sao?" Kinh Như Tuyết yếu ớt lên tiếng hỏi.Tu Thần nhìn thoáng qua Kinh Như Tuyết nói: "Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, hơn nữa quả thực không biết, lần đầu tiên miễn phạt.""Cảm...!Cảm ơn tiền bối!" Kinh Như Tuyết như trút được gánh nặng, vội vàng cảm ơn Tu Thần.Tuy nàng không biết lựa chọn những cây cột này rốt cuộc đại biểu cho trừng phạt như thế nào, nhưng nhìn biểu cảm của ba tên kia thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt!Hơn nữa còn có thể là chuyện vô cùng kinh khủng.Tu Thần cười cười nói: "Chuẩn bị xong rồi chứ, năm phút, buông tay thì thêm năm phút nữa."Tiểu Bạch và Tiểu Vũ giương hai mắt đẫm lệ gật gật đầu.Sau đó Tiểu Bạch ôm chặt lấy cây cột, Tiểu Vũ dùng móng vuốt ghim chặt vào cột.

Còn cây liễu thì trực tiếp cột tất cả nhành liễu lên thân cột.Sau đó, Tu Thần vỗ tay vang một tiếng."Oa oa oa!"Đây là tiếng kêu thảm thiết tới từ Tiểu Bạch."Chi chi chi!" Đây là Tiểu Vũ."Bành bành bành ù ù...." Đây là cây liễu.Giờ phút này, ánh mắt Kinh Như Tuyết đã trợn tròn, nuốt nước miếng thật mạnh một cái.Quá tàn nhẫn rồi!Hiện tại rốt cuộc nàng đã biết ba cây cột này lần lượt đại diện cho cái gì.Cây cột Tiểu Bạch lựa chọn là phi hành vòng quanh tốc độ cao, phạm vi là toàn bộ miếu sơn thần, nhanh tới không thấy bóng dáng.Còn Tiểu Vũ thì là thang máy, lao lên lao xuống cũng là một dạng nhanh đến không thấy tung tích.Về phần cây liễu...Nó đã bị nhổ tận gốc, lăn qua lăn lại trên mặt đất.Năm phút sau, đã hết giờ.Ba con nằm trên mặt đất, miệng sùi bọt, mắt trợn trắng, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.[Ngài dọa chim Bát Sắc ói mửa, đạt được 1 điểm lĩnh vực và 10 điểm kinh nghiệm.][Ngài dọa cây liễu hôn mê, đạt được 1 điểm lĩnh vực và 10 điểm kinh nghiệm.][Ngài dọa Bạch Đồng Linh Hầu tè ra quần, đạt được 1 điểm lĩnh vực và 10 điểm kinh nghiệm.]Tu Thần vừa lòng gật gật đầu.Tuy rằng, phạt ba tên này có thể đạt được phần thưởng, nhưng hắn không phải loại người thích ngược đãi người khác, chỉ khi nào đối phương phạm sai lầm hắn mới trừng phạt chúng nó.Hơn nữa, trừng phạt như vậy kỳ thật là có lợi đối với tu vi của chúng nó.Chỉ là quá mức tàn nhẫn, không có lý do chính đáng Tu Thần chắc chắn không sử dụng.Tay phải Tu Thần nhẹ nhàng vung lên, cây liễu nằm trên mặt đất bay lên, sau đó lại trồng xuống, mặt đất vỡ nứt ra trong nháy mắt ngưng kết lại, khôi phục như ban đầu, giống như chưa từng bị nhổ tận gốc vậy.Kinh Như Tuyết xoa xoa cánh tay đã nổi đầy da gà, trong lòng âm thầm thề, về sau tuyệt đối không thể phạm sai lầm, nhất định không thể nhận trừng phạt như vậy!Tu Thần quay sang nói với Kinh Như Tuyết: "Tiếp tục nướng đi nhé, ngươi còn hai giờ nữa.""Dạ dạ dạ, tiền bối! Ta lập tức đổi nơi nướng gà Xích Diễm!" Kinh Như Tuyết phục hồi tinh thần lại, sốt ruột gật đầu nói.Tu Thần vừa lòng gật gật đầu, sau đó thân thể biến mất tại chỗ.Kinh Như Tuyết đi tới trước mặt Tiểu Bạch và Tiểu Vũ, ngồi xổm xuống."Quá thảm rồi, ngươi xem ngươi tè cả ra quần rồi...!Ây? Hình như yêu khí của các ngươi nồng đậm hơn rồi? Kinh Như Tuyết kinh ngạc nói.Kỳ thật, tiền bối là đang giúp chúng nó phải không?Kinh Như Tuyết quay đầu nhìn miếu thần phía sau, thầm suy đoán trong lòng.012: Chỉ đơn thuần là thèm ănMặt trời lặn hắt lên ánh nắng chiều.Lúc này toàn bộ đỉnh núi Thiên Tử được bao phủ bởi ánh nắng chiều, nhuộm lên một màu đỏ như lửa.Kinh Như Tuyết ngồi dưới đất, vô cùng chăm chú nướng gà Xích Diễm.Gà Xích Diễm thật sự quá lớn, phải nặng mấy chục cân, cực kỳ khó chín.Nàng nướng từ xế chiều đến tận đêm khuya mới xong, hương thơm tỏa ra bốn phía.Tiểu Bạch và Tiểu Vũ bên cạnh đã thèm tới mức chảy nước miếng.Kinh Như Tuyết nhìn hai tên này, ánh mắt lộ ra một chút vẻ hâm mộ."Thực hâm mộ các ngươi, có thể ở bên cạnh tiền bối.

Vừa rồi hắn còn giúp các ngươi tu luyện, hiện tại chắc hẳn tu vi các ngươi đã sắp trở thành yêu quái cấp một rồi nhỉ? Haizzz, không biết tiền bối có thể thu ta làm đồ đệ hay không đây!"Thì thào xong, vẻ mặt Kinh Như Tuyết có phần mất mát.

Nàng ôm đầu gối, nhìn chằm chằm đống lửa trước mắt.Hiện tại trên thế giới này, nàng đã không còn người thân, tất cả đều đã bị người Võ Thần Tông giết sạch rồi.

Mục đích duy nhất để nàng còn sống là báo thù cho người nhà.Nhưng, thiên phú của nàng thật sự rất bình thường.Thiên phú của người tu luyện phân làm chín bậc.Một tới ba là hạ tam đẳngBốn tới sáu là trung tam đẳng.Bảy trở lên là thiên tam đẳng.Mà thiên phú của nàng chỉ là bậc ba, nếu đời này không có kỳ ngộ gì thì tối đa cũng chỉ có thể tu luyện tới Linh Hải cảnh mà thôi.Một tên tu vi Linh Hải cảnh nho nhỏ, sao có thể lay động Võ Thần Tông kia chứ?Tu vi của tông chủ Võ Thần Tông hiện giờ đã đạt tới Thần Thông cảnh tầng năm rồi.Cao thủ Thần Thông cảnh đó!Người ta đã mở ra thần thông bản mệnh và thần thông ngoại học, dựa vào chút tu vi này của nàng, có lẽ người ta chỉ cần một bàn tay là có thể giết chết nàng.Nếu muốn báo thù, nàng cũng chỉ còn có thể trông cậy vào việc bái tiền bối làm thầy.Nhưng trong lòng nàng cũng vô cùng hiểu rõ, tiền bối tu vi thông thiên như Tu Thần cho dù có thu đồ đệ thì cũng sẽ xem tư chất đối phương thế nào, nếu không thu nhầm một tên rác rưởi thì không phải là đập vỡ chiêu bài của mình sao?Cho nên, nàng cũng không ôm chờ mong quá lớn đối với việc có thể bái Tu Thần làm thầy.Nàng chỉ muốn bản thân có thể làm cho Tu Thần vui vẻ, sau đó Tu Thần sẽ ban cho nàng chút linh bảo thiên địa tăng cường tư chất và tu vi, như vậy nàng đã vô cùng thỏa mãn rồi.Ánh sáng mặt trời chiều chiếu lên lưng Kinh Như Tuyết, khiến nàng trông có vẻ cô đơn và bất lực.Tu Thần ngồi trong miếu thờ thở dài một tiếng.Cô gái nhỏ này quả thực đáng thương.Tu Thần cũng đã biết chuyện lúc trước của nàng, chỉ bởi vì gương mặt này mà cả nhà đều mất, hơn nữa bản thân cũng suýt chút nữa trở thành thê tử của kẻ thù giết tộc.Đúng là hồng nhan họa thủy mà...Tu Thần sẽ không ra tay báo thù giúp nàng, huống hồ cho dù hắn có muốn giúp cũng không có cách nào cả.

Ra khỏi đường trắng phân cách thì hắn chính là đồ ăn cho gà, ngay cả Kinh Như Tuyết cũng có thể treo ngược hắn lên mà đánh.Bây giờ chuyện hắn có thể làm là thu nàng làm đồ đệ, điểm hóa tư chất cho nàng, còn có thể báo thù hay không thì phải dựa vào cố gắng của bản thân nàng ta rồi."Chín chưa?"Tu Thần bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Kinh Như Tuyết.Kinh Như Tuyết sợ tới mức đứng bật dậy, sau đó đưa mắt nhìn gà Xích Diễm nói: "Chín...!chín rồi, vừa đúng lúc.""Vậy ăn thôi." Tu Thần xoay người biến mất, một giây sau xuất hiện trong lương đình.Kinh Như Tuyết sửng sốt một chút thì vội vàng gỡ gà Xích Diễm xuống, thật cẩn thận đi tới bên cạnh Tu Thần, đặt gà lên một phiến lá lớn để trên bàn đá.Sau khi đặt gà Xích Diễm xuống, Kinh Như Tuyết lui qua một bên đứng cúi đầu.Tiểu Bạch và Tiểu Vũ đã không thể chờ được mà ngồi bên cạnh Tu Thần."Ngồi xuống đi, cùng nhau ăn." Tu Thần nhẹ nhàng nói.Kinh Như Tuyết ngẩng đầu vẻ mặt không yên hỏi: "Có được không?"Kỳ thật nàng cũng rất đói bụng.Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn chạy trối chết một giọt nước cũng chưa được uống, bụng đã sớm đói tới kêu vang.


Bởi vì tu vi nàng còn chưa tới Linh Hải cảnh, nên vẫn còn cần ăn ngũ cốc hoa màu để bổ sung thể lực.Theo nguyên tắc, Tụ Khí cảnh dăm ba bữa không ăn gì thì cũng không ảnh hưởng, thậm chí nhịn mười ngày nửa tháng cũng không chết được.Nhưng thể lực và chân khí của nàng tiêu hao quá lớn, thiên phú lại không tốt, linh khí có thể hấp thu và chuyển hóa mỗi ngày đều có hạn, không đủ để bổ sung đầy.Trên con đường tu luyện, chỉ có bước vào Linh Hải cảnh mới có thể coi là chân chính nhập môn.

Lúc đó, chân khí trong cơ thể hóa thành khí hải, không ngừng bổ dưỡng cường hóa thân thể.Tụ Khí cảnh và Linh Hải cảnh chỉ kém nhau một cấp, nhưng chênh lệch lại không hề ít, hoàn toàn không cùng một khái niệm, giống như chênh lệch giữa một giọt nước và một dòng sông.Cho nên, lúc nàng đối mặt với Trương Thành Hổ trước đó, thì hoàn toàn không có chút phần thắng nào.Thời điểm ở giữa sườn núi, nếu không có con cự mãng ba mắt kia quay qua công kích Trương Thành Hổ, giúp nàng kéo dài một chút thời gian, thì có lẽ nàng không thể chạy được tới đỉnh núi."Ta không thích nói hai lần." Tu Thần nói.Kinh Như Tuyết thầm run lên, sau đó vội vàng ngồi xuống."Bắt đầu đi." Tu Thần trực tiếp xé một cái đùi gà thật lớn xuống, bắt đầu ăn.Tiểu Bạch thì lại dùng một con dao đá, cắt xuống một miếng thịt lớn đưa cho Tiểu Vũ ngồi cạnh, bản thân nó cũng cắt một miếng, sau đó vui mừng ăn uống.Kinh Như Tuyết thật cẩn thận vô cùng thận trọng lấy một miếng nhỏ, sau đó nhai kỹ nuốt chậm."Đói bụng thì ăn nhiều một chút, không cần thiết phải câu nệ như vậy." Tu Thần nhìn thoáng qua, sau đó xé một cái đùi gà khác xuống, đưa cho Kinh Như Tuyết.Mặt Kinh Như Tuyết đỏ lên, sau đó khẽ gật đầu nhận lấy chân gà, không thèm chú ý hình tượng đẹp đẽ yêu kiều nữa, bắt đầu ăn uống tự nhiên.Lúc ăn, nàng còn thường thường liếc trộm Tu Thần, nàng có rất nhiều điều muốn hỏi Tu Thần lắm, nhưng lại không dám hỏi."Có phải thấy rất kỳ lạ không, dựa vào tu vi của lão phu tại sao lại muốn ăn mấy thứ này?" Tu Thần hỏi."Không dám." Kinh Như Tuyết vội vàng trả lời.Quả thật, Tu Thần ở trong lĩnh vực vô địch, hoàn toàn không cần ăn gì cả."Kỳ thực cũng không phải chuyện gì to lớn, chỉ đơn thuần là thèm ăn mà thôi." Tu Thần giải thích.Kinh Như Tuyết cười ngượng vài tiếng.Tiền bối thật sự rất gần gũi...Nàng chưa từng nghe nói đại năng tuyệt thế nào lại thèm ăn vật phàm tục cả."Hửm?"Đột nhiên, Kinh Như Tuyết ngẩng phắt đầu về phía trước."Có chuyện gì vậy?"Tu Thần chớp chớp mắt."Tiền bối, có người đang lên đây." Vẻ mặt Kinh Như Tuyết nghiêm trọng nói.013: Hóa hình? Hổ yêu cấp sáu!Có người lên đây?Tu Thần hơi sửng sốt, cũng có một chút xấu hổ.Hắn hoàn toàn không cảm nhận được...Một tiểu nha đầu Tụ Khí cảnh còn có thể cảm giác được, mà bản thân hắn là một đại năng tuyệt thế lại không cảm giác được chút nào.Chuyện này sẽ không khiến tiểu nha đầu hoài nghi chứ?"Tiền bối không cảm nhận được sao?" Kinh Như Tuyết lập tức vô cùng hoang mang hỏi.Dựa theo cảm nhận của nàng về tu vi của Tu Thần, không nói chu vi trăm dặm, ít nhất trong phạm vi mười dặm có người tới, hắn hẳn là đều có thể lập tức biết được chứ?Tu Thần cắn một miếng thịt gà, mặt không đổi sắc nói: "Tép riu mà thôi, không cần để ý."Tép riu?Kinh Như Tuyết tỏ vẻ khiếp sợ.Bởi vì cỗ khí tức cường đại kia khiến linh hồn nàng cũng cảm thấy run sợ.Mà giờ khắc này, Tiểu Bạch và Tiểu Vũ bên cạnh cũng đã sợ tới lông dựng đứng, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm chỗ đường lên núi, tất cả cành của cây liễu cũng dựng lên, giống như gặp phải kẻ địch mạnh mẽ.Tu Thần nhìn thoáng qua ba tên này.Được rồi, xem ra không phải hạng tép riu gì.

Chỉ là đối phương còn chưa bước vào lĩnh vực của hắn, hắn không có cách nào cả.Cho nên dựa vào tâm tính làm màu phải làm tới cùng, Tu Thần hờ hững nói: "Dựng lông cái gì, ăn gà."Ba tên kia nghe thấy Tu Thần nói vậy, lập tức thả lỏng nhưng bộ dạng vẫn còn hơi chút khẩn trưởng."Tiền bối...!là yêu quái..." Kinh Như Tuyết chỉ về phía trước, sợ sệt nói.Đời này nàng cũng đã gặp không ít yêu quái, nhưng mà đều là tiểu yêu cấp bậc rất thấp mà thôi, còn con yêu quái này lại là một con hổ yêu, có thể khiến nàng sợ hãi.Con hổ yêu này có thân hình cực lớn giống như một gò núi nhỏ, bộ lông màu vàng kim nhìn qua cũng thấy chói mắt thần thánh, mà đôi mắt màu xanh tối kia giống như tới từ địa ngục, lóe lên tia sáng sắc lạnh giết người đoạt phách.Nhưng điều kỳ quái là con hổ đó có thân hình lớn như vậy, mà mỗi bước nó đi lại hoàn toàn không có một động tĩnh hay tiếng vang gì cả.Tu Thần cũng đã nhìn thấy con hổ yêu này.Nhìn qua cũng khá khí phách đấy!"Ta rất ngạc nhiên, vì sao nơi này bỗng nhiên xuất hiện một ngọn núi, mà đỉnh núi còn có một miếu thờ."Giọng nói của hổ yêu vô cùng trầm thấp khàn khàn, từng lời nói ra giống như tiếng sấm đánh thẳng vào trái tim Kinh Như Tuyết, khiến nàng không nhịn được mà sợ run.Hổ yêu chậm rãi bước về phía bọn họ, không gian chung quanh trở nên hỗn loạn, linh khí vô cùng cuồng bạo, quanh thân thể nó còn kèm theo lưu văn màu vàng, giống như nó đang đi trong nước."Yêu quái có thể nói? Vậy ít nhất cũng là yêu quái cấp bốn tương đương Pháp Tướng cảnh rồi!" Mặt Kinh Như Tuyết tái không còn chút máu.Pháp Tướng cảnh đối với nàng mà nói, cũng đã là cảnh giới cao không thể chạm rồi.

Thậm chí trong lãnh thổ Quảng Nguyên có tồn tại cường giả Pháp Tướng cảnh hay không nàng cũng không biết."Ta đoán không chỉ có vậy." Giọng điệu Tu Thần khá thoải mái.Hổ yêu đi tới trước đường phân cách màu trắng, bỗng nhiên dừng bước chân, cái đầu to lớn nhìn nhìn đường phân cách màu trắng trên mặt đất."Đây là cái gì? Cấm chế sao?" Hổ yêu lầm bầm nói, sau đó nhìn đám người Tu Thần cách đó không xa."Một người bình thường, một tiểu cô nương Tụ Khí cảnh, một con chim Bát Sắc và một con Bạch Đồng Linh Hầu thành yêu? À? Gốc cây liễu kia cũng thành yêu rồi? Nơi này có vẻ thú vị đấy." Đôi mắt u tối của hổ yêu ánh lên chút ý cười sâu xa.Sau đó, thân hình nó bỗng nhiên nhỏ đi, một người đàn ông trung niên khoác áo ngoài màu vàng, khuôn mặt thô cuồng khí phách xuất hiện trước mặt mọi người."Hóa...!hóa hình? Cấp sáu?"Giờ khắc này, Kinh Như Tuyết cảm giác hô hấp của mình cũng trở nên khó khăn, vẻ mặt hoảng sợ tới chết lặng.Luyện Thể, Tụ Khí, Linh Hải, Pháp Tướng, Thần Thông, Hóa Thần!Yêu quái cấp sáu tương đương với nhân loại Hóa Thần cảnh!Lúc này, Tiểu Bạch và Tiểu Vũ đã bị khí tức của hổ yêu làm cho lạnh run, loại quan hệ khắc chế tự nhiên giữa các yêu quái khiến chúng nó không sinh ra nổi một chút ý niệm phản kháng nào."Không mời ta ngồi một chút sao?" Hổ yêu nhìn Tu Thần hỏi.Tu Thần nhếch miệng cười nói: "Vậy ngươi lại đây đi."Kinh Như Tuyết dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía Tu Thần.Nàng biết Tu Thần rất lợi hại, nhưng không biết hắn có thể đối phó được con hổ yêu cấp sáu này không.Nàng không biết gì về tu vi ngoài Linh Hải cảnh cả, càng không cần phải nói tới hổ yêu có thể sánh với Hóa Thần cảnh này.Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt, thần thái tự nhiên của Tu Thần, sự sợ hãi khẩn trương của Kinh Như Tuyết bỗng nhiên tiêu tan bớt.Tiền bối bình tĩnh như vậy, chắc chắn tu vi còn lợi hại hơn con hổ yêu này.Đúng! Nhất định là như vậy.Kinh Như Tuyết không ngừng tự an ủi bản thân trong lòng như vậy.Hổ yêu cười cười, lại nhìn thoáng qua đường phân cách màu trắng dưới chân, sau đó nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh: "Ngươi cho rằng, cấm chế này của ngươi có thể đối phó được với ta sao?"Tu Thần nhún vai, vẻ mặt khinh thường nói: "Đây không phải cấm chế, đó là đường ranh giới địa bàn, ngoài ranh giới ta không quản ngươi, nhưng trong ranh giới ngươi phải kêu ta là ông nội.""Ồ?" Hổ yêu nhướn mày, đôi mắt sắc lạnh nhíu lại."Viu!"Hai luồng hào quang màu xanh thẳm từ trong mắt tên kia bắn ra.Nơi hào quang đi qua, không gian đều vỡ ra, vô số khe nứt giống như mạng nhện lan rộng ra khắp nơi, không gian giống như sắp vỡ vụn.Trong nháy mắt, hào quang đã đi tới trước mặt Tu Thần.Sắc mặt Kinh Như Tuyết tái nhợt, nhưng tốc độ hào quang thật sự quá nhanh, thậm chí ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, hai luồng hào quang xanh thẳm đó đã mang theo khí tức giống như hủy thiên diệt địa lao tới trước mặt bọn họ.Kinh Như Tuyết theo bản năng nhắm chặt hai mắt lại.014: Con mèo nhỏ chết bầm còn muốn giả bộ với ta?Cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng của Kinh Như Tuyết không truyền đến, tất cả đều vẫn an tĩnh bình yên như trước, giống như con hổ yêu kia chưa từng công kích bọn họ.Vì thế nàng chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt lập tức kinh ngạc.Điểm sáng màu xanh thẳm bay đầy trời chậm rãi phủ xuống, giống như tơ liễu phất phơ, cảnh tượng này quả thực rất lãng mạn xinh đẹp.Sau đó nàng nhìn về phía Tu Thần.Hắn vẫn mang nụ cười thản nhiên, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ tự tin và mị lực, những điểm sáng màu xanh thẫm kia rơi lên người Tu Thần, chậm rãi tối đi rồi biến mất.Cảnh tượng quả thực tràn ngập ý thơ như tranh vẽ, trong nhất thời khiến cho Kinh Như Tuyết nhìn tới ngây người."Ngươi lại đây đi." Tu Thần ngoắc ngoắc ngón tay với hổ yêu.Mẹ nó đồ rùa rụt cổ, một con súc sinh cần phải cẩn thận như vậy sao?Mày cứ đứng mãi bên ngoài đường màu trắng làm lìn gì hả?Tiến vào để ông đây còn giết chứ!Một con yêu quái trâu bò như vậy, giết rồi không biết hệ thống sẽ thưởng cho bao nhiêu điểm lĩnh vực và điểm kinh nghiệm đâu!Mặc dù trên mặt Tu Thần là nụ cười mỉm sâu không lường được, nhưng trong lòng đã muốn chửi đổng lên như mấy bà bán cá ngoài chợ rồi.Sau khi phục hồi lại tinh thần, Kinh Như Tuyết nhìn về phía hổ yêu.Lúc này, sắc mặt hổ yêu đã trở nên nghiêm túc hơn, mày rậm nhíu chặt nhìn chằm chằm đường phân cách màu trắng dưới chân, bộ dạng giống như đang chìm vào suy nghĩ.Hổ yêu vẫn đứng yên không vượt qua đường phân cách màu trắng."Vừa rồi, ta không cảm nhận được bất kỳ dao động chân khí nào, ngươi làm thế nào ngăn cản một chiêu của ta?" Hổ yêu trầm giọng hỏi."Ngươi lại đây ta sẽ nói cho ngươi biết."Tu Thần nhướn mày, ngoắc ngoắc tay với hổ yêu, bộ dạng giống như dụ dỗ trẻ nhỏ ăn kẹo vậy.Hổ yêu cười phì một tiếng nói: "Ngươi coi ta là thằng ngốc sao? Cấm chế này e rằng chính là chỗ dựa của ngươi, ngươi muốn dụ ta tiến vào trong phạm vi cấm chế hả? Ngươi cảm thấy ta sẽ đi vào sao?"Khóe miệng Tu Thần khẽ run rẩy."Không dám lại đây thì cút con mẹ nó đê.

Con mèo nhỏ chết bầm còn muốn giả vờ màu mè với ta làm gì, đừng cản trở ông đây ăn gà!" Tu Thần tức giận mắng, sau đó trực tiếp xoay người, tiếp tục ăn gà Xích Diễm.Đám người Kinh Như Tuyết ở bên cạnh nhìn tới choáng váng.Tiền bối...!cá tính như vậy sao?Một con yêu quái cấp sáu mà cũng dám mắng, không những thế mà còn mắng tới thanh tân thoát tục như vậy.Nàng rất muốn hỏi Tu Thần "giả vờ màu mè" là có ý gì, nhưng lại không dám.Hiện giờ, ở nơi này không có chỗ cho nàng lên tiếng.Hổ yêu nghe được lời này của Tu Thần, mí mắt giật giật vài cái, toàn thân tràn ngập sát ý lành lạnh, nhiệt độ xung quanh ngay lập tức giảm xuống 0 độ, thảm thực vật xanh hóa bên cạnh trong nháy mắt bị sương đông lại héo rũ.Nó đã hơn ngàn năm không bị nhân loại mắng như vậy rồi.Hơn nữa, tên kia còn gọi nó là con mèo nhỏ chết bầm, khiến nó tức giận máu nóng xông thẳng lên đầu."Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không?" Giọng điệu hổ yêu vô cùng lạnh giá.Tu Thần cắn chân gà, liếc nhìn hổ yêu một cái, sau đó nhổ xương gà xuống đất, hoàn toàn không thèm để ý tới nó.Ai thèm quan tâm ngươi là ai làm gì?Ngươi trâu bò thì vào đây đi?Không dám qua thì đừng có đứng đó mà lảm nhảm, ta lười nhiều lời với ngươi.Kinh Như Tuyết ngồi thẳng thân thể, không dám lộn xộn, con mắt đảo qua Tu Thần một lát, lại nhìn về phía hổ yêu một chút.Hiện tại, nàng có chút cảm giác xấu hổ, lại có chút sợ hãi.Hai vị lão đại này, một người uy vũ khí phách sát khí tận trời, một người vùi đầu ăn gà hoàn toàn mặc kệ tình hình...Nàng có nên tiếp tục ăn gà không?Hay là nên duy trì trạng thái bất động?Nhưng khi nhìn tiền bối ăn ngon lành như vậy, nàng cảm thấy rất đói...Hổ yêu thấy Tu Thần hoàn toàn ngó lơ bản thân, nhất thời lại càng thêm tức giận, sắc mặt xanh tím."Được! Được lắm! Người trẻ tuổi, ta nhớ kỹ ngươi! Ngươi chỉ là một kẻ thân thể phàm thai mà thôi, ta cứ thủ tại chỗ này xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu! Ta đây còn có thể sống hơn ngàn năm, nhưng ngươi và con bé bên cạnh ngươi thì chưa chắc đâu.

Ta chờ được." Hổ yêu bỗng nhiên suy nghĩ thông điểm này, sau đó nhếch miệng cười nói.Bộ dạng kiểu lão tử biết tỏng ngươi rồi.Tu Thần nghe thấy hổ yêu nói vậy, thở dài một tiếng, sau đó buông chân gà xuống.Thật sự nghĩ là ông đây không trị được ngươi phải không?Tu Thần nhìn về phía Kinh Như Tuyết bên cạnh."Muốn bái sư phải không?""A?"Trong lúc nhất thời Kinh Như Tuyết lại không kịp phản ứng."Ta hỏi ngươi, có phải ngươi muốn bái ta làm thầy hay không?" Tu Thần hỏi lại lần nữa.Lúc này đây, Kinh Như Tuyết hoàn toàn phục hồi tinh thần rồi, sau đó vẻ mặt mừng như điên, vội vàng gật đầu nói: "Dạ tiền bối, chỉ cần ngài chịu nhận ta làm đồ đệ, ta nguyện ý cả đời làm trâu làm ngựa!"Tu Thần gật đầu, nói: "Tới, quỳ xuống dập đầu ba cái đi, sau đó gọi một tiếng sư phụ là được rồi."Kinh Như Tuyết lập tức quỳ xuống."Sư phụ ở trên, xin nhận ba lạy của đồ nhi!"Sau đó, nàng dập rầm rầm ba cái liên tiếp.[Nhiệm vụ hoàn thành, thành công nhận Kinh Như Tuyết làm đệ tử, đạt được phần thưởng là 100 điểm lĩnh vực, 1000 điểm kinh nghiệm!]Trong nháy mắt âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu Tu Thần.Trên mặt Tu Thần lộ ra vẻ tươi cười âm hiểm, chậm rãi mở miệng: "Đứng lên đi."Nói xong, hắn cũng đứng lên, xoay người nhìn về phía hổ yêu.Vẻ mặt hổ yêu có chút kinh ngạc, không biết Tu Thần đang diễn trò gì.Nhưng trong lòng nó bỗng nhiên dâng lên một cảm giác nguy cơ và khủng hoảng, đã lâu rồi nó chưa từng có lại hai loại cảm xúc này.


Nhất thời, yêu lực toàn thân hổ yêu tăng vọt, duy trì trạng thái chiến đấu tốt nhất.Sống nhiều năm như vậy, cẩn thận từng chút một vẫn luôn là ưu điểm của nó, bằng không nó sao có thể từ một con hổ nho nhỏ thành yêu tu luyện tới cấp sáu chứ.Nhìn bộ dạng nghiêm trọng của hổ yêu, Tu Thần nở nụ cười chế nhạo.Chỉ là đường phân cách sao?Muốn thủ chết ta ấy hả?Thu Kinh Như Tuyết lập tức mở rộng 100 m, ngươi không vào ta cũng bao ngươi vào.Con mèo nhỏ chết bầm nhà ngươi, e là không biết chữ chết viết như thế nào đâu."Lập tức đồng bộ." Tu Thần lập tức nói với hệ thống trong lòng.[Đang thực hiện đồng bộ, đồng bộ đã hoàn thành.]"Không ổn!"Âm thanh của hệ thống vừa mới vang lên, sắc mặt hổ yêu lập tức đại biến, sau đó thân hình hóa thành tàn ảnh.Tu Thần: "Ây?"Kinh Như Tuyết: "???"Tiểu Bạch: "???"Tiểu Vũ: "???"Cây liễu: "???"015: Thật đáng sợ, quá vô sỉ rồi!Lúc này trong lòng Tu Thần phải nói là có ngàn vạn câu chửi thề muốn tuôn ra.Hắn vừa mới mở rộng phạm vi bao trùm của lĩnh vực, còn chưa kịp làm màu dần con hổ kia thành bã, thế mà tên kia lại trực tiếp quay đầu bỏ chạy rồi? Hơn nữa tốc độ còn cực nhanh!Sơ suất rồi!Thật sự là quá sơ suất rồi!Hắn thật sự không ngờ yêu quái lại nhạy cảm và đa nghi như vậy.

Đồng thời hắn cũng vô cùng hối hận.Nếu Tu Thần khống chế con hổ yêu kia trước, thì nó hoàn toàn không có đường sống mà chạy!Hiện giờ nghĩ cũng không cần nghĩ nữa.Con hổ yêu đó là vàng thật bạc trắng đấy, là điểm lĩnh vực và điểm kinh nghiệm của hắn đấy! Chỉ bởi vì bản thân muốn làm màu ngược nó một hồi, lại sơ suất để nó trốn thoát.Lần giáo huấn này giúp Tu Thần hiểu được một điều, sau này muốn làm màu, nhất định phải làm thật tốt biện pháp an toàn.Ví dụ như, lúc mở rộng ra thêm 100 m, hoàn toàn có thể thiết lập một lá chắn ở khoảng cách 99 m, làm cho đối phương không thể trốn thoát được.

Đáng tiếc lúc ấy hắn lại không nghĩ nhiều như vậy.Vẫn là câu nói đó, không có kinh nghiệm, vô cùng hại người đó!Trái ngược với Tu Thần không nói gì.Giờ phút này, Kinh Như Tuyết càng không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào.Nàng vốn còn tưởng, sẽ có một hồi đại chiến giữa cường giả bùng nổ.Kết quả, lại để cho nàng thấy một con hổ yêu cấp sáu hóa hình quay đầu bỏ chạy rồi?Chuyện này là có ý gì?Dọa mèo sao?Đồng thời, Kinh Như Tuyết càng thêm sùng bái và kính nể hơn với thực lực của Tu Thần.Thì ra sư phụ còn cường đại hơn so với tưởng tượng của nàng!Yêu quái cấp sáu! Tương đương với cường giả Hóa Thần cảnh.Đó là cao thủ tuyệt thế mà nàng chỉ được nghe từ những câu truyện truyền miệng trong dân gian mà thôi.Không ngờ, một cao thủ như vậy lại bị một cái đứng dậy của sư phụ dọa chạy mất rồi."Chi chi chi!"Hai tên Tiểu Bạch và Tiểu Vũ ngã xuống đất, ôm bụng cười to.Vừa rồi, khí tức của con hổ yêu kia ép tới khiến chúng nó lạnh run, lòng đầy tuyệt vọng.Bây giờ nhìn thấy tên đó bị lão đại đứng dậy một cái dọa chạy mất, tâm tình chúng nó vô cùng vui sướng, giống như chính chúng nó là người dọa cho hổ yêu chạy mất vậy.

Quả thực vô cùng thích thú."Ai, đi một ngày đàng học một sàng khôn thôi."Tu Thần thở dài một tiếng, sau đó tiếp tục ngồi xuống ăn gà nướng.Giết Linh Hải cảnh thôi đã cho tới 10 điểm lĩnh vực và 100 điểm kinh nghiệm rồi, nếu vừa nãy có thể chém con hổ yêu kia, e là có thể thăng cấp luôn ấy nhỉ?Cấp bậc tiếp theo chính là Chấp Chưởng Sinh Tử đấy, nghe tên thôi đã thấy vô cùng trâu bò rồi.Đáng tiếc, đáng tiếc..."Sư phụ...!mới vừa rồi người...!thật sự muốn giết nó sao?" Kinh Như Tuyết thấy Tu Thần thở dài lắc đầu vẻ mặt buồn bực, thì nuốt nước miếng đánh bạo hỏi một câu."Nửa giây! Chỉ chậm có nửa giây đã để nó chạy thoát, bằng không đêm nay chúng ta có thêm thịt hổ ăn rồi." Tu Thần nói.Cái trán trắng noãn trơn mềm của Kinh Như Tuyết chậm rãi lấm tấm mồ hôi.Lão nhân gia sư phụ rốt cuộc là có tu vi gì vậy?Thời gian chỉ nửa giây mà có thể giết chết một con hổ yêu cấp sáu sao?Chuyện này cũng quá là bá đạo rồi!Khi nào nàng mới có thể có một phần vạn tu vi của sư phụ đây?Ánh mắt Kinh Như Tuyết nhìn Tu Thần lại một lần nữa tràn ngập sùng bái và kính trọng."Trên mặt ta mọc hoa sao? Ăn gà đi." Tu Thần thấy Kinh Như Tuyết vẫn dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn mình thì khẽ nhíu mày, nói."À à, dạ sư phụ." Kinh Như Tuyết lấy lại tinh thần, mặt cười ửng đỏ cúi đầu ăn gà....Trong một rừng rậm cách núi Thiên Tử tám trăm dặm.Giờ phút này hổ yêu đang thở hổn hển từng ngụm một, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ."Đáng sợ! Quá đáng sợ! Suýt chút nữa thì lên đường rồi! Tiểu tử và nha đầu đó chỉ là mồi nhử, cường giả chân chính ở bên trong miếu thờ!""Ta đã nói mà, tại sao lại đột nhiên xuất hiện một ngọn núi, lại còn có cả miếu thờ nữa chứ, thì ra là chỗ đại năng nhân loại lánh đời, quá vô sỉ rồi! Thế mà lại để cho một tiểu tử nhân loại không có tu vi dụ dỗ ta!"Hổ yêu còn đang run sợ lầm bầm nói.Vừa rồi, trong nháy mắt Tu Thần đứng lên, lông toàn thân nó lập tức dựng ngược lên.Cảm giác nguy hiểm của yêu quái cấp sáu là vô cùng sắc bén, nó có thể mơ hồ cảm nhận được một cỗ sức mạnh hủy thiên diệt địa nhanh chóng thẩm thấu xung quanh người nó.Cỗ sức mạnh này khiến cho nó cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng trước nay chưa từng có.Vì thế, nó quay đầu bỏ chạy, chạy một hơi tới tám trăm dặm!Hiện tại, viên yêu đan màu vàng trong cơ thể nó đã trở nên ảm đạm vô quang, hơn một ngàn yêu nguyên chứa đựng trong đó đã trực tiếp hao tổn hơn nửa.Sống càng lâu thì càng sợ chết, mà hổ yêu còn là cái loại sợ chết nhất.Từ thời điểm nó chỉ là một con hổ yêu nho nhỏ đã vô cùng sợ chết, nên làm gì cũng hết sức cẩn thận.Cũng chính bởi vì tính cách như vậy, nên nó mới có thể có được thành tựu của ngày hôm nay."Cũng may ta đủ cẩn thận! Nếu chỉ lợi dụng thân pháp tránh thoát, có lẽ không gian sẽ lập tức bị phong tỏa, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật." Hổ yêu vỗ lồng ngực của mình, vẻ mặt may mắn nói.Nếu nó biết, kỳ thật Tu Thần chỉ muốn làm màu để dần nó ra bã mới cho nó có cơ hội chạy thoát...!có lẽ hồn cũng bị dọa chạy mất rồi.Một nhân vật nghịch thiên như vậy thế nhưng lại ở bên ngoài sơn mạch Thiên Loan!Ngươi bảo mấy lão đồ cổ chiếm cứ trong lãnh thổ Thiên Loan làm sao mà chịu nổi chứ?"Xem ra sau này không nên đi ra ngoài rồi, vẫn nên quay về ở yên trong lãnh thổ của ta thôi.

Núi cao bỗng nhiên xuất hiện này e là sẽ khiến rất nhiều lão già chú ý tới! Hắc hắc, sau này có lẽ sơn mạch Thiên Loan này sẽ trở nên náo nhiệt rồi."Hổ yêu cười khà khà, đột nhiên quay đầu nhìn núi cao có thể thấy được mơ hồ phía sau kia, sau đó cắm đầu chạy vào khu vực bên trong lãnh thổ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.