Trưa hôm đó, Ngư Vi theo Bộ Tiêu và Nghi Lam đến ‘bãi bồi Cô Tô’ ăn cơm,
trước khi đi Nghi Lam càm ràm nói món ăn Giang Tô khẩu vị thanh đạm quá
ngọt, cô ấy khẩu vị nặng thích ăn cay, vừa nói ra đã bị Bộ Tiêu bác bỏ
không thương tiếc, anh trực tiếp dừng xe trước cửa nhà hàng.
Ông chú Bảo nghe Bộ Tiêu tới, lại long trọng ra tận cửa tiếp đón, vừa gặp
đã bắt đầu Tứ gia ngắn Tứ gia dài nói không thôi. Nếu không vì Bộ Tiêu
còn phải lái xe, hắn đã đem rượu quý lên bàn muốn hàn huyên tâm sự với
anh đến tối. Ăn cơm xong, Nghi Lam còn muốn dẫn Ngư Vi đi xem phim,
nhưng Ngư Vi còn phải đi học không dám xao lãng cả ngày, Bộ Tiêu cũng sợ làm chậm trễ việc học của cô nên đưa cô về Chu gia.
Khi xe dừng dưới lầu, Ngư Vi vừa xuống xe đã bị Bộ Tiêu gọi lại, anh cũng
xuống theo cô lên lầu, chỉ để lại Nghi Lam đợi bên dưới.
Khi thang máy từ từ đưa hai người lên lầu tám, Ngư Vi không còn cảm thấy lo lắng, không nghĩ gì tới những chuyện đã xảy ra nữa, chỉ muốn nói với
anh những lời mình ấp ủ trong lòng. Bộ Tiêu thấy cô mãi cúi đầu như có
điều đắn đo suy nghĩ, anh mím môi chăm chú nhìn cô thật lâu.
Thật ra cũng không có chuyện gì khác, chiếc khăn quàng đan cho anh vẫn còn đang trong cặp, chi bằng hiện tại đưa cho anh?
‘Đing’ tiếng thang máy báo hiệu đã lên đến nơi, lúc chờ cửa mở Ngư Vi cất
tiếng gọi Bộ Tiêu, anh quay đầu lại thấy Ngư Vi xoay chiếc cặp ra phía
trước, kéo sợi dây khóa nhỏ màu bạc, sau đó lấy từ bên trong ra một
chiếc túi giấy màu xanh dương đưa cho anh.
Bộ Tiêu cầm chiếc túi nhìn thoáng qua bên trong, đôi mày kiếm nhíu lại có chút dở khóc dở cười, sau đó bờ môi khẽ cong lên.
Thì ra là một chiếc khăn quàng cổ màu đen dày và rất dài, hiển nhiên do chính tay cô đan.
“Có phải cháu cảm thấy tội nghiệp ông chú già độc thân nên mới đan cho chú
cái này không?” Bộ Tiêu nhếch mày hỏi, anh nhớ lần trước lúc cô tặng
khăn quàng cho Bộ Huy, anh đã nói mấy lời không bình thường, có lẽ cô để tâm nên mới nghĩ tới chuyện tặng nó cho anh.
Ngư Vi im lặng không nói gì, cô không thể nói vì thích anh nên cô đã dồn
hết tình cảm của mình vào đó, nói rằng cái này sao có thể giống cái khăn quàng của Bộ Huy… Nhưng mà, mặc dù cô không thể nói những lời đó nhưng
cô vẫn muốn giải thích với anh một lần.
“Lần trước cháu tặng cho Bộ Huy chiếc khăn quàng đó chỉ vì cháu không có
tiền mua quà, không phải vì thích cậu ấy.” Ngư Vi nhẹ nhàng cất lời, nói xong cô ngẩng đầu nhìn sườn mặt nghiêng của Bộ Tiêu.
Anh nghe cô nói vậy hơi sững sờ nhưng ngay sau đó liền bật cười, cái lúm
đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, thong thả nói: “Không sai, tự tay đan
khăn quàng cổ không nhất định là để tặng người yêu, chẳng phải cháu thấy chú đáng thương, đến giờ chưa từng nhận được món quà nào như vậy nên
mới đan cho chú không phải sao?”
Nói xong, anh biếng nhác tựa vào vách thang máy, ánh mắt nhìn cô thật sâu,
đợi thang máy mở ra lại lần nữa, Bộ Tiêu mỉm cười cầm chiếc túi giấy
bước ra ngoài. Ngư Vi nhìn bóng lưng anh phía trước, thầm nghĩ cô đan
chiếc khăn quàng cổ này cho anh, không phải như anh nói, mà đúng như ý
nghĩa người ta đã mặc định cho nó: khăn quàng cổ tự tay đan là để tặng
người mình yêu.
Thời điểm Từ Ấu Oánh ra mở cửa, thấy Bộ Tiêu lại tới, hai mắt lập tức trừng
to, như gặp phải sứ giả địa ngục, bà ta quay đầu vào trong không ngừng
gào to kêu chồng mình, kêu hồi lâu vẫn không có ai trả lời. Bộ Tiêu cũng lười để ý, thấy trong nhà không có gì nguy hiểm nữa liền bảo Ngư Vi đi
vào, trước khi đi còn châm chọc Từ Ấu Oánh mấy câu, khiến bà ta tức đến
toàn thân phát run.
Bộ Tiêu nhìn Ngư Vi đi vào, cũng mặc kệ thái độ của mấy người trong nhà này, anh nói xong câu cuối rồi rời đi.
“Chị Từ, tôi không có thời gian nói đùa với chị.” Bộ Tiêu chống tay lên cửa
chống trộm, bất ngờ dập mạnh một cái, cánh cửa bị dội vào phát ra tiếng
động rất lớn, dọa Từ Ấu Oánh sợ hãi mặt mũi trắng bệch ra, anh kề mặt
mình vào sát khung cửa, cười híp mắt nói tiếp: “Nếu còn để tôi biết cô
ấy gặp chuyện gì, tôi xử lý chị.”
Bộ Tiêu nói xong bốn chữ cuối cùng, nụ cười biến mất không dấu vết chẳng
sót lại chút gì, trên mặt chỉ còn vẻ rét lạnh tàn nhẫn, ánh mắt sắc lên
tia uy hiếp bén nhọn, ung dung bình thản nói từng chữ rất rõ ràng.
Từ Ấu Oánh chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ này của Bộ Tiêu, đã sớm bị hù dọa lắp ba lắp bắp không nói được câu nào. Bà ta thấy Bộ Tiêu liếc mình lần cuối, vẻ mặt lạnh lùng xoay người nhét điếu thuốc vào miệng rồi cúi đầu chắn gió mở bật lửa lên đốt thuốc, sau đó sải đôi chân dài rời đi, dáng vẻ đó hệt một tên xã hội đen, hai chân bà ta mềm nhũn.
Bộ Tiêu ngậm điếu thuốc trong miệng, cầm chiếc khăn quàng đi xuống lầu trở lại xe, sau khi ngồi vào trong liền lấy di động ra để ngay trước mặt
đợi điện thoại của Ngư Vi, rất nhanh sau đó, chỉ khoảng hai phút sau, cô đã gửi tin nhắn báo mình rất ổn không có việc gì, dặn anh đi đường cẩn
thận.
Nhưng anh vẫn không khởi động xe, cứ ngồi đó đốt hết một điếu thuốc như mọi khi.
Tuy cô không biết lần nào đưa cô lên nhà rồi, anh cũng ngồi đó đốt một điếu thuốc, lặng lẽ hút xong mới rời đi, có khi anh không hút cứ đốt lên như vậy, bản thân anh cũng chẳng biết tại sao, cũng đã quên mất mình bắt
đầu làm vậy từ khi nào, chỉ biết rằng nó đã thành thói quen anh không
đổi được, cũng không muốn đổi.
Đây là chuyện anh giấu cô, chỉ lặng lẽ ước định với chính mình.
Nghi Lam thấy anh trở lại vẻ trầm mặc hiếm thấy, im lặng ngồi trên ghế lái
hút thuốc, nhìn chiếc túi anh vừa cầm xuống bên trong là chiếc khăn
quàng cổ tự đan, cô nàng chậc chậc một hồi, nói hắn không rơi vào bể
tình, ma tin.
“Lão Hồ nói với mọi người, nửa đêm nửa hôm ông dẫn theo một đám người tìm
chồng dì người ta gây chuyện, không có ra tay hả?” Nghi Lam cũng lấy cho mình một điếu Hoàng Hạc Lâu, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc nhả ra
một vòng khói hỏi.
Lúc này Nghi Lam mới nhớ tới, đêm qua sau khi Ngư Vi ngủ say, cô nàng ngồi
chat nhóm nói chuyện phiếm, thấy lão Hồ nói hai giờ sáng Bộ Tiêu chích
ngừa uốn ván xong, dẫn theo một đám người tìm chồng dì nhỏ Ngư Vi hăm
dọa, cũng không biết mọi chuyện đã ầm ĩ thành cái dạng gì rồi.
“Một lão hói đầu ra cái gì tay? Nó muốn giở trò lưu manh khốn nạn cũng không cứng nổi.” Bộ Tiêu cúi đầu cười nói vừa trả lời tin nhắn của Ngư Vi.
Nghi Lam ha hả cười rộ lên, lại nhả ra một vòng khói, nghiêm mặt sắc bén
nói: “Được rồi, tôi biết rõ ông không có chuyện không lên điện tam bảo,
tìm bà chị này ra tay nhất định là chuyện lớn hử?”
Bộ Tiêu nhếch mày: “Đó còn không phải do, chị Lam cãi rất mạnh, tàu hỏa chạy rất nhanh*, nên phải dựa vào chị Lam dẫn dắt…”
(Trung Quốc có một truyện cười ‘tàu hỏa chạy rất nhanh’, nên Bộ Tiêu dùng nó để trêu Nghi Lam:
Một hôm có ba người ngồi nói chuyện phiếm với nhau, ai cũng bảo tàu hỏa quê mình chạy cực kỳ nhanh.
Một người nói: “Ở quê tôi tàu hỏa chạy cực nhanh. Ngồi trên tàu nhình hai
hàng cột điện ven đường lùi lại phía sau, cây nọ nối tiếp cây kia, y như vườn hoa nối dài vậy.
Một người khác vội nói tranh: “Tàu hỏa quê tôi mới gọi là nhanh nè” Tàu bắt đầu chuyển động phải liên tục tưới nước vào bánh, nếu không sẽ quá nóng không chịu nổi, trước hết bị mềm ra, cuối cùng thậm chí là tan biến“.
”Thế thì đã có gì ghê gớm đâu“. Người thứ ba không cho là lạ nói: “Có một
lần tôi đi du lịch, vợ tôi ra ga tiễn tôi. Tôi vừa ngồi xuống, tàu đã
bắt đầu chuyển bánh, tôi vội vàng nhoài người ra cửa sổ hôn vợ tôi.
Không ngờ hôn phải một bà lão nhà quê mặt đầy nếp nhăn, cách phía trước
nhà ga 5 km“.)
Nghi Lam thấy anh lại bắt đầu không đứng đắn, liền châm chọc mấy câu rồi hỏi anh rốt cuộc là chuyện gì, Bộ Tiêu trầm giọng nói: “Cũng không phải
chuyện gì lớn, tôi muốn đưa Ngư Vi và em gái con bé đi.”
Nghi Lam trợn mắt, chuyện này còn không phải ‘con mẹ nó’ chuyện lớn hả?
“Chỉ là mất chút thời gian nhấc tay, bà không phải Legally Blonde* sao? Bộ
Tiêu hờ hững chớp mắt, dáng vẻ tùy tiện nhưng giọng nói có phần nhẹ
nhàng còn vô cùng có thái độ nhờ vả người khác: “Chúng tôi chỉ là dân
thường thấp cổ bé miệng, đều là những người không có kiến thức pháp
luật, chỉ biết đâm dao trắng vào rút ra dao đỏ**, vốn dĩ bà cũng không
muốn thấy tôi ngồi xổm kêu gào đợi pháp luật tuyên án đúng không, chẳng
những thế còn phải đứng về phía chính nghĩa thay trời hành đạo vì dân
trừ hại, giữ yên bình cho xã tắc muôn dân, bảo vệ sinh mạng quý giá của
con người…”
(*Legally Blonde: phim ‘nữ luật sư tóc vàng’
**Đâm dao trắng vào rút ra dao đỏ: ý nói xử theo giang hồ.)
“Được được được!” Nghi Lam nghe anh nói lảm nhảm một hàng dài văn chương lưu
loát có thể kéo ra thành nguyên quyển tiểu thuyết liền trực tiếp cắt
ngang, sau đó cười hỏi: “Giúp ông dĩ nhiên, nhưng trước hết phải khai
báo, khai báo, có phải ông chơi đùa thật không? Hả?”
Vẻ mặt Bộ Tiêu vô cùng bất đắc dĩ, tay đặt trên vô lăng, nhả xong làn
khói, không còn cách nào đành nhàn nhạt mỉm cười: “Có thể đừng dùng cái
từ ‘chơi đùa’ này được không? Tôi chơi đùa cái gì chứ?”
“Ơ, ô, uầy!” Nghi Lam cảm thấy một trận gió lạnh ác liệt vừa thổi qua liền
ngồi thẳng người hít vào một hơi lạnh, vẻ mặt buồn nôn nhìn anh, chậc
chậc không ngừng: “Thật buồn nôn nha Bộ Tiêu, tôi cũng không nhìn ra
ông…”
Bộ Tiêu ngồi im trên ghế lái nhìn điếu thuốc kẹp trong tay đang đặt trên
vô lăng, đốm lửa lan dần đến đầu lọc, chỉ còn rơi lại chút tàn tro, lúc
dụi vào gạt tàn, anh nghĩ vì sao anh luôn cảm thấy thời gian đốt một
điếu thuốc ngày càng ngắn đi?
*****
Sau khi trở lại Chu gia, chỉ một lúc sau Ngư Vi đã phát hiện bầu không khí trong nhà có gì đó kỳ lạ.
Từ Ấu Oánh bị Bộ Tiêu hăm dọa xong liền nhào vào đứng trước phòng cô chửi
bới một tràng toàn những lời tục tĩu rồi đi tìm Chu Quốc Khánh khóc lóc
kể khổ. Nhưng bên trong căn phòng cách vách đó không phát ra chút âm
thanh tiếng động nào, Từ Ấu Oánh vừa khóc vừa chửi rủa ầm ĩ, cuối cùng
thấy lão chồng mình không thèm đếm xỉa gì tới, một bụng tức tối phun hết ra miệng.
Kể từ lúc xảy ra chuyện hôm qua, vừa bước chân lại vào căn nhà này Ngư Vi
đã cảm thấy nơm nớp lo sợ, thấy Chu Quốc Khánh liền phát run, nhưng đến
khi ăn cơm xong, ông ta không ngẩng đầu nhìn cô lần nào, thậm chí còn có cảm giác tránh né.
Cô cũng không biết tại sao, có lẽ do hôm qua lúc Bộ Tiêu tới giúp cô đã uy hiếp ông ta mấy câu nên ông ta sợ chăng?
Ông ta như vậy khiến cô cảm thấy mình được an toàn, nhưng cũng chỉ là nhất
thời. Lúc nằm trên giường Ngư Vi nghĩ rất nhiều, cô không thể để chuyện
Chu Quốc Khánh xông vào cửa rồi lại gọi điện thoại cầu cứu anh xảy ra
lần nữa, phiền anh phải chạy tới đây, cô phải nghĩ cách khác.
Cô thích anh, hy vọng một ngày nào đó anh có thể xem cô như một người phụ
nữ, kỳ thật cô rất hâm mộ Nghi Lam, cô ấy mạnh mẽ độc lập, cô cũng muốn
trở thành một người như vậy.
Ngư Vi nghĩ mãi đến hơn nửa đêm mới mơ màng đi vào giấc ngủ, trong mơ thấy
những gì, tỉnh lại đã quên hết, nhưng trong lòng vẫn còn đọng lại cái
mùi vị chua xót khổ sở rất khó chịu, những lúc như vậy, cô biết mình lại mơ thấy Bộ Tiêu…
Ngày hôm sau, Ngư Vi đi tới tiệm ‘lẩu cay Tứ Xuyên’ phía sau trường học tìm
Miêu Điềm, nhờ cô ấy tìm giúp mình một việc làm thêm. Tối thứ ba, thứ tư Ngư Vi không vào lớp tự học mà mặc trang phục cosplay hoạt hình phát tờ rơi trên đường, kiếm được tiền rồi cô liền chạy đi mua hai món đồ.
Là một cái ổ khóa chỉ mở được từ bên trong và một con dao gọt trái cây, cô đặt nó dưới gối thầm nghĩ sẽ không để cho Chu Quốc Khánh có bất kỳ cơ
hội nào xông vào phòng gây khó dễ cho cô nữa.
Quả nhiên dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình, kể từ lúc có ổ
khóa, mỗi đêm Ngư Vi đều khóa chặt cửa phòng cả lúc học bài và khi đi
ngủ.
Hai ngày đó, vì đi phát tờ rơi nên cô trốn hai tiết tự học buổi tối, dù sao tối nào cô cũng giám sát Bộ Huy làm bài nên Ngư Vi định trước đó sẽ
thông báo với hắn một tiếng. Ngày đầu tiên cô nói với Bộ Huy, hắn cũng
không hỏi cô đi đâu, chỉ nhàn nhạt nói biết rồi, ngày thứ hai sau khi
thầy giáo điểm danh xong, cô lén chuồn ra ngoài, lúc trèo qua hàng rào
ngoài cổng, bất ngờ nhìn thấy trong bóng tối có hai bóng người loáng
thoáng băng qua sân vận động đi về phía mình.
Ngư Vi chỉ cho rằng ai đó cũng trốn ra ngoài nên không để ý, nhưng khi hai
người đó đến sát phía sau, cô mới nghe thấy giọng nói của một nam một nữ kia vô cùng quen thuộc.
Là Bộ Huy và Phó Tiểu Thiều.
Ngư Vi quay đầu lại nhìn hai người một trước một sau đang đến gần, lúc Bộ
Huy nhìn thấy cô, hắn cũng hết sức bất ngờ, đứng ngây ngốc tại chỗ hồi
lâu.
Ngư Vi không biết phải nói gì, dù sao cô cũng đang làm chuyện chẳng vẻ vang gì, vì vậy chỉ gật đầu với Bộ Huy một cái rồi thoăn thoắt trèo lên hàng rào, nhẹ nhàng như chim yến tung mình nhảy xuống.
Cô đã làm như vậy nhiều lần nên động tác vô cùng điêu luyện, tiêu sái tột
cùng, chẳng khác gì mấy tên đào tường khoét vách dày dạn kinh nghiệm. Bộ Huy thấy cô lướt nhẹ qua như thế, quả thực kinh ngạc đến trợn mắt há
hốc mồm, choáng váng không dám tin.
Cô nàng này không phải nói mình là con mọt sách chỉ biết cắm đầu cắm cổ
vào học thôi sao? Con mọt sách mà trèo tường thế này? Dáng điệu còn
tráng lệ hoa rơi nước chảy thế kia?
Bộ Huy tới giờ còn chưa từng làm qua chuyện này, hắn mà muốn trốn học buổi tối ư? thì cứ hiển nhiên mà trốn thôi, ăn cơm xong không trở lại lớp
nữa. Còn chuyện chờ điểm danh xong rồi chuồn ra ngoài trèo tường thế
này, quả là lần đầu.
Nói tới chuyện này, tất cả đều do cô nàng Ngư Vi quái dị, hôm qua cô nói
buổi tối sẽ không tới lớp nhưng lại không nói hôm nay cũng nghỉ học. Lúc điểm danh xong thấy cô chuồn đi, nghĩ tới khó khăn lắm mình mới có cơ
hội trốn học, đúng lúc đám Cường Điện đang ở tiệm net, hắn nỡ nào lãng
phí cơ hội tốt như vậy nên cũng lén chạy ra ngoài, nào ngờ cô nàng Phó
Tiểu Thiều khả năng trinh sát chẳng kém FBI, đang ngồi trong lớp bên
cạnh thấy hắn chuồn ra cửa sau, lập tức chui ra theo.
Có điều, Bộ Huy dù gì cũng là đại diện tiêu biểu của môn thể dục, vóc dáng lại cao lớn, chỉ cần bám tay vào thanh hàng rào tung người một cái đã
dễ dàng phóng ra ngoài, mức độ tiêu sái đương nhiên phóng khoáng chẳng
kém gì Ngư Vi.
Thế nhưng, chân vừa định đi tới ‘căn cứ cũ’ nơi các chiến hữu đang đợi, thì nghe thấy tiếng nũng nịu phía sau: “Bộ Huy, đợi tớ một chút!”
Lúc này, Bộ Huy mới nhớ ra sau lưng mình còn có một cái đuôi, không khỏi
phát phiền, quay đầu lại thì thấy Phó Tiểu Thiều nắm thanh ngang hàng
rào không được, giẫm cũng không xong, càng khỏi nói là bò lên rồi nhảy
xuống, cứ loay hoa loay hoay hồi lâu, Bộ Huy thấy cô nàng này không cách nào chui ra được rồi, tính bỏ đi. Phó Tiểu Thiều thấy hắn đi, lòng nóng như lửa đốt, sốt ruột quá quyết liều chết chui đầu qua kẽ hở hàng rào.
Bộ Huy đi chưa được mấy bước đã nghe tiếng kêu cứu vang dội sau lưng, xoay người lại nhìn thấy Phó Tiểu Thiều đang mắc kẹt ở giữa, chỉ có cái đầu
lấp ló bên ngoài, cô nàng hoảng hốt đến mức mặt mũi đỏ hồng hết lên.
Lòng hắn mềm nhũn, lại nghe thấy âm thanh kêu cứu đó hình như sắp vắt ra
nước mắt rồi, cô nàng cụp đầu năn nỉ hắn kéo ra, hắn đành phải kiên nhẫn quay lại.
“Cậu không sao chứ?” Bộ Huy muốn giúp nhưng lại không biết phải xuống tay
chỗ nào, cúi người nhìn cái đầu lộ ra của Phó Tiểu Thiểu lo lắng nhưng
chẳng biết làm sao: “Cậu nói xem cô bé như cậu, không leo trèo được thì
đi ra ngoài làm gì…”
Ai ngờ Phó Tiểu Thiều càng muốn giãy dụa rút đầu ra thì càng bị kẹt cứng
hơn, lúc này nước mắt bắt đầu thật sự rơi rụng: “Bộ Huy, không phải tớ
sẽ bị kẹt chết như vậy chứ, bây giờ bộ dạng của tớ khó coi lắm, cậu đừng có nhìn, hu hu!”
Bộ Huy trừng to mắt, vẻ mặt ‘Cậu đang ở đây đùa gì đó’, rồi giúp đẩy đầu
cô nàng vào bên trong, kết quả phát hiện ra hai lỗ tai bị kẹt rất chặt,
không khỏi cảm thấy hoảng hồn, liền cúi người xuống giúp cô nàng nghĩ
cách, còn trêu chọc mấy câu khiến Phó Tiểu Thiều mất mặt càng khóc dữ
dội hơn.
Đang lúc hắn sốt ruột đến độ mồ hôi túa đầy đầu, bỗng nhìn thấy một bàn tay
mảnh mai trắng như tuyết nhẹ nhàng che trên đỉnh đầu đang ngọ nguậy của
Phó Tiểu Thiều, từ cái cổ tay kia nhìn lên, là Ngư Vi luôn dịu dàng yên
lặng, sườn mặt trầm tĩnh ẩn trong bóng tối.
“Không sao đâu!” Hắn nghe thấy Ngư Vi dịu dàng an ủi Phó Tiểu Thiều một câu,
sau đó nói tiếp: “Cậu đừng cố rút đầu lại, cậu có thể chui luôn ra ngoài được mà.”
Bộ Huy nghe vậy không khỏi nhíu mày nhìn Ngư Vi, nhưng nét mặt cô không có biểu cảm gì chỉ tĩnh lặng như nước.
Phó Tiểu Thiều khóc òa lên: “Không được đâu, ngực tớ lớn lắm!”
Ngư Vi nghe cô ấy nói như vậy, cúi đầu khẽ mỉm cười, rồi đưa tay vỗ nhẹ đầu Phó Tiểu Thiều: “Cậu gầy mà, đầu có thể chui ra được thì cả người cũng
sẽ qua được thôi, tớ cũng từng làm vậy rồi.”
Bộ Huy nhìn dáng vẻ dỗ dành trẻ con của cô không khỏi cảm thấy lạ lẫm, Phó Tiểu Thiều nghe thấy giọng nói chắc chắn của Ngư Vi như được tiếp thêm
sức mạnh, yên tâm hơn rất nhiều, hít hít mũi một cái, không còn cuống
cuồng nữa, từ từ xoay người giữa hai song sắt hàng rào tìm hướng, quả
nhiên tìm được đúng vị trí liền dễ dàng chui ra.
“Sao tớ lại không nghĩ tới chuyện chui luôn ra chứ? Chỉ muốn rút đầu lại…”
Phó Tiểu Thiều đột nhiên thoát nạn liền cảm tạ trời đất, ầm ĩ một hồi,
nhưng ngay sau đó nhìn thấy khắp người toàn bụi bặm và gỉ sắt liền đưa
tay phủi, phủi trúng luôn mấy con sâu trong bụi cây sát hàng rào bò vào
lúc cô nàng bị mắc kẹt, liền hoảng hồn tiếp tục hét ầm lên.
Bộ Huy phiền đau cả đầu, lại bị Phó Tiểu Thiều lôi vạt áo quấn lấy không
tha, đến khi quay đầu lại nhìn về phía Ngư Vi mới phát hiện cô đã đi rất xa.
Trong ánh đêm, cái bóng của Ngư Vi bị kéo dài thật dài, càng làm cho cô gầy
guộc mong manh hơn, nơi cô đi cũng khiến hắn rất tò mò, đã trễ thế này
rồi cô còn đi đâu nữa?