Thấy Liễu Ngộ tránh đường ra, Hành Ngọc cuối cùng cũng biết vì sao hắn dứt khoát để cho nàng vào phòng như vậy mà không lo lắng cô nam quả nữ ở chung một phòng.
Thì ra Tiểu hòa thượng Liễu Niệm đang ở trong phòng hắn học bài buổi tối.
"Tiểu hòa thượng, sao ngươi cứ phải đến phòng sư huynh ngươi làm bài buổi tối vậy?" Hành Ngọc ngồi xuống bên cạnh Liễu Niệm, mỉm cười hỏi một câu.
Liễu Niệm khẽ hừ một tiếng: Cũng may là hắn tới đây.
Tiểu hòa thượng này vẫn còn tính khí của tiểu hài tử, Hành Ngọc cũng không để bụng thái độ của hắn.
Nàng xoay ngược tách trà rồi đẩy về phía trước.
Liễu Ngộ đóng cửa xong quay lại thì đúng lúc nhìn thấy hành động này của nàng.
Hắn đã dưỡng thành thói quen, đi tới giúp nàng rót một tách trà rồi mới ngồi xuống.
Nước trà còn rất nóng, hẳn là vừa mới pha ra.
Hành Ngọc dùng tay phải cầm chén, vừa chờ nước trà nguội bớt vừa nói: "Lúc nãy ở dưới lầu ăn cơm, các ngươi có chú ý tới người thuyết thư* trong tửu lâu này không."
*Người thuyết thư: Biểu diễn các loại hí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ.
Liễu Niệm khép kinh thư lại, liên tục gật đầu: "Ta có, người thuyết thư kia đang nói về chuyện yêu hận tình thì của Tiếu trưởng lão Kiếm Tông, nghe rất xúc động."
Đừng nói là người tu chân giới sẽ không bát quái :)
Vừa mở ra trang đầu, "Đại lục điển tịch" đã giới thiệu tu sĩ như thế này.
- Trộm linh khí của thiên địa, giẫm lên năm tháng trường sinh.
Hầu hết các tu sĩ trên thế gian này cũng chỉ lợi hại hơn phàm nhân một chút, thọ mệnh cũng dài hơn một chút mà thôi.
Tất cả đều có yêu ghét của riêng mình.
Đều là người thông minh, Hành Ngọc chỉ đơn giản nói một câu như vậy, Liễu Ngộ liền đoán được ý tứ của nàng.
"Ý của Lạc chủ là muốn nhờ sự giúp đỡ của người thuyết thư trong tửu lâu để phổ biến những câu chuyện Phật giáo của chúng ta?" Hành Ngọc vỗ bàn cái "bộp".
Nói chuyện với người thông minh thật là thoải mái, chỉ là tùy tiện nhấc lên một chút da lông, đối phương đã có thể đoán được chính xác ý tứ của nàng.
"Trong lúc dùng cơm ta đã nghĩ tới, kinh thư trong tay chúng ta chỉ có một ngàn quyển, muốn phân phát cho mỗi người là chuyện rất khó khăn, nhưng nếu cho chút người thuyết thư và tửu lâu chút bạc, để bọn họ giúp chúng ta tuyên truyền những tiểu cố sự này ở trong tửu lâu thì hiệu quả đạt được sẽ hoàn toàn khác."
Tửu lâu mở cửa làm ăn buôn bán, lượng khách nhân ra vào mỗi ngày ít nhất có hơn trăm người.
Mà cả Bình Thành lớn như vậy, tối thiểu phải có mấy chục cái tửu lâu.
Chỉ cần tiêu tốn một chút ngân lượng, nhưng hiệu quả tuyên truyền còn tốt hơn so với việc ba người bọn họ chạy gãy chân, gào rát họng.
Liễu Ngộ cụp mắt cân nhắc một lát, không khỏi cảm khái lời Hành Ngọc nói rất có đạo lý.
Trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới loại cách thức tuyên truyền này.
"Vậy ngày mai chúng ta sẽ thử hiệu quả xem sao."
Hành Ngọc gật đầu, nâng chén trà lên nhấp một ngụm: "Kỳ thực bây giờ ta rất tò mò không biết bên phía Tiêu Dao Tử sẽ dùng thủ đoạn gì."
"Liệu họ có thể sẽ làm tương tự như chúng ta không." Liễu Niệm gãi đầu một cái, dò hỏi.
Hành Ngọc nhíu mày.
Cái phương pháp này thực sự không khó nghĩ đến.
Mấy đệ tử của Tiêu Dao Tử đến Bình Thành sớm hơn so với họ, nếu như đối phương thật sự liên hệ với người thuyết thư trước một bước, vậy thì thật là đáng tiếc.
Liễu Ngộ nhìn về phía Liễu Niệm: "Tiểu Niệm, đệ đi hỏi chưởng quỹ tửu lâu này, xem có người của đạo môn tìm tới bọn họ hay không."
"Vâng, sư huynh." Liễu Niệm nhảy xuống ghế chạy ra ngoài.
Một lát sau, cửa phòng hơi khép lại bị người từ bên ngoài đẩy ra, Liễu Niệm tâm sự nặng nề đẩy cửa đi vào.
"Sư huynh, Lạc chủ, chưởng quỹ kia nói hai ngày trước đã có người của Đạo môn liên lạc với hắn, bỏ ra một số tiền lớn để tuyên truyền điển cố đạo giáo bắt đầu từ ngày mai." Quả nhiên, tình huống xấu nhất đã xảy ra.
Trong thời đại lưu thông tin tức không được thuận tiện, nhóm Tiêu Dao Tử đã nắm bắt chính xác một con đường lưu thông thông tin dễ dàng nhất rồi.
Hành Ngọc mím môi, không có gì là hoang mang, lo sợ.
Nàng nghiêng đầu nhìn sang Liễu Niệm: "Ngươi có dò la được bọn họ định tuyên truyền điển cố Đạo giáo như thế nào không?"
"Chính là một vài chuyện xưa tương đối quen thuộc, bọn họ còn lưu lại một đống đạo kinh, để đến lúc người thuyết thư ở trên đài thì sẽ niệm."
Hành Ngọc xoay chén trà trong tay: "Ta nghĩ chắc là bọn họ đã đánh tiếng chào hỏi tất cả tửu lâu ở đây rồi.
Bọn họ đã dùng loại thủ đoạn này, nếu chúng ta dùng lại thì không còn ý nghĩa gì nữa."
Suy nghĩ một chút, Hành Ngọc nói: "Ta cần phải suy nghĩ kĩ lại, cụ thể như thế nào vẫn chờ đến ngày mai hẵng nói."
* * *
Nhạc Cư Lâu, phòng chữ "Thiên".
Tiêu Dao Tử cùng bốn đệ tử ngồi vây chung một chỗ.
Tiêu Dao Tử nhìn hướng Chu Sáng: "Những chuyện vi sư phân phó, đã làm đến đâu rồi?"
Chu Sáng bấm một cái đạo quyết, hồi bẩm nói: "Xin sư phụ yên tâm, sau khi nhận được tin báo của sư phụ, đệ tử liền vội vàng mang theo các sư đệ không ngừng nghỉ chạy tới Bình thành.
Sau khi vào thành, trước tiên đi liên hệ với các đại tửu lâu, lúc này mới ở Ở Nhạc Cư Lâu chờ sư phụ tới."
Tiêu Dao Tử khẽ vuốt bộ râu dài, hết sức hài lòng đối với hành động của Đại đệ tử: "Vậy thì tốt rồi, lần này bần đạo nhất định phải thắng Phật tử kia, dùng chuyện này để giương cao uy vọng của Hư Không Minh ta, nâng cao danh tiếng của Đạo môn!"
Vạn năm trước, Đạo Môn vốn hưng thịnh hơn Phật môn một chút.
Nhưng từ sau khi tai họa tà ma xuất hiện, bởi vì Phật môn có thể khắc chế tà ma nên đệ tử mới ngày càng nhiều hơn.
Trong lúc đối đầu với tà ma rất nhiều Phật tu đã hy sinh, nhưng cũng bởi vậy mà các Phật tu được lịch luyện, Phật môn không ngừng xuất hiện thiên tài, cuối cùng quật khởi chống đỡ lên phật môn huy hoàng xán lạn.
Tiêu Dao Tử thân là người của đạo môn, đối với những chuyện cũ này vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Chu Sáng kính cẩn chúc mừng sư phụ hắn xong, nhẹ giọng hỏi: "Sư phụ, sự tình Phạm sư đệ phải làm sao đây?"
Nhắc tới Phạm Trường Bình, sắc mặt Tiêu Dao Tử ảm đạm xuống.
Hắn vỗ vỗ bả vai Chu Sáng, ôn hòa nói: "Vi sư biết ngươi có quan hệ rất tốt với Phạm sư đệ, chuyện này nhất định phải tính cả lời lẫn lãi nhưng hôm nay ngươi quá kích động rồi."
Hai mắt Chu Sáng đỏ lên.
Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, hung hăng đập vào trên bàn một cái: "Nữ tu Hợp Hoan Tông đó thật sự là đáng hận."
"Những đệ tử thân truyền của danh môn đại phái, tất nhiên trong lòng sẽ có ngạo khí." Một đệ tử trong đó châm chọc nói.
Đệ tử thân truyền dưới gối Tiêu Dao Tử không tính là nhiều, mà quan hệ giữa mấy người bọn họ đều không tệ.
Thấy bọn họ đều bất mãn không yên đối với cái chết của Phạm Trường Bình, Tiêu Dao Tử cảm thấy vui mừng trong lòng.
Hắn vuốt râu, nhẹ giọng động viên: "Bây giờ nàng và Phật tử kia ở cùng một chỗ, vi sư không tiện ra tay.
Chờ chuyện tỷ thí kết thúc, vi sư liền chọn thời điểm nàng đơn thương độc mã làm khó dễ một phen, đánh bại ngạo khí của nàng!"
* * *
Sắc trời từ tối mịt đến hừng đông, rồi đến ánh sáng của bình minh rạng rỡ chiếu sáng thế gian.
Liễu Ngộ cùng Liễu Niệm xuống lầu, ngồi xuống một cái bàn trong góc của tửu lâu.
Gọi bữa sáng xong, Liễu Ngộ mới truyền âm cho Hành Ngọc, gọi nàng xuống lầu dùng vài món điểm tâm.
Hành Ngọc xuống lầu, cầm chén sữa đậu nành uống vài ngụm.
Tuy tửu lâu này có quy mô không lớn bằng Nhạc Cư Lâu, nhưng ở Bình thành này cũng được tính là số một số hai.
Bên cạnh tửu lâu xây dựng một đài cao, diện tích không lớn lắm, hẳn là để người thuyết thư ngồi trên đó.
Thời điểm này vẫn còn sớm, người thuyết thư đã mang theo một cái ghế ngồi ở trên đó nghiêm túc lật xem sách trong tay mình, nhưng vẫn không mở miệng nói.
Hẳn là muốn chờ tửu lâu nhiều khách hơn một chút, náo nhiệt lên rồi mới bắt đầu.
Hành Ngọc cũng không vội, ăn sáng xong liền muốn lấy hạt thông ra.
Kết quả thần thức dò xét vào trong nhẫn trữ vật tìm đi tìm lại cũng không thấy hạt thông nào đâu.
Lúc này nàng mới biết hình như mấy ngày nay nàng đã ăn hết hạt thông rồi.
Thu hồi lại thần thức, Hành Ngọc nhìn về phía Liễu Ngộ: "Liễu Ngộ sư huynh, huynh có còn hạt thông không?"
"Chắc là còn." Liễu Ngộ đáp.
Hắn tìm tìm, rất nhanh, Liễu Ngộ lấy ra một nắm hạt thông.
Hắn đưa hơn phân nửa cho Hành Ngọc còn lại gần một nửa thì cho Liễu Niệm.
Tiểu hòa thượng Liễu Niệm: ..
Liễu Ngộ liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Ham mê ăn uống cũng là một loại tham dục."
Đường tu luyện của đệ tử Phật môn quá nửa là khổ tu.
Trên phương diện ăn uống cũng phải khắc chế.
Liễu Niệm vội vàng nghiêm nghị đáp ứng.
Hành Ngọc buồn cười nhìn.
Nhưng đây là chuyện Liễu Ngộ dạy dỗ sư đệ hắn, nàng cũng không nhúng tay vào quản, im lặng tách vỏ hạt thông của mình.
Ba người vừa ăn hạt thông vừa kiên nhẫn chờ đợi.
Đợi đến khi ăn gần hết hạt thông rồi, tửu lâu cũng hoàn toàn náo nhiệt lên.
Một vị khách quen ngồi bên cạnh người thuyết thư, mỉm cười hỏi: "Hôm nay có gì mới mẻ để nghe không."
"Đúng vậy, mấy chuyện bát quái mà ngươi nói lúc trước chúng ta đã nghe chán rồi, phải có một ít đồ mới mẻ chứ."
"Kỳ thực ta thấy chuyện tình cảm của Thương tôn giả cùng đạo lữ hắn ngày hôm trước còn rất thú vị."
"Trừ mấy chuyện bát quái ra không còn thứ gì khác nữa sao?"
Người thuyết thư ngồi trên đài cao tóc hoa râm, nhìn đã lớn tuổi.
Ông có một tính khí tốt, khẽ mỉm cười: "Chư vị cứ yên tâm, hôm nay chúng ta sẽ nói chút chuyện thú vị.
Trong khoảng thời gian này, ta đã nghiêm túc lí giải các chuyện xưa của những vị Đại năng Đạo môn rồi."
Đưa ra lời giới thiệu cho câu chuyện tiếp theo của mình, người kể chuyện ho nhẹ hai tiếng, bắt đầu đi vào vấn đề chính: "Chuyện kể rằng, người sáng lập đạo tông.."
Hành Ngọc ngồi nghe trong chốc lát, nhận định hôm qua chưởng quỹ thật sự không nói dối, bọn Tiêu Dao Tử đúng là để cho người thuyết thư của tửu lâu kể vài câu chuyện đạo môn tương đối quen thuộc, chủ yếu tuyên dương mặt tích cực của đạo môn, muốn mượn cơ hội này để cho dân chúng động tâm với đạo môn.
Tính lý thú và bát quái trong chuyện xưa khá ít, lặp đi lặp lại, có sự mới mẻ mới là lạ đó.
Chỉ cần khách nhân trong tửu lâu không có ai cố ý đi tìm hiểu lối đi của lịch sử, cơ bản cũng chưa từng nghe nói qua chuyện xưa trong này.
Chờ người thuyết thư kể xong hai câu chuyện, hắn còn triển khai Đạo kinh, đọc mấy đoạn nội dung bên trong cho khách nhân tửu lâu.
Hành Ngọc nghe xong toàn bộ quá trình này.
Nàng tùy ý gõ ngón trỏ vào mặt bàn, nhàn nhạt đưa ra đánh giá: "Nội dung thuật lại vẫn còn kém."
Tiểu hòa thượng dùng sức gật đầu.
Không sai, cố sự của bọn họ văn hay tranh đẹp lại còn lí thú, vượt xa đối phương.
Nhưng hiện tại con đường truyền bá thuận lợi nhất bị đối phương khống chế, bọn họ phải dùng phương pháp gì mới có thể truyền bá những tiểu cố sự này ra ngoài đây?
"Hay chúng ta bày sạp hàng đi." Hành Ngọc vỗ tay, "Tiết kiệm chút thời gian, chúng ta hành động trước đã, lát nữa ta sẽ giải thích cụ thể phải làm như thế nào.".