Đồ Nhi Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 17: Tăng Cường Tư Chất





Ánh nắng sáng sớm ấm áp chiếu lên đỉnh núi Thiên Tử.Xung quanh vang đầy tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót, tràn ngập sức sống.Sáng sớm tinh mơ Kinh Như Tuyết đã dậy, nướng lại con gà Xích Diễm còn thừa của tối hôm qua lại một lượt.Nàng biết Tu Thần không cần ăn uống gì cả, nhưng miệng thì lại thèm ăn, nên vì để có thể khiến Tu Thần vui vẻ hài lòng, nàng không hỏi xem Tu Thần có cần ăn sáng gì không, dù sao cứ nướng chín là được."Hai tiểu tử kia đi chỗ nào rồi?"Kinh Như Tuyết hỏi cây liễu.Cây liễu rung lắc cành tỏ vẻ mình cũng không biết.Nàng lại quay đầu nhìn miếu thờ phía sau, không thấy bóng dáng Tu Thần đâu."Theo lý mà nói tuyệt thế cao thủ như sư tôn hẳn là không ăn uống ngủ nghỉ mới đúng, chỉ có phàm nhân mới như vậy, chẳng lẽ đây là một loại phản phác quy chân? Tu luyện tới giới hạn cao nhất rồi thì sẽ quay về phong tục của phàm trần?" Kinh Như Tuyết xoay cây gậy nướng, lẩm bẩm đầy nghi hoặc."Tiểu Liễu, ngươi có biết tu vi của sư tôn hiện giờ là gì không?" Kinh Như Tuyết quay sang hỏi cây liễu.Cành lá lại đung đưa.Kinh Như Tuyết khẽ cười một tiếng.Nàng cảm thấy ở lại nơi đây thực ra cũng rất thoải mái và vui vẻ.Ba con tiểu yêu, còn cả một vị sư tôn thần bí khó lường, cư trú trên đỉnh núi này, phong cảnh thoạt trông rất có cảm giác cường giả lánh đời, tiên phong đạo cốt.Mà chính nàng đã trở thành đồ đệ đầu tiên của vị cường giả tuyệt thế đấy!Chỉ cần nàng cố gắng chăm chỉ học tập tu luyện, một ngày nào đó nàng nhất định có thể báo thù rửa hận cho Kinh gia!Chờ báo thù xong, nàng sẽ không đi đâu nữa, quay về đây hầu hạ Tu Thần cả đời.Con người không nuôi dưỡng yêu quái, bởi vì trong nhận thức của con người, yêu quái đều là những con thú dữ hung ác tàn nhẫn, ăn thịt người, thuộc dạng không đội chung trời với con người.Nhưng hiện giờ Kinh Như Tuyết không nghĩ như vậy nữa, bởi nàng cũng rất thích ba tiểu yêu này.Đặc biệt là Tiểu Vũ, nghĩ tới cảnh nó bò rạp dưới đất uốn người thì nàng đã không nhịn được bật cười.Đúng là dễ thương quá mà!"Nướng chín rồi hử?"Giọng của Tu Thần bỗng vang lên ngay bên cạnh Kinh Như Tuyết.Kinh Như Tuyết vội vàng đứng dậy, chắp tay hành lễ rồi đáp: "Đã chín rồi thưa sư tôn."Tu Thần ngồi xuống chiếc ghế đá trong đình hóng mát, nhìn thoáng qua Kinh Như Tuyết, nói: "Sau này ngươi không cần phải khách khí như vậy, trong lòng biết lễ nghĩa là được, lão phu không thích mấy cái lễ nghi phiền phức kia của ngươi.

Còn nữa, sau này đừng gọi ta là sư tôn, hãy gọi ta là thầy."Tu Thần quả thực không quá thích mấy thứ như lễ tiết gì đó.

Vả lại lão già cũng không ưa mấy thứ này.Mặc dù ông già là sư phụ của hắn, nhưng hai người đối xử với nhau không giống sư phụ và đồ đệ, mà có phần giống mối quan hệ giữa huynh đệ hơn.Chuyện cãi cọ đấu võ mồm là thường xuyên xảy ra.Lúc trước hai người từng vì năm quân cờ mà trở mặt với nhau, mắng nhau tới mặt đỏ tai hồng.Ngày hôm sau lại hòa thuận như lúc ban đầu, sau đó lại tiếp tục cãi nhau.Vả lại Tu Thần cũng không thích cách xưng hô "sư tôn" này, nghe có vẻ quá cũ kỹ, gọi "thầy" nghe vẫn hay hơn."Vâng, thưa thầy." Kinh Như Tuyết lập tức gật đầu.Tu Thần bảo gì thì nàng làm cái đó."Chi chi chi!"Lúc này, Tiểu Bạch chạy tới từ bên ngoài, Tiểu Vũ đứng trên đầu của nó."Chi chi chi chi!"Tiểu Bạch đi tới trước mặt Tu Thần, vung tay lên, thoạt trông rất hưng phấn.Kinh Như Tuyết bên cạnh tò mò nhìn hai con yêu này, không biết rốt cuộc sáng sớm tinh mơ chúng nó đã đi đâu làm gì."Được rồi, biết rồi, chuẩn bị cùng bắt đầu tu luyện thôi." Tu Thần gật đầu.Kinh Như Tuyết quay sang nhìn Tu Thần, chớp chớp mắt."Trước kia Tiểu Bạch ủ rượu kim quả, ban nãy nó với Tiểu Vũ đi xem, sắp ủ xong, chuẩn bị uống được rồi." Tu Thần nói.Kỳ thật trong lòng Tu Thần vẫn còn có chút lo lắng, sợ con hổ yêu kia vẫn còn ở quanh đây, nhưng nay thấy chúng nó trở về an toàn, hắn cũng yên tâm.Xem ra con hổ yêu kia thật sự bị dọa sợ, phỏng chừng trong một khoảng thời gian rất dài nó cũng sẽ không dám xuất hiện quanh đây nữa rồi."Thầy, không ăn sáng trước sao?" Kinh Như Tuyết chỉ con gà Xích Diễm đã nướng chín bên cạnh.Tu Thần lắc đầu.Ngay sau đó, hắn và Kinh Như Tuyết đột nhiên xuất hiện trên bãi cỏ cách đó chừng trăm mét.Kinh Như Tuyết hoảng sợ liếc nhìn xung quanh, rồi lại sờ soạng cơ thể mình."Điều này đúng là quá thần kỳ! Thầy, ngài làm thế nào mà được vậy? Ta còn chẳng có chút cảm giác nào." Kinh Như Tuyết hưng phấn hỏi.Thủ đoạn này thật quá cao cấp, quả thực là cao hơn chân trời rồi!Tu Thần khoát khoát tay: "Sau này ngươi tu luyện thành công, làm cũng không khó."Kinh Như Tuyết gật đầu thật mạnh, sắc mặt vô cùng kích động."Bây giờ cảnh giới của ngươi là Tụ Khí cảnh tầng ba, thiên tư là bậc ba.


Ngươi tu luyện công pháp gì?" Tu Thần hỏi.Con đường tu luyện này, chủ yếu là dựa vào thiên phú tư chất.Nhưng kỳ thật mấy thứ như thiên phú với tư chất này có thể được cải thiện sau này, ví dụ như dùng thiên tài linh bảo để tăng cường, hoặc cải tạo thân thể.Tiếp đó, công pháp cũng rất quan trọng.Công pháp chia làm bốn giai, là Thiên Địa Huyền Hoàng.Mỗi một giai chia làm ba phẩm: Thượng, trung, hạ.Hai người có thiên phú tư chất giống nhau, một người tu luyện công pháp Thiên giai, người kia tu luyện công pháp Địa giai, tốc độ tu luyện và thực lực sẽ khác nhau hoàn toàn.Cùng là Tụ Khí cảnh, người ta có công pháp Thiên giai thì có thể hành kẻ tu luyện công pháp Địa giai như ngươi ra bã, đến mức không thể tự gánh vác cuộc sống được.Thậm chí cả tình huống giết người vượt cấp cũng hoàn toàn có thể xảy ra.Kinh Như Tuyết vội vàng trả lời: "Công pháp của đồ nhi là công pháp Hoàng giai trung phẩm, Viêm Nguyệt Quyết."Hoàng giai trung phẩm?Nghe thôi đã biết là rác rưởi rồi.Tu Thần thở dài một tiếng.Thảo nào tu vi bây giờ của Kinh Như Tuyết lại thấp như thế.Tư chất đã tệ, công pháp lại rác, kỳ thật có thể tu luyện tới tu vi hiện tại đã là rất giỏi rồi."Tư chất của ngươi quá kém, cho dù có tu luyện công pháp Thiên giai cũng chẳng có tác dụng gì.

Thế này đi, lão phu nâng tư chất của ngươi lên trước đã." Tu Thần chậm rãi nói.Nâng tư chất lên?"Thật sự là được ạ? Thầy thật sự có thể giúp đồ nhi tăng tư chất lên sao?"Nghe Tu Thần nói thế, Kinh Như Tuyết kích động tới mức toàn thân khẽ run, vành mắt ửng đỏ.018: Cùng xem hiệu ứng đặc biệtKinh gia ở lãnh thổ Quảng Nguyên tính ra cũng không thể coi là gia tộc lớn gì.Bọn họ không giống như tông môn to lớn kia, gia tộc bọn họ lập nghiệp dựa vào hội đấu giá, tổ tiên cũng không xuất hiện nhân vật nào đặc biệt lợi hại.

Tư chất như Kinh Như Tuyết ở Kinh gia kỳ thật cũng được coi là không tồi.Hơn nữa dựa vào tài nguyên bồi dưỡng, nàng cũng đã đột phá tới Tụ Khí cảnh, thực lực cũng nằm trong nhóm mười người đứng đầu trong đám tu luyện giả ở Kinh gia.Trong gia tộc bọn họ có cung phụng ba nhân vật lớn, đều là cao thủ Linh Hải cảnh tầng bảy.Vì đảm bảo sự ổn định và hòa bình lâu dài của gia tộc, hàng năm lợi nhuận Kinh gia kiếm được có tới bảy phần là nộp lên cung phụng cho ba vị này.

Cho nên từ trước tới giờ Kinh gia đều xuôi gió xuôi nước, không xuất hiện đại nạn hay tai họa lớn gì cả.Nhưng có một ngày, thiếu tông chủ của Võ Thần Tông là Võ Thành Côn đi tới thành Thiên Vận, nhìn thấy Kinh Như Tuyết, ngay lập tức bị vẻ đẹp của nàng hấp dẫn, trực tiếp tới cửa cầu hôn.Kinh Như Tuyết rất được gia gia, cũng chính là người cầm quyền Kinh gia yêu thương, ông thấy cháu gái mình không muốn nên từ chối hôn sự này.Võ Thành Côn lại là một người ác độc, sau khi bị từ chối thì không nói gì cả lập tức rời đi.Ba ngày sau, gã mang theo cao thủ Võ Thần Tông, chỉ trong nửa giờ đã giết hại gần như toàn bộ người Kinh gia.

Thời điểm ba nhân vật được Kinh gia cung phụng đối mặt với cường giả của Võ Thần Tông thì lập tức đầu hàng, hơn nữa bọn họ còn chính là người bắt Kinh Như Tuyết đang trốn ở trong hầm ra.Một trăm tám mươi miệng ăn Kinh gia, đều chết sạch.Kinh Như Tuyết hận Võ Thần Tông, đồng thời cũng hận ba nhân vật lớn kia!Ba tên đó lấy bảy phần tài nguyên cung phụng, thời điểm cuối cùng lại đầu hàng địch, bán Kinh Như Tuyết đi.Kinh Như Tuyết vĩnh viễn không quên được sắc mặt nịnh nọt như nô tài của ba tên được cung phụng kia, khi mang nàng tới trước mặt Võ Thành Côn, mỗi lần nhớ lại nàng đều cảm thấy vô cùng ghê tởm.Cho nên, nguyên vọng duy nhất giúp nàng sống sót chính là tàn sát hết người của Võ Thần Tông, mang ba tên Kinh gia cung phụng kia ra lăng trì vạn đao!Tuy rằng nàng đã bái Tu Thần làm thầy, nhưng trong lòng vẫn luôn vô cùng bất an và khủng hoảng.Bởi vì nàng biết tư chất thiên phú bản thân rất thấp, cho dù có công pháp cao cấp và cường giả tuyệt thế chỉ điểm, thì hạn mức cao nhất vẫn rất hạn chế.Tư chất thiên phú trực tiếp hạn chế khả năng trưởng thành của nàng.Trừ phi Tu Thần dùng thiên tài linh bảo giúp nàng tăng tư chất lên.Nhưng là thiên tài linh bảo lại dễ dàng đạt được như vậy sao? Cho dù có được cũng chưa chắc sẽ để cho người khác sử dụng.Hiện tại, Phụ Linh Thảo phẩm cấp thấp nhất trên thị trường cũng đã là tám triệu lượng hoàng kim!Trước kia một năm Kinh gia thu nhập được bao nhiêu?Không tới tám trăm ngàn lượng! Hoàn toàn không có khả năng mua được thứ đồ đắt tiền như vậy!Cho dù ngươi có được, nếu như để người khác biết thì cũng chỉ dẫn tới họa sát thân mà thôi.Thế giới này, tính mạng người thường là thứ không đáng giá tiền nhất.Giống như thảm án của Kinh gia đó, Võ Thần Tông nói diệt là diệt, ai dám nói nửa câu không đúng?Ở thế giới lấy võ vi tôn chính là tàn nhẫn và bi thương như vậy.Cho nên khi nàng nghe thấy Tu Thần muốn giúp nàng tăng tư chất lên, cảm giác vui mừng và biết ơn này quả thực không thể dùng lời nói mà hình dung được, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên."Có chuyện thì cứ nói ra, sao lại khóc lóc rồi? Cô nương lớn như vậy mà còn khóc sướt mướt thành cái dạng gì nữa?" Tu Thần thấy Kinh Như Tuyết nước mắt lưng tròng, không khỏi buồn cười nói.Kinh Như Tuyết vội vàng xoa xoa mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào nói: "Ta chỉ là...!chỉ là quá vui mừng thôi, có thể gặp được thầy là chuyện may mắn lớn nhất đời này của ta.""Thôi đi, đừng có vỗ mông ngựa nữa, nhắm mắt lại đi." Tu Thần nói."Dạ!"Kinh Như Tuyết lập tức nhắm mắt lại, nhưng thân thể bởi vì kích động vẫn hơi run rẩy.Đối với Tu Thần mà nói, điểm hóa tăng tư chất thiên phú kỳ thật còn dễ dàng hơn cả việc bảo hắn nhắm mắt.Nhưng dễ là chuyện của dễ, hắn cũng không thể biểu hiện ra ngoài được! Nhất định phải ra vẻ vô cùng khó khăn.Hắn phải làm cho Kinh Như Tuyết có cảm giác trời sụp đất nứt, nghịch thiên mà đi.

Khó khăn là cấp độ Sử Thi!Đúng, cuối cùng bản thân phải phun ra máu gì gì đó, làm cho nàng biết tăng tư chất lên nguy hiểm cỡ nào, nếu không chắc chắn nàng không biết quý trọng.Kết quả là.Kinh Như Tuyết nghe được âm thanh sấm sét đùng đoàng.

Một tiếng sấm nổ vang kia khiến cho tâm thần nàng sợ run, theo bản năng mở mắt ra nhìn về phía đỉnh đầu.Chỉ thấy giữa không trung cách đó hơn ba trăm mét, mây đỏ hội tụ, lôi điện màu đen không ngừng chớp nháy, tiếng sấm cuồn cuộn, khung cảnh giống như tận thế, một cỗ khí tức chấn động như hủy thiên diệt địa truyền tới.Tăng tư chất lên đáng sợ như vậy sao?Kinh Như Tuyết hoàn toàn là sợ tới choáng váng, mà ba tên kia trốn trong lương đình phía sau cũng mang vẻ mặt sợ hãi và mơ hồ.Thời điểm lão đại điểm hóa chúng nó lúc trước hình như không xuất hiện tình cảnh trâu bò như vậy đâu?Người và động thực vật khác biệt lớn như thế sao?Tu Thần rất vừa lòng đối với việc Kinh Như Tuyết mở to mắt, lộ ra biểu cảm hoảng sợ.Không mở mắt ra nhìn một chút thì chẳng phải là khiến một đống hiệu ứng đặc biệt hắn cất công tạo ra thành vô ích sao?"Nhắm mắt."Sau khi xem xong vẫn nên bảo nàng nhắm mắt lại thì hơn, nếu không không thể nào làm màu được."Thầy...!người sẽ không có chuyện gì chứ? Nếu không...!hay là thôi đi?" Hốc mắt Kinh Như Tuyết đỏ lên, nhìn Tu Thần hỏi.Nhìn ánh mắt sợ hãi lo lắng của Kinh Như Tuyết, trong lòng Tu Thần có chút ấm áp.Tâm địa tiểu nha đầu này vẫn còn rất tốt.Tu Thần cười cười nói: "Không có việc gì, nhắm mắt lại đi."Hai hàng nước mắt chảy dài, Kinh Như Tuyết khóc nức nở một tiếng thì nhắm hai mắt lại.Sau khi Kinh Như Tuyết nhắm mắt lại, Tu Thần giơ tay chỉ trời.Những tia lôi điện màu đen chớp nháy trong mây đỏ kia bỗng nhiên đánh xuống vô số tia chớp thô to như gậy sắt, tràng cảnh giống như thiên thạch va chạm với trái đất, nổ tung tóe.Tiểu Bạch và Tiểu Vũ cách đó không xa đều sợ tới mức lập tức ôm kín mắt, quỳ dưới đất lạnh run.Sương bụi tràn ngập, bóng dáng Tu Thần và Kinh Như Tuyết nhanh chóng biến mất trong làn sương bụi.019: Gương cho binh sĩ, quay đầu bỏ chạy!Lúc này, có một đội người ngựa đang đứng ở lối vào bên ngoài sơn mạch Thiên Loan.Người cầm đầu chính là tông chủ Võ Thần Tông, cường giả Thần Thông cảnh tầng năm - Võ Ngôn Liệt.Con gã là Võ Thành Côn cũng đứng trong đám người.Hôm qua, Trương Thành Hổ ra lệnh cho một tên đệ tử trong nhóm quay về tìm cứu viện, đến hỗ trợ lục soát trong núi.


Sau khi tên đệ tử kia trở về bẩm báo, Võ Ngôn Liệt lập tức cảm giác có chuyện không đúng.Bên ngoài sơn mạch Thiên Loan này sao gã lại chưa từng nghe ngóng qua?Mấy chục năm trước, gã còn đi theo cha mình tiến vào trong đó để rèn luyện, ở giữa núi Ngũ Nham và dốc Trường Lĩnh từ khi nào lại có một ngọn núi cao?Đây là chuyện tuyệt đối không thể!Nếu như lời đệ tử nói là thật, vậy Trương Thành Hổ chắc chắn gặp nguy hiểm!Vì thế, gã tự mình dẫn đội, mang theo cao thủ bên trong tông môn tới đây.Thậm chí, gã còn gọi cả bạn tốt của mình là Quách Bảo Khôn tới cùng.

Tên kia cũng có tu vi Thần Thông cảnh, nhưng thấp hơn một chút so với Võ Ngôn Liệt, chỉ là Thần Thông cảnh tầng bốn.Quách Bảo Khôn là trưởng lão của Thiên Diễn Tông, hai người bọn họ đã quen biết mấy chục năm rồi, cũng xem như là bạn tri kỉ.

Cho nên sau khi nhận được lời mời của Võ Ngôn Liệt, hắn không chút do dự cùng đi tới.Quách Bảo Khôn có tướng mạo gầy yếu, đôi mắt tam giác kia tối tăm lạnh lẽo giống như rắn độc, nhìn là biết không phải người lương thiện gì."Thật sự xuất hiện một ngọn núi cao?" Quách Bảo Khôn ngẩng đầu nhìn núi Thiên Tử trước mắt, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên.Võ Ngôn Liệt lại nhíu mày rậm, lấy bản đồ ra nhìn kỹ lại một lần nữa."Quá mức kỳ quái rồi, vùng núi này rất quỷ dị." Võ Ngôn Liệt nói.Quách Bảo Khôn nhìn thoáng qua gã rồi nói: "Chỉ sợ đứa con dâu cùng ngũ trưởng lão kia của ngươi đều lành ít dữ nhiều rồi."Võ Thành Côn đứng cạnh tái mặt, vội vàng nhìn về phía cha mình.Gã không có cảm tình gì với Kinh Như Tuyết cả, nhiều nhất chỉ là nhìn thấy mặt sau đó muốn làm vài chuyện không đàng hoàng, sau khi dùng xong vứt bỏ cũng không sao cả.Nhưng vấn đề là gã lại vì kích thích và cảm xúc mới mẻ, nên sau khi bắt được Kinh Như Tuyết vẫn chưa từng chạm vào nàng! Gã muốn nhịn tới ngày đại hôn mới làm, hiện giờ nếu nàng chết rồi thì không phải là quá đáng tiếc sao?Rất khó tìm được người con gái nào xinh đẹp như vậy ở lãnh thổ Quảng Nguyên nữa.Sớm biết như vậy, vừa túm vào tay gã đã làm luôn rồi! Võ Thành Côn âm thầm phẫn nộ trong lòng."Cha, đây chỉ là bên ngoài, bọn họ chắc không có chuyện gì đâu?" Võ Thành Côn vô cùng lo lắng nói.Võ Ngôn Liệt lườm thằng con của mình một cái, lạnh giọng nói: "Nhiều năm như vậy vẫn không có ngọn núi này, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện, ngươi cho là từ trên trời rơi xuống hay sao hả?"Ánh mắt Võ Thành Côn trở nên hoảng hốt, không dám đối diện với cha mình."Điệt nhi à, sơn mạch Thiên Loan này vốn vô cùng phức tạp, không chỉ có yêu quái ẩn núp, mà còn có đại năng tuyệt thế ẩn cư.

Ở đây đột nhiên xuất hiện một ngọn núi, hẳn là đã sớm tồn tại, chỉ là trước đó bị cấm chế ngăn lại nên không ai nhìn thấy.

Hiện tại chắc chắn là do đã xảy ra chuyện gì đó, nên cấm chế mới bị giải trừ rồi xuất hiện trước mắt chúng ta." Quách Bảo Khôn khẽ híp mắt nhìn chằm chằm núi Thiên Tử nói.Đã xảy ra chuyện gì chứ?Lúc này, Võ Ngôn Liệt lập tức nghĩ tới bàn tay khổng lồ che trời xuất hiện thời gian trước."Mấy ngày trước có một bàn tay che trời khổng lồ xuất hiện, phương hướng dường như là sơn mạch Thiên Loan?" Võ Ngôn Liệt nhìn về phía Quách Bảo Khôn hỏi.Quách Bảo Khôn sửng sốt một chút, con ngươi chợt co rụt lại.Nhớ tới tình hình ngày ấy, hiện tại tim gã vẫn còn đập thình thịch."Đúng rồi, hẳn là chỗ này! Chắc chắn là giao chiến giữa các đại năng tuyệt thế! Võ tông chủ, vùng núi này không thể đi vào! Trăm triệu lần không thể đi vào được! Ngươi thử nghĩ một chút xem, bàn tay khổng lồ che trời kia mới chỉ phát ra khí tức thôi đã khiến chúng ta giống như ve sầu mùa đông, không thể sinh ra ý phản kháng, vậy thì thực lực của người đó cao cỡ nào? E là cường giả Đế cảnh cũng không làm được như vậy!" Quách Bảo Khôn sốt ruột nói nhanh.Võ Ngôn Liệt nheo mắt."Đừng nói là Thánh Tôn cảnh?" Lúc Võ Ngôn Liệt nói ra những lời này âm thanh cũng có chút run rẩy.Thánh Tôn cảnh đó!Đó là tồn tại giống như thần ở đại lục Thiên Nguyên!Thế mà lại xuất hiện ở lãnh thổ Quảng Nguyên này?Chuyện này mà nói ra cũng có thể khoe khoang một phen.Quách Bảo Khôn vô cùng nghiêm túc gật đầu."Mọi người nhìn xem, kia là gì vậy?"Đúng lúc này.Trên đỉnh núi Thiên Tử, mây đỏ tụ hội cuồn cuộn, vô số lôi điện màu đen chớp nháy trong đó, tiếp theo mây đỏ kia bỗng nhiên bộc phát ra quang mang chói mắt, vô số lôi điện mày đen điên cuồng giáng xuống chỗ đỉnh núi kia.Cảnh tượng này rung động tới mức hung tàn, khiến toàn bộ người được chứng kiến đều trợn tròn con mắt."Đó là cái gì thế? Vì sao lôi vân khủng bố như vậy mà ở chỗ chúng ta lại không cảm giác được chút nào vậy?" Đám người Quách Bảo Khôn choáng váng.Lôi điện mây đỏ này mặc dù không khí phách bằng bàn tay che trời ngày ấy, nhưng chỉ nhìn bằng mắt thường cũng đủ bá đạo khiến người kinh hãi.Theo lý mà nói xuất hiện tình huống như vậy, bọn họ phải cảm nhận được chút khí tức gì đó, thậm chí còn bị họa lây!Nhưng không có.Bọn họ không cảm nhận được bất kỳ cái gì, điều này càng khiến Quách Bảo Khôn và Võ Ngôn Liệt hoảng sợ không yên.Đại năng trên đỉnh núi kia lại có thể phong tỏa không gian trên đỉnh núi, khiến cho động tĩnh trong đó không thể truyền ra ngoài?Đây là dạng thực lực như thế nào?Là tu vi cỡ nào?Đó là dạng đại năng như thế nào đang giao chiến chứ?"Không đi được đâu! Võ tông chủ, nơi đó thật sự không đi được đâu! Ngũ trưởng lão và người con dâu kia của ngươi tất nhiên đã nát rồi." Quách Bảo Khôn thất thần thì thào nói.Lúc này, Võ Ngôn Liệt xoay người, xoa xoa mồ hôi trên trán, lạnh run nói: "Đi đi, ngay lập tức rời đi đi! Trước kia, khu vực bên trong đã không dám tiến vào rồi, hiện tại ngay cả rìa ngoài này cũng không đi vào được, quá đáng sợ! Mau mau rời đi thôi!"Võ Ngôn Liệt làm gương cho binh sĩ, là người đầu tiên quay đầu bỏ chạy.Bây giờ còn ngũ trưởng lão? Con dâu gì nữa?Võ Ngôn Liệt ước gì có thể thuấn di rời khỏi cái địa phương quỷ quái này.Một đám người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đánh tới, hiện giờ đều nhanh chóng chạy như điên thoát ra khỏi khu vực bên ngoài sơn mạch Thiên Loan.020: Tranh đấu với trời, thiên tư bậc chín!Đỉnh núi Thiên Tử.Mây đỏ giữa không trung kia chậm rãi tản đi.Ánh mắt trời xuyên qua mây mù chiếu xuống.Khu vực bên ngoài thần miếu núi lở đất nứt, vô số hố to trải rộng khắp nơi, trên mặt đất hiện ra vô số vết rạn màu đen lấy Kinh Như Tuyết làm trung tâm, lan ra bốn phương tám hướng."Ông!"Thân thể Kinh Như Tuyết bỗng nhiên chấn động ra một luồng sương mù màu máu, vô số tia lôi điện màu tím không ngừng lóe ra trên thân nàng.Kinh Như Tuyết vốn có một dung nhan tuyệt mỹ, giờ khắc này lại càng thêm cao quý lãnh diễm, giống như thần nữ trên chín tầng trời, khiến cho người ta cảm giác xa không thể chạm đến, thần thánh không thể xâm phạm.Nàng chậm rãi mở mắt, một luồng tử mang từ trong mắt bắn phá ra.Kinh Như Tuyết nhìn hai tay của chính mình, kích động tới mức thân thể phát run.Nàng cảm nhận được!Chân khí trong cơ thể nàng giống như hồng thủy mãnh thú tuôn chảy khắp các gân mạch, linh khí chung quanh thì điên cuồng dũng mãnh tiến vào cơ thể nàng.

Hơn nữa, lĩnh ngộ đối với tu luyện của nàng cũng thăng lên đến một trình độ khủng bố.


Những vấn đề tu luyện khó khăn trước kia nàng không nghĩ ra, trong một khắc này đều được giải quyết một cách dễ dàng.Hiện giờ, nàng chính là thiên tư bậc chín!Toàn bộ đại lục Thiên Nguyên, người thiên tư bậc chín tương lai chắc chắn bước vào Đế cảnh!Vô số thế lực lớn hay tông phái siêu cấp đều mong muốn cướp được một người như vậy, thậm chí còn không tiếc vì người đó mà khai chiến sinh tử.Cướp được một người thiên tư như vậy, đồng nghĩa với việc tương lai có được một vị cường giả Đế cảnh! Có thể thấy thiên tư bậc chín này kinh khủng tới cỡ nào.Đương nhiên, nếu người này vẫn lạc trên con đường phát triển thì xem như không có những cái "nếu" trên kia.Hơn nữa, Tu Thần chẳng những điểm hóa tư chất của nàng, mà còn trực tiếp cải tạo gân mạch trong cơ thể nàng!Trước kia, gân mạch của Kinh Như Tuyết vô cùng nhỏ hẹp, giống như một đường hẻm nhỏ quanh co khúc khuỷu khiến chân khí không cách nào lưu thông thuận lợi, trơn tru.

Còn bây giờ, toàn bộ gân mạch giống như đường lớn rộng thênh thang, chân khí mênh mông tràn đầy.Một người muốn tu luyện, nhất định phải luyện thể, cường hóa luyện đúc gân mạch bên trong và thân thể bên ngoài, sau đó sản sinh ra kình khí, lấy kình khí dẫn dắt linh khí nạp vào trong cơ thể, rồi dùng kình khí bảo hộ gân mạch trong cơ thể, từ đó, khí linh dung hợp biến thành chân khí, bước vào Tụ Khí cảnh.Không luyện thể thì không thể sinh ra kình khí.Mà không có kình khí, thân thể cứ vậy hấp thu linh khí thì gân mạch sẽ không chịu nổi, lập tức bạo nổ mà chết.Sau khi bước vào Tụ Khí cảnh, người tu luyện phải thông qua việc rèn luyện tôi mạch không ngừng, khuếch trương kinh mạch, để hấp thu được nhiều chân khí hơn.Không phải ngay từ đầu kinh mạch nào trong cơ thể cũng có thể hấp thu chân khí, ai cũng sẽ có chỗ bị tắc nghẽn.

Nhưng mỗi khi đột phá một tầng, kinh mạch trong cơ thể sẽ được khuếch trương một lần, đồng thời cũng sẽ đột phá mấy điểm bế tắc trong kinh mạch.Tính ra, sau chín lần khuếch trương đó chính là lúc kinh mạch trong thân thể người tu luyện được khuếch trương tới cực hạn, toàn bộ kinh mạch được khơi thông, chân khí lưu chuyển trong tất cả kinh mạch trên dưới toàn thân.Đến lúc đó, chân khí trong cơ thể người tu luyện đã hoàn toàn tạo thành một thể, từ những đoạn suối nhỏ hội tụ ra biển rộng, cũng chính là cảnh giới có tên Linh Hải cảnh.Tu vi đạt tới Linh Hải cảnh, mới có thể được coi là bước chân vào hàng ngũ cường giả chân chính.Mà lúc này, kinh mạch trong cơ thể Kinh Như Tuyết đã được Tu Thần cải tạo khuếch trương gấp mấy trăm lần! Cộng thêm thiên tư cao nhất, tu vi của nàng cứ thế liên tiếp thăng cấp.Tụ Khí cảnh tầng bốn!Tụ Khí cảnh tầng năm!Tầng sáu!Tầng bảy!Tầng tám!Tầng chín!Linh Hải cảnh tầng một!Tầng hai!Mãi cho tới khi đạt đến Linh Hải cảnh tầng bảy mới dừng lại! Chỉ trong nháy mắt tu vi Kinh Như Tuyết đã vượt qua mười ba tầng! Hơn nữa không hề có trở ngại, nhẹ nhàng thoải mái giống như ăn cơm uống nước vậy.Linh Hải cảnh tầng bảy là tu vi như thế nào?Ngũ trưởng lão - Trương Thành Hổ của Võ Thần Tông cũng mới chỉ có Linh Hải cảnh tầng ba mà thôi.Tu vi Linh Hải cảnh tầng bảy là có thể tùy tiện lựa chọn một tông môn nhị đẳng trong lãnh thổ Quảng Nguyên để làm trưởng lão rồi.Cảm thụ được chân khí mênh mông tràn đầy trong cơ thể và thực lực của mình, Kinh Như Tuyết không nhịn được gào to một tiếng.Giờ khắc này, nàng đã kích động tới mức không biết nói gì, hốc mắt đỏ bừng.Bản thân rốt cuộc có tư cách báo thù rồi!Mà tất cả những thứ mình có hiện giờ, đều là thầy mang tới.Kinh Như Tuyết nhìn hoàn cảnh chung quanh, quả thực thảm thiết giống như thiên tai tận thế giáng xuống.Thầy vì giúp mình cải tạo kinh mạch và tăng tư chất lên lại dẫn tới dị tượng lớn như vậy sao!Một người thiên tư chỉ đứng trong hàng hạ tam đẳng, trực tiếp vượt lên thành thiên tư nhất đẳng! Đây là hành động nghịch thiên cải mệnh!Mà thảm trạng xung quanh chính là do thầy vì nàng kháng lại thiên mệnh mà tạo thành.Một phần ân tình này khiến cho Kinh Như Tuyết vô cùng cảm động.Tranh đấu với trời!Trên thế gian này, ngoại trừ gia gia nàng, cũng chỉ có thầy nguyện ý vì nàng mà làm tới mức vậy!Lúc này, Tu Thần mang theo khuôn mặt mỉm cười nhìn Kinh Như Tuyết.Điểm hóa cho Kinh Như Tuyết hắn lại nhận được từ hệ thống thêm 10 điểm lĩnh vực và 100 điểm kinh nghiệm.Hơn nữa nhìn thấy thiên tài tuyệt thế do tự tay mình đánh tạo ra, trong lòng hắn cũng có cảm giác thành tựu."Bụp bụp!"Hai đầu gối Kinh Như Tuyết nện thật mạnh xuống đất, nàng liên tiếp dập đầu chín cái với Tu Thần."Như Tuyết cảm tạ ơn tái tạo của thầy! Đồ nhi nhất định mang danh tiếng ân sư, danh tiếng của Miếu Thiên Thần ta phát dương quang đại, làm cho vạn người kính ngưỡng thần phục!" Âm thanh Kinh Như Tuyết vang vọng như tiếng chuông, giọng điệu vô cùng kiên quyết.Tu Thần vung tay nói: "Được rồi, chuyện nên làm vi sư cũng đã làm.

Về phần công pháp chiến kỹ, ngươi đã là thiên tư bậc chín thì tự mình sáng tạo ra đi, chỉ có tự sáng tạo ra mới là thứ thích hợp với ngươi nhất.

Công pháp của lão phu quá mức bá đạo, thế gian chỉ có một mình lão phu có thể học, nếu ngươi học nó ngược lại còn làm hại ngươi."Đây là biện pháp hắn nghĩ ra tối hôm qua.Lão tử ngay cả chân khí là gì cũng không biết, nguyên lý trong đó cũng không rõ ràng lắm, sao có thể sáng tạo ra công pháp khủng bố trâu bò ngút trời cho Kinh Như Tuyết được? Chẳng bằng tìm cớ để cho nàng tự sáng tạo ra thì hơn.Chẳng phải nói công pháp cũng không phải thứ từ trên trời rơi xuống, mà đều là do người sáng tạo ra hay sao?Bản thân hắn đã tăng cường thiên tư và kinh mạch của Kinh Như Tuyết tới trình độ độc nhất vô nhị, để cho nàng tự sáng tạo ra một bản công pháp cho chính mình, chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?"Tự nghĩ ra công pháp?"Kinh Như Tuyết sững sờ trong chốc lát, rồi lại lộ vẻ vui mừng, trong đôi mắt lóe lên sự chờ mong."Dạ, thầy! Đồ nhi nhất định không làm nhục sứ mệnh! Nhất định sáng tạo ra công pháp của chính mình!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.