Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

Chương 32



“Có thích người lớn hơn cháu nhiều tuổi không?”

***

Khoảnh khắc đó Bộ Tiêu ngỡ mình nghe nhầm rồi, nhưng ngay sau đó bị cô chọc cho cười không nhịn được, đôi mắt đen híp lại chân mày nhíu lên, kéo cô lại gần hơn, chăm chú nhìn vào đôi mắt đen tròn đang mở to của cô, nhưng anh không nói gì chỉ ngã người ra sau, nụ cười cũng dần rời khỏi khóe môi, im lặng chìm vào đôi mắt đó.

Ngư Vi đấu không lại anh, rốt cuộc cũng bắt đầu rối rắm: “Chú Bộ, chú say rồi, để cháu đi pha cho chú cốc trà giải rượu.”

“Cháu thấy chú say rồi hửm? Bộ Tiêu nhíu mày, cà lơ phất phơ hỏi, nhìn anh như vậy quả thực hình như không đến nổi say…

Cô ngọ nguậy khỏi tay anh, không muốn dung túng anh nữa, sợ anh uống nhiều bị đau đầu nên muốn đi pha trà, nhưng chân vừa đi được hai bước, Bộ Tiêu đã nắm chặt tay cô túm trở lại, trình độ bám người này quả thật ‘ruồi muỗi’ hệt như Diêu Tố Quyên nói. Bộ Tiêu thấy Ngư Vi cứ muốn đi, liền chủ động xuống nước, hệt như đi cắt đất cầu hòa, nhích người sát lại gần cô, giọng nói có chút trẻ con: “Chú không thích uống trà, đắng lắm, chú chỉ muốn cháu ở đây với chú.”

Anh uống say rồi chẳng khác nào đứa trẻ lên ba, Nghi Vi nghĩ nếu anh đã không muốn uống trà giải rượu, vậy thì ngồi với anh một lúc, dỗ anh lên lầu ngủ vậy. Cô liền ngồi xuống cạnh anh.

Nào ngờ, Ngư Vi vừa ngồi xuống còn chưa kịp động đậy, Bộ Tiêu hệt như say đến mức mất kiểm soát cả người lảo đảo, nhấc đôi chân dài lên nghiêng một cái ngã xuống sofa, đầu anh hết sức tự nhiên rơi xuống gối lên đùi cô.

Động tác này thật sự quá ám muội, trái tim Ngư Vi vọt lên cổ họng, nghĩ tới lỡ như có ai đi ngang qua trông thấy, không phải xong đời rồi sao… Nhưng một ý nghĩ khác đã vùng dậy đập tan ý nghĩ đó, có gì mà xong đời? Cô bị hiểu lầm lén lút ở cùng với Bộ Tiêu, có lẽ trong lòng cô còn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.

Nghĩ vậy, tim Ngư Vi thịch thịch đập nhanh hơn, cô cúi đầu thấy đôi mắt sáng ngời của Bộ Tiêu đang chăm chú nhìn mình. Từ góc độ này nhìn anh rất khác trước đây, chưa bao giờ cô gần anh đến vậy, mái tóc đen nhánh của anh lòa xòa trên đùi cô, tự do phóng túng và biếng nhác, khoảnh khắc này giữa hai người không chút khoảng cách.

Trước giờ, phần đùi Ngư Vi vẫn luôn rất nhạy cảm, giờ chỉ cách một tầng vải mỏng manh của bộ đồ ngủ cotton, anh đột nhiên gối đầu lên như vậy, khiến tim cô ngứa ngáy như móng vuốt mèo nhỏ đang cào, vì vậy nhỏ giọng khẽ nói: “Chú đừng loay hoay, nhột…”

“Hửm?” Bộ Tiêu trầm giọng hỏi: “Nhột ở đâu?”

Ngư Vi cắn răng liều chết: “Đùi…”

Bộ Tiêu nghe xong, lập tức bắt tay vào làm chuyện xấu, anh cọ cọ mái tóc mình vào đùi cô, Ngư Vi quả thật không chịu được, vươn tay đè anh lại.

Trong nháy mắt động tác của Bộ Tiêu khựng lại, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé của cô luồn vào tóc anh, anh sững sờ chốc lát, sau đó cảm nhận được Ngư Vi nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng vuốt tóc anh một cái…

Cô vuốt tóc anh.

Anh lập tức trấn tĩnh lại, chợt nghĩ tới trước đây cô từng nói ‘Đàn ông chỉ thích được vuốt ve…’, bé con này sao có thể hiểu rõ đàn ông như vậy.

Từ góc độ của anh nhìn sang, cô như đóa hoa nở rộ khoe sắc rạng rỡ dưới ánh mặt trời, mặc dù suốt đêm nay anh đã thu hết vào mắt mình tất cả những biến đổi của cô, cô cao lên, làn da trắng ngần, tóc đã dài chớm vai, dáng người cũng đầy đặn hơn, nhưng khoảnh khắc này anh mới thật sự nhận ra, cô rất đẹp, đẹp đến mức khiến đôi mắt anh chỉ muốn mãi đắm chìm vào đó.

Dưới ánh đèn trần, làn da cô trắng ngần trong suốt như được chạm khắc từ băng tuyết, khuôn mặt thanh tú ngũ quan xinh xắn như thiên sứ lạc bước xuống trần, cái nốt ruồi duyên nhỏ nhắn trên chóp mũi kia đầy quyến rũ khiến anh muốn phạm tội.

Ngư Vi không nghĩ rằng, cô chỉ nhẹ vuốt tóc anh một cái, Bộ Tiêu đã thành thật ngoan ngoãn nằm im, vì muốn dỗ anh ngủ, cô lại vuốt ve lên mái tóc đen dày đó, nhưng lại phát hiện ra nơi đáy mắt anh ngậm đầy ý cười, chăm chú nhìn cô không chớp mắt, hoàn toàn chẳng chút buồn ngủ.

“Xương cá.” Anh bất ngờ cất tiếng gọi cô, động tác của Ngư Vi khựng lại, nghĩ tới vừa rồi cô vuốt tóc anh như vậy có phần không phải phép, không ngờ nghe câu tiếp theo của anh, tim cô thiếu điều muốn nổ tung ra.

“Cháu định khi nào mới nói chuyện yêu đương?” Bộ Tiêu hỏi.

“Dạ?” Ngư Vi như bơi trong mộng…

Không phút ngừng lại, một loạt câu hỏi như những quả bóng bay thẳng tới tấp: “Cháu thích đàn ông như thế nào?”

Ngư Vi nuốt nước miếng, tim như muốn chọc thủng lồng ngực, khiến cô không dám lên tiếng trả lời, sợ nó sẽ nhảy vọt ra ngoài.

“Có thích người lớn hơn nhiều tuổi không?” Giọng nói Bộ Tiêu cà lơ phất phơ, nhưng không hiểu sao vẫn toát ra vẻ nghiêm túc thẳng thắn và bén nhọn, hỏi xong thấy Ngư Vi không trả lời, anh khẽ nhắm mắt lại, rồi nồng nàn nhìn cô: “Hửm?”

Ngư Vi bị một đòn cuối cùng của anh đánh cho tan tác, mặt đỏ gần như nhỏ ra máu, trái tim không còn trong lồng ngực nữa rồi. Không đợi cô trả lời, Bộ Tiêu trở mình ngồi dậy, đặt chân xuống đất, ngồi bên cạnh cô cúi đầu lấy gói thuốc lá ra nhét vào miệng một điếu, lúc đốt thuốc anh ngoảnh sang nhìn cô mỉm cười.

“Không cần phải trả lời, dù sao chú cũng say rồi, đúng không?” dáng vẻ tươi cười của anh hư hỏng đến vô hạn, quả thật hệt như đồ lưu manh, sau đó anh ngậm điếu thuốc đứng dậy, rạo rực mím môi đi ra phòng ăn nhỏ.

“…” Ngư Vi nhìn động tác Bộ Tiêu rời đi, hoàn toàn không giống người say rượu, bước chân mạnh mẽ vững vàng, lúc đi còn biết xách theo chai rượu đang uống dang dở theo.

Như vậy vừa rồi anh chếch choáng ngà ngà say, là giả sao? Còn có những vấn đề anh hỏi kia, không lẽ là…

Rốt cuộc Ngư Vi vẫn không lý giải được những thắc mắc của mình, cũng chẳng biết anh có say không, nhưng hình như cô lại say rồi. Đêm đó, lúc đi trở về phòng, bước chân cô nhẹ hẫng như bước trên bông, về đến phòng rồi, đóng cửa lại, tựa người vào cửa thật lâu trái tim mới dần tìm lại nhịp đập quen thuộc của nó.

*****

Ngư Vi bị anh trêu chọc cả đêm không sao ngủ được, cảm xúc phập phồng cứ chập chờn lên xuống như cuồng phong khuấy động mặt hồ không cách nào không nghĩ đến anh, lẽ nào Bộ Tiêu đối với cô cũng có chút ý…?

Giữa trưa hôm sau, người tối qua say đến bất tỉnh nhân sự, Diêu Tố Quyên hét ầm lên: “Đầu lão nương đau chết mất!” Mặt mũi đầy mệt mỏi đi xuống lầu, thấy nhà bếp đã dọn cơm sẵn sàng, nhìn Ngư Vi hãi hùng nói: “Còn có cả canh giải rượu nữa, nha đầu con nấu hả?”

Ngư Vi đang xếp đũa lên bàn, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Bộ Tiêu đi sát phía sau Diêu Tố Quyên, hai tay nhét trong túi quần lắc lư đi xuống, con hươu trong ngực lại bắt đầu đâm đầu chạy loạn, sững người một lúc mới nhớ tới trả lời: “Dạ, con thấy trong bếp còn dư lại cái đầu cá, dì nấu ăn nói tính làm đầu cá kho ớt, nhưng mới say rượu xong ăn cay quá không tốt lắm, nên con hầm nấu chua, mọi người ăn vào cũng có thể giải rượu…”

Bộ Tiêu đã đi tới cạnh bàn, khoác tay lên ghế dựa, cách vòng tròn cái bàn đứng đó nhìn cô, khuôn mặt sáng rỡ vui tươi còn có cả chút hư hỏng quen thuộc, Ngư Vi thấy anh não bắt đầu hỗn độn lên không xử lý được ngôn từ nữa.

Là ảo giác sao? Rõ ràng ánh mắt đó của anh nhìn cô hệt như nàng dâu nhỏ…

“Tối qua cháu ngủ không ngon sao?” Bộ Tiêu nhướng mày ung dung hỏi.

Ngư Vi cố kiềm chế những suy nghĩ đang nháo nhào trong đầu, tiếp tục xới cơm ra bát, nhàn nhạt đáp: “Dạ, sao chú biết ạ?”

Bộ Tiêu cười như cúc nở xuân ngời, đưa tay kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn cô nói: “Mắt cháu thâm quầng thế kia, ai cũng có thể nhìn ra…”

Ngư Vi không nói gì, loại bỏ hết những ý nghĩ xao nhãng của mình, yên lặng đếm xem đã xới đủ bát cơm chưa, bỗng nghe thấy Diêu Tố Quyên hớp một ngụn canh hỏi: “Sao vậy cá nhỏ, có phải lạ giường không, đổi chỗ mới ngủ không được hả? Tối qua thím uống nhiều quá không để ý, cần cái gì cứ nói với thím, không được khách khí đó!”

Rõ ràng đều là tại anh, vậy mà Bộ Tiêu hoàn toàn không thẹn chút nào, Diêu Tố Quyên nói gì anh cũng vờ như không nghe thấy, đưa cái chén của mình cho Ngư Vi: “Lấy cho chú một chén với…”

Sáng sớm nay, Ngư Vi đã nấu một nồi súp, bên trong có đậu hủ, măng bương mùa đông, nấm hương, giá đỗ. Cô múc cho anh một chén đầy, vừa định cho thêm chút dấm vào, lại nghe thấy anh nói không thích ghen, liền trực tiếp đưa qua.

Dù sao cũng là mùng một tết, sau khi ăn cơm trưa xong, không có ai càu nhàu bắt bọn trẻ phải học bài, mọi người đều nói năm mới tết đến cũng nên thả lỏng thư giãn đầu óc. Vừa đặt chén cơm xuống, Bộ Huy liền đi theo Bộ Tiêu và Bộ Quân Nghiệp ra sân đốt pháo hoa, tiếng pháo vang lên từng đợt, khói trong sân cũng lãng đãng như sương mù. Hồi lâu sau, có tiếng Bộ Quân Nghiệp hét lên, sau đó Bộ Huy đi vào nói cổ áo sơ mi bị bén tia lửa thủng một lỗ. Bộ quần áo này hắn mới mặc lần đầu đã bị như vậy, nên nhất thời mặt mày ủ dột buồn bực vô cùng.

Cả đêm qua Ngư Vi không ngủ, lúc này gần như hết chịu nổi hai mắt cứ rủ xuống muốn nhắm lại, vừa định về phòng ngủ bù nghe hắn nói vậy liền đi qua xem thử.

Bộ Huy cao hơn Ngư Vi khá nhiều, nên hắn cúi người hạ cổ áo thấp xuống cho cô xem. May là chỉ cháy một lỗ rất nhỏ, xung quanh đó bị sém đen nhưng cũng không phải chuyện gì lớn, Ngư Vi bảo hắn cởi áo ra để cô vá lại.

Lúc sắp xếp hành lý tới Bộ gia, cô sợ quần áo của mình có sự cố gì mắc công làm phiền người khác nên có đem theo hộp kim chỉ nhỏ, không ngờ lúc này lại phát huy công dụng. Diêu Tố Quyên nhìn thấy màn này quả thật phất cờ trong bụng, những chuyện may vá thế này trước giờ bà chưa từng đụng tới, tay chân rất vụng về. Hiện giờ sự yêu thích dành cho Ngư Vi có thể nói cao như tòa nhà chọc trời Buji ở Dubai, đợi Ngư Vi cầm áo của Bộ Huy đi về phòng rồi, bà bắt đầu ồn ào nói đùa không thôi: “Cái áo này bị cháy đúng là đáng giá, sao không cháy thủng luôn một lỗ thật lớn, để Ngư Vi phải vá cả đời, ở luôn trong nhà chúng ta khỏi đi đâu hết, làm cô dâu nhỏ nhà mình luôn…”

Cả đám người cười rộ lên, lại có vẻ ủng hộ chẳng ai mắng bà đùa giỡn không đứng đắn cả. Chỉ có Bộ Tiêu vắt chéo chân ngồi trên chiếc ghế mây quen thuộc của mình, nét mặt thâm trầm chẳng chút ý cười, đưa mắt nhìn bóng lưng Ngư Vi biến mất ở hành lang phía Đông, thầm nghĩ, tại sao không phải là vá áo cho anh chứ?

***

Ngư Vi buồn ngủ đến mức không thể chống đỡ được nữa, thầm nghĩ tối sẽ vá lại áo cho Bộ Huy rồi vén chăn chui vào trong, vừa đặt lưng xuống đã ngủ ngay, vì quá mệt nên cô ngủ rất sâu, không biết ngủ được bao lâu, mãi đến khi bị lung lay mới tỉnh dậy.

Ngư Vi mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Ngư Na đang ngồi ở mép giường gọi mình. Cô ngớ người ra một lúc, mãi đến khi Ngư Na bật đèn đầu giường lên, Ngư Vi mới dần tỉnh táo lại, cô thấy vẻ mặt Ngư Na khá lo lắng, có chút mơ hồ hỏi: “Sao vậy?”

“Chị, em lén gọi chị!” Ngư Na hạ giọng xuống thật thấp, tuy phòng ngủ đóng cửa, nhưng cô bé vẫn hết sức cẩn thận tiến sát lại gần: “Tình địch của chị đang ở dưới phòng khách đó!”

Ngư Vi nghe không hiểu, nhíu mày lại, mở chăn ra ngồi dậy: “Em nói gì?”

“Người phụ nữ kia vừa tới, nói sẽ ở lại ăn cơm tối, là ông nội Bộ và bác gái sắp đặt giới thiệu bạn gái cho chú Bộ…” Ngư Na tóm tắt rất đơn giản rõ ràng, vẻ mặt đầy lo lắng: “Chị không sốt ruột sao?”

Ngư Vi vừa nghe xong lập tức hiểu ra, hôm đó lúc ông nội Bộ mắng Bộ Tiêu, cô đã nghe thấy ông cụ dặn dò Diêu Tố Quyên tìm người giới thiệu cho anh, nhưng thật sự cô cũng không có gì nôn nóng.

“Sốt ruột cũng vô ích.” Kỳ thật Ngư Vi vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nhìn vào điện thoại phát hiện đã hơn bốn giờ.

“Cũng đúng, chị cũng không có cách nào cạnh tranh được, vừa khác biệt thế hệ, lại vẫn còn là học sinh…” Ngư Na tức giận bất bình thay cho chị gái, cái miệng nhỏ chu lên: “Chị không khó chịu thật sao? Người phụ nữ vừa tới trông cũng xinh đẹp, gia thế tốt, hơn nữa vừa nhìn là biết ngay có tình ý với chú Bộ!”

Ngư Vi nhàn nhạt mỉm cười, véo mặt Ngư Na một cái, có chút mệt mỏi chẳng muốn nhúc nhích.

Nói không khó chịu là nói dối, nhưng không đến mức phải khổ sở, cùng lắm chỉ là đôi chút phiền muộn. Ở bên anh lâu như vậy, Ngư Vi xem như rất hiểu Bộ Tiêu. Xinh đẹp, gia thế tốt, nếu có thêm đoan trang rộng lượng, hiền thục quý phái… đối với anh mà nói hoàn toàn không có sức thu hút.

Đó là những điều tốt đẹp trong mắt người khác, nhưng trong mắt anh lại hết sức tầm thường.

Ngư Vi đứng dậy đi rửa mặt, chờ đến giờ ăn cơm tối mới cùng Ngư Na ra ngoài đi xuống phòng khách. Từ xa, đã nhìn thấy cô gái Diêu Tố Quyên giới thiệu cho Bộ Tiêu, quả nhiên giống như những gì cô hình dung, váy dài, tóc dài, nụ cười dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ, quả thật rất xinh đẹp và vóc dáng cũng rất cao. Ánh mắt cô ấy rơi trên người Bộ Tiêu chỉ có thể nói dịu dàng như nước. Lúc ăn cơm tối ngồi bên cạnh anh hệt như chim nhỏ nép vào người, từng cái đưa tay vuốt tóc cũng tràn ngập hương vị phụ nữ.

Nhưng Bộ Tiêu hoàn toàn không có gì khác thường ngày, thấy Ngư Vi đi tới, trên mặt vẫn là nụ cười ngả ngớn quen thuộc, còn hỏi cô có ngủ được không. Lúc ngồi xuống ăn cơm, trừ bên cạnh có một cô nàng tỏa hương ngào ngạt khiến anh có chút phát phiền ngoài ra không còn gì đặc biệt.

Diêu Tố Quyên thấy đối tượng mình giới thiệu bị lạnh nhạt, trong lòng đang lôi lão Tứ ra mắng mấy vòng. Thật ra bà cũng rất khó xử, bà biết rõ trong lòng lão Tứ đã có ý trung nhân, nhưng ông cụ cứ nhất định bảo bà phải gánh vác cái vai trò bà mối lắm phiền toái này, bà đành phải đưa đầu chịu trận chứ còn biết phải làm sao. Nghĩ tới dù gì cũng phải giữ thể diện, liền nói với Bộ Tiêu: “Lão Tứ, chú đừng ăn có một mình, phải gắp thức ăn cho Linh Linh nữa chứ!”

Bộ Tiêu ngước mắt lên, nhíu mày, giọng nói thiếu ăn đòn: “Linh Linh là vị nào vậy? À? Lẽ nào quý danh của Triệu tiểu thư đây, gọi là Linh Linh?”

Quả nhiên, con gái nhà người ta liền đỏ bừng mặt, ngượng ngùng thỏ thẻ: “Em không phải họ Triệu, em họ Tôn, là Tôn Linh Linh.”

Diêu Tố Quyên lại thiếu điều muốn tức chết, để cứu vớt lại, vội vàng cười nói: “Cái này, mọi người thường nói sao ta! Linh Linh cái tên này rất êm tai, nghe qua liền cảm thấy vô cùng xinh đẹp, mềm mại trong veo như nước!”

(Tên của Tôn Linh Linh 孙灵铃 phát âm gần giống水灵灵 nghĩa là xinh đẹp, tươi ngon mọng nước.)

Tôn Linh Linh được khen có chút xấu hổ, cái mông khẽ xê dịch trên ghế, cúi đầu e thẹn mỉm cười.

Bộ Tiêu ‘À’ một tiếng ra vẻ thông suốt, nghe theo lời dạy bảo của chị dâu cả, rất kín đáo gắp một miếng chân giò kho tàu lớn nhất trong tô đặt vào chén cô nàng, sau đó cũng phụ họa nói: “Ừm… cái tên này rất hay, nghe đặc biệt nhiều nước.”

Cả bàn ai nấy đều choáng váng, Bộ Huy quả thật không nín được nữa rồi liền ngồi thụp xuống dưới cười ngặt nghẽo, Bộ Quân Nghiệp cũng phụt cơm ra ngoài, sau đó ôm cháu trai cười đến không thở được. Trên bàn ăn hệt như có cơn bão càn quét qua, chẳng khác nào hiện trường tai nạn, nhất thời một đống hỗn độn.

Ngư Vi nghe không hiểu ý gì, nhưng nhìn bầu không khí trên bàn, cũng biết lời nói đó quá đáng, quả nhiên thấy Tôn tiểu thư phía đối diện nháy mắt mặt đỏ bừng lên, còn duỗi bàn tay nhỏ nhắn kéo tay áo sơ mi trắng của Bộ Tiêu, động tác vô cùng điềm đạm đáng yêu, Bộ Tiêu đang ngồi yên, bị lôi kéo có chút phiền, biếng nhác nhìn qua: “Trong veo như nước, cô kéo tôi làm gì vậy?”

Ông cụ Bộ thấy con gái và cháu trai mình cười vật vã, tức giận đập mạnh lên bàn một cái thiếu điều muốn phá nát cái bàn, nhìn Bộ Tiêu rống lên: “Anh cút cho ta! Lên lầu quỳ đi!”

Bộ Tiêu thở dài gác đũa xuống, đứng dậy đi lên lầu, nhưng nhìn vẻ mặt anh vô cùng cao hứng, lúc đong đưa đi ngang qua Ngư Vi còn nhìn cô nháy nháy mắt, Ngư Vi không hiểu anh có ý gì, chỉ nghe thấy dưới chân vang lên âm thanh rất nhỏ. Đợi Bộ Tiêu lên lầu rồi, cô mới nhìn xuống thì thấy một viên giấy nhỏ tròn vo.

Không có ai khác nhìn thấy, Ngư Vi nhặt viên giấy lên giấu kỹ trong tay, tìm một nơi không có người mở ra xem, vừa mở ra lập tức không nhịn được phì cười một tiếng.

Trên tờ giấy nhăn nhúm là bức tranh manga biếm họa, Bộ Tiêu vẽ Tôn Linh Linh, tóc dài, tay dài, chân dài, méo mó nghiêng lệch vô cùng ma quái, bên cạnh còn viết ba chữ chẳng chút để tâm, ‘Triệu tiểu thư’…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.