Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

Chương 33



“Khoảnh khắc Bộ Tiêu nghe thấy cái tên đó, vẻ mặt trở nên rất kỳ lạ, hết sức kỳ lạ.”

***

Tối đó, Bộ Tiêu còn chưa kịp ăn cơm đã bị ông cụ mắng đuổi lên lầu. Nhưng trái lại Tôn Linh Linh ngồi chơi ở Bộ gia rất lâu, ăn cơm xong lúc uống trà, cô nàng vô cùng thùy mị ngồi trên sofa vuốt lại nếp váy, đột nhiên nhìn thấy Ngư Vi giúp châm trà, ánh mắt dừng lại quan sát Ngư Vi rất lâu rồi nhìn Diêu Tố Quyên tò mò hỏi: “Cô bé này là ai vậy? Bà con xa nhà chúng ta sao chị?”

Ngư Vi nghe cô ấy nói vậy, mấy chữ ‘nhà chúng ta’ cứ cố tình len vào tai cô không khống chế được, rồi nghĩ tới bức hình Bộ Tiêu vẽ cô ấy, mơ hồ có chút buồn cười anh.

Nhưng khi nghe câu tiếp theo của cô ta, bao nhiêu suy nghĩ tốt đẹp của cô nháy mắt tan thành mây khói.

Diêu Tố Quyên giải thích qua loa, nói là cháu gái đồng đội cũ của ông cụ, ba mẹ đã mất chỉ còn hai chị em, nói mọi người yêu thương như con cháu trong nhà. Tôn Linh Linh nghe xong lập tức bụm hai tay lên mặt, há hốc miệng, mắt rưng rưng nước, nhìn Ngư Vi nói: “Chao ôi, thật đáng thương, xin lỗi nha, cô không nên hỏi.”

Ngư Vi thấy cô ta phản ứng mạnh như vậy, nhìn cô với ánh mắt đầy thương hại đồng tình, Ngư Vi nhẹ nhàng đặt chén trà xuống trước mặt, nhàn nhạt nói: “Mỗi người có một cuộc sống khác nhau, cháu không thấy mình đáng thương.”

Nói xong, Ngư Vi ngồi trên sofa bên cạnh cúi đầu uống trà. Tôn Linh Linh trợn mắt nhìn cô. Diêu Tố Quyên nghe thấy những lời Tôn Linh Linh vừa nói quả thật khiến người ta khó chịu vội mở lời chuyển đề tài, nhưng trò chuyện một lúc, không hiểu thế nào, Tôn Linh Linh lại nhắc tới: “Ba ba em cũng thường xuyên tài trợ cho mấy học sinh nghèo, mấy đứa nhỏ đó lớn lên trong núi, thật sự rất đáng thương, đến cơm cũng không có mà ăn, em cũng không dám nghĩ tới nếu em mà sinh ra trong một gia đình như vậy…”

Sau đó, cô ta nhỏ giọng kề sát lại nói với Diêu Tố Quyên, có thể đón đứa trẻ mình trợ cấp tới nhà đón năm mới, ông cụ thật sự nhân từ… Cô ta cho rằng Ngư Vi không nghe được, nhưng không chỉ Ngư Vi nghe thấy, cả Ngư Na cũng nghe rất rõ, Ngư Vi thấy con bé cứ cúi đầu xuống thật thấp.

Tối đó, sau khi về phòng, Ngư Na không trở về phòng mình mà đến phòng Ngư Vi, ngồi trên giường nhìn cô vá áo cho Bộ Huy.

“Chị, sau này chúng ta cố gắng đừng đến…” Ngư Na cúi đầu khẽ nói: “Cứ như thế này, đến khi nào chú Bộ mới có thể thích chị chứ, cách vai vế, chúng ta ăn uống quần áo đều là tiền trong nhà chú ấy, còn ở đây gây phiền cho người ta nữa.”

Động tác của Ngư Vi khựng lại, cây kim trên tay cứng đờ. Cô rất hiểu Ngư Na, con bé là một đứa trẻ rất thông minh và nhạy cảm, đặc biệt có mắt nhìn người. Trải qua thời gian dài ở nhà Từ Ấu Oánh, bản thân cô đã rèn luyện trở nên bách độc bất xâm, dầu muối không vào, nhưng Ngư Na còn bé lòng tự trọng rất lớn, hôm nay rất bức bối khó chịu.

“Mặc dù bác gái cũng giống như mẹ, ông nội Bộ cũng xem hai chúng ta như cháu gái, mọi người trong nhà đều rất tốt, rất ấm áp, nhưng cứ như thế này, đến lúc nào chú Bộ mới nhìn thấy chị …” Ngư Na nói nói một hồi, nước mắt loạt xoạt rơi xuống.

Ngư Vi để cái áo của Bộ Huy sang một bên, đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Na Na, đưa tay lau nước mắt cho con bé, dỗ dành: “Không sao đâu, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày như thế, bây giờ chú ấy nhìn thấy chị hay không cũng không có gì quan trọng.”

Ngư Na lau hết nước mắt, im lặng, Ngư Vi muốn tránh sang chuyện khác nên hỏi: “Đúng rồi, chị biết em thích vẽ tranh, qua tết này cho em đi đăng ký học vẽ nha?”

Dụ dỗ hồi lâu, tâm trạng Ngư Na đã vui vẻ trở lại, sau khi em gái về phòng, Ngư Vi đi tắm, những giọt nước lách tách rơi xuống tóc, xuống người, Ngư Vi nghĩ đến lời em gái. Hiện giờ cô ăn của Bộ gia, mặc của Bộ gia, còn ở trong nhà người ta, thân phận thế này thật sự không nên mơ mộng hão huyền bất cứ điều gì.

Chỉ khi nào độc lập về kinh tế, cô mới không biết xấu hổ mà thổ lộ với Bộ Tiêu.

Tắm xong, Ngư Vi lại lấy quyển sổ nhỏ của mình ra ngồi vào bàn tính toán, tóc cũng chưa kịp hong khô, vừa cầm bút lên đã nghe có tiếng gõ cửa, lúc này cô mới nhớ ra, có lẽ Bộ Huy tới lấy áo sơ mi của mình, cô sửa sang lại quần áo rồi đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Bộ Huy lập tức sững sờ, trong phòng Ngư Vi chỉ mở một cái đèn bàn nhỏ như hạt đậu, ánh sáng mờ ảo, ập vào mũi là hương thơm dầu gội trên mái tóc còn ẩm ướt. Cô vừa tắm xong, tóc vẫn chưa hong khô, càng lộ ra nét mềm mại sáng bóng, những giọt nước còn đọng nơi ngọn tóc khẽ rớt xuống từng giọt từng giọt, làn da trắng mịn màng, đôi mắt đen láy trong veo, tựa như có một làn hơi nước bao phủ khắp người.

Bộ Huy đứng ngây người, sau đó núi đồ đang ôm trong ngực lộp bộp rớt đầy đất.

Vừa rồi Diêu Tố Quyên nhét vào tay hắn cả đống đồ bảo hắn xuống lầu đưa cho Ngư Vi, một cái gối lớn và cả sữa tắm, dầu gội, nước uống, đồ ăn vặt, đủ thứ đếm không hết, lúc đi trên đường còn bị rớt lên rớt xuống mấy lần, lúc này cả núi đó đổ hết xuống ngay cửa.

“Tớ tới lấy áo sơ mi, tiện thể đem cho cậu…” Bộ Huy nói còn chưa dứt lời, Ngư Vi đã ngồi xổm xuống giúp hắn nhặt lên, khoảnh khắc đó, đầu hắn vang lên một tiếng ‘ong’ như búa gõ.

Ngư Vi vừa tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ cotton sọc vằn dương trắng rộng thùng thình rất mềm mại đáng yêu, lúc cô ngồi xổm xuống, cổ áo đột nhiên mở rộng ra, cảnh quan bên trong đập vào mắt hắn.

Áo ngực màu trắng, và cả đường cong tròn trịa trắng ngần khiến người ta phọt máu, trên ngực còn có một nốt ruồi chu sa nho nhỏ…

Hình ảnh đó thoáng cái đã vút khỏi tầm mắt, vì Ngư Vi ôm cái gối đặt ngay trước ngực, rồi tiếp tục nhặt những thứ khác lên. Nhưng chỉ một thoáng lướt qua đó, đã khiến cái hầu kết nơi cổ họng hắn trượt lên trượt xuống, mặt đỏ tới mang tai, đầu giống như bị người ta nện vào choáng váng.

“Thật sự không cần nhiều thế này đâu, sữa tắm, dầu gội và cả kem dưỡng da ở nhà tớ đều có…” âm thanh êm ái của cô cứ nhẹ nhàng bay bay trong không trung rót vào tai hắn, tim Bộ Huy đập loạn lên, vì sao giọng nói của cô lại êm tai dễ nghe đến thế, mỗi khi cô cất lời, dường như cả thế giới này chỉ còn lại âm thanh của cô.

Ngư Vi đứng dậy, ôm hết những thứ vừa nhặt được đặt lên giường, Bộ Huy vẫn đang đứng lưỡng lự ở cửa không biết nên vào hay không, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Đứng một hồi, hai chân đã tự giác đi vào, nhiệt độ trong phòng cô khá cao, hương thơm ấm áp lan tỏa khắp nơi khiến hắn cứ như mơ như tỉnh.

Ngư Vi lấy cái áo vừa vá xong đưa cho Bộ Huy, hỏi: “Có được không? Tớ sợ cậu không thích màu đỏ, nên chọn màu đen.”

Bộ Huy cúi đầu, nhìn thấy chỗ bị rách trên cổ áo sơ mi trắng của mình đã được thêu lên một ngôi sao nhỏ màu đen, trông còn thời trang hơn trước đó nhiều, thật sự rất đẹp mắt.

“Ừm, cảm ơn.” Bộ Huy cầm chiếc áo sơ mi trắng trên tay, tim vẫn đang bịch bịch nhảy loạn xạ.

“Cậu quyết định thi đại học ở thành phố G thật tốt quá, bác gái và ông nội Bộ đều rất vui.” Ngư Vi nhớ tới mấy lời hôm qua Diêu Tố Quyên nói, quyết định khích lệ hắn: “Cậu thông minh như vậy, nếu quyết tâm, đại học G không thành vấn đề đâu.”

Bộ Huy nghe thấy cô lại bắt đầu khen hắn, kỳ thật thời gian học chung với cô lâu như thế, hắn đã sớm phát hiện ra, những lời khen của Ngư Vi chẳng có chút căn cứ nào, chỉ đơn thuần muốn dỗ hắn vui mới nói vậy. Lần trước, cô cầm một đề toán nhờ hắn hướng dẫn, thật ra bài toán đó nằm trong sách bài tập mà cô đã làm qua rất nhiều lần, hơn nữa cô cũng không phải là con mọt chỉ biết cắm đầu vào học cho tới chết, cô thật sự rất thông minh.

“Cậu sẽ giúp tớ sao?” Bộ Huy đột nhiên hỏi.

Ngư Vi sửng sốt, tròn to mắt nhìn Bộ Huy, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc hạ thấp mình, hỏi cô có thể giúp hắn hay không, Ngư Vi không khỏi mỉm cười: “Dĩ nhiên rồi, chỉ cần có thể giúp được, tớ sẽ cố hết sức.”

Cô vẫn nói với âm điệu đó, chẳng khác nào một lão cán bộ, nhưng giờ đây hắn nghe ra, nhìn cô có vẻ ‘giả đứng đắn’ nhưng tâm ý của cô thật sự rất chân thành, hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô mỉm cười với hắn.

Lúc Bộ Huy trở về phòng của mình, trái tim vẫn còn treo lơ lửng như đang bị gió lùa tứ phía, càng giống như hơ trên lửa. Hắn ngã vật xuống giường, vùi đầu trong chăn, rồi lại cầm cái áo sơ mi đưa lên trước mặt nhìn chằm chặp, lúc ngón tay chạm tới ngôi sao năm cánh kia có một loại cảm giác thô ráp gồ ghề, hắn cầm cái áo sát lại gần, đột nhiên ngửi thấy trên y phục của mình còn lưu lại mùi hương của Ngư Vi.

Trên người cô có mùi hương thoang thoảng, là hương thơm phảng phất sự mềm mại dịu dàng.

Nhổm người ngửi một cái, đột nhiên trong đầu hắn hiện lên hình ảnh vừa nãy đã chứng kiến khi cô xổm người ngồi xuống, Bộ Huy tâm phiền ý loạn cào một cái lên mái tóc rối bời, khẽ thở dài phủ cái áo sơ mi lên mặt, cảm thấy toàn thân khô nóng, mắng một câu: “Thật phiền chết mình…”

***

Lúc Diêu Tố Quyên và ông xã đưa ông cụ Bộ về phòng, lại nghe ông cụ tiếp tục càu nhàu, nói nhất định năm nay phải cưới vợ cho lão Tứ, còn nói cô gái hôm nay tới nhà ăn cơm rất được, ông cụ người rất vừa ý, bảo Diêu Tố Quyên tiếp tục sắp xếp cho Bộ Tiêu và Tôn Linh Linh gặp nhau.

Tuy ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng Diêu Tố Quyên khó chịu muốn chết, lúc đi ra khỏi phòng ông cụ, Diêu Tố Quyên trút giận lên ông xã, hết đánh đấm tới ngắt véo: “Anh nói thử xem, sao lão Tứ cứ khiến người ta chán ghét vậy chứ! Dựa vào cái gì mà em phải xử lý chuyện này? Em có trêu chọc ai đâu!”

“Chuyện này liên quan gì tới anh đâu…” Bộ Tĩnh Sinh cảm thấy nắm tay nhỏ của bà xã như gió giật mưa rào nện lên người mình, đau đến hít hà, liền chụp một cái nắm lấy tay Diêu Tố Quyên: “Được, được, không phải ba rất vừa ý cái gì nước trong veo kia sao? Em lại đứng giữa tác hợp cho họ, đợi kết hôn rồi, vậy là có người trị được lão Tứ.”

Diêu Tố Quyên phát hờn trừng mắt nhìn ông xã, thầm nghĩ hắn và ông cụ đúng là bụng dạ thiếu vận hành cứng đơ như cọc gỗ, mắt nhìn phụ nữ chỉ có thể kết luận một câu ‘thối hoắc’. Chỉ cần nghĩ tới mấy lời tối nay Tôn Linh Linh đã nói với nha đầu Ngư gia kia, Diêu Tố Quyên sẽ không thể nào để cho cô ta vào cửa, nói chuyện chẳng khác nào người có kiến thức nông cạn, hời hợt và thiển cận, không có tình thương không có ánh mắt, còn một thân bệnh công chúa, nếu thật cưới vào nhà, bà là người đầu tiên không chịu nổi!

Hơn nữa, Tôn Linh Linh như vậy, cửa nào mà trị được lão Tứ hồ ly kia?

Nghĩ tới chuyện này, Diêu Tố Quyên liền phình to cả đầu, lại nghĩ tới lúc nãy hắn châm chọc Tôn Linh Linh không chừa cho mình chút mặt mũi nào, lửa giận liền phụt lên, bà lẹp xẹp lẹp xẹt lê dép lên lầu hai tìm Bộ Tiêu tính sổ. Lên tới nơi phát hiện hắn không có quỳ trong phòng nhỏ, cũng không ở trong phòng ngủ, tìm hơn nửa ngày, mới tóm được hắn đang ở trong bếp.

Hơ, hắn thì tốt rồi, rảnh rỗi thoải mái ngồi ở phòng bếp nhỏ nấu mì ăn, tiện thể còn cầm thêm chai bia.

“Chị dâu, chị cũng tới ăn một chút hử?” Bộ Tiêu chọc đôi đũa vào nồi, gấp mấy sợi mì lên, xoay xoay xoắn lại, hướng về phía Diêu Tố Quyên, cợt nhả hỏi.

“Tới cái rắm! Chú đúng là muốn làm chị tức chết mà! Diêu Tố Quyên tức giận đi tới đạp một phát vào chân anh.

Bộ Tiêu bị đạp cho một cái, chẳng đau đớn gì, liền phì cười, đôi mắt hoa đào đen láy ngập ánh cười, vừa gắp mì vừa nói năng ngọt xớt: “Chị dâu, chị tức em làm gì, em là một tên đàn ông hư hỏng, không đáng để chị phải tức đến mức mấy cái nếp nhăn bé xíu nó lại dài ra thêm thế này…”

Diêu Tố Quyên khẽ cắn răng, hết cách, bó tay rồi, đợi Bộ Tiêu rửa mặt xong đi ra, mở hai chai bia ướp lạnh xách vào phòng nhỏ bên cạnh bếp. Lúc ngồi xuống sofa, bà ngồi đối diện Bộ Tiêu, vừa ngồi xuống, lão Tứ đã đưa một chai bia qua, nháy nháy mắt nhìn bà nịnh nọt.

Nhìn bộ dạng hồ ly này của hắn, muốn giận cũng không giận nổi, Diêu Tố Quyên uống một hớp bia, ngổn ngang trăm mối thở dài thượt: “Chị tìm chú cũng không có chuyện gì khác, chú nên biết, giới thiệu đối tượng gặp mặt cho chú không phải là ý của chị. Ông cụ cứ khăng khăng bảo chị lo liệu, sao chị có thể từ chối được, chị biết rõ trong lòng chú đã có người mình thích, nhưng chú phải chừa cho chị chút mặt mũi chứ, cần gì phải trêu chọc người ta trước mặt mọi người, khiến người ta biến thành trò đùa cho cháu chắt trong nhà!”

Bộ Tiêu cười đến xấu xa, chau mày: “Xin lỗi, chị dâu, cô ta bám hơi chặt, muốn cô ta chán ghét em, chỉ có thể làm vậy…”

Diêu Tố Quyên nghe vậy, phì cười: “Lần này bàn tính hồ ly của chú gảy sai rồi, trước khi đi cô nàng nói rất thích dạng đàn ông xấu xa như chú, haizz, chị cũng phải bái phục, trước khi giới thiệu cho chú chị không nhìn ra cô ta thiếu đầu óc như thế…”

Bộ Tiêu nghe thấy chị dâu cả mắng ‘nước trong veo’ như thế, cúi đầu cười rộ lên, sau đó uống thêm hớp bia.

Diêu Tố Quyên lại thở dài, nghiêm mặt nói: “Được rồi, trọng điểm không phải chuyện này, chị chỉ muốn hỏi, người trong lòng chú rốt cuộc là thục nữ mỹ miều con gái danh giá nhà ai, chú theo đuổi không được, chị dâu thay chú nghĩ cách, vốn dĩ chú kéo dài như thế, còn không phải vì chưa theo đuổi được người ta sao, chú chưa cưới vợ một ngày, ông cụ hối thúc chị một ngày, hà tất phải như vậy, cả hai phía đều không thu được kết quả gì!”

Bộ Tiêu nghe thấy Diêu Tố Quyên hỏi như vậy, ngẩng đầu lên híp mắt lại, khẽ liếm khóe môi, lộ ra nụ cười đầy ý vị sâu xa nhưng không mở miệng nói gì.

“Vẫn không thể nói sao?” Diêu Tố Quyên trừng to mắt, nghĩ thầm chuyện này không bình thường, thật sự không bình thường, từ trước tới giờ Bộ Tiêu không phải là người dè dặt, bảo thủ như thế, bà nhíu mày nghĩ ngợi, đột nhiên trong lòng lộp độp một cái, hoảng hồn nói: “Chú thật sự… thích một người không thể nói ra hả?”

Ánh mắt Bộ Tiêu như chìm sâu vào cái bát đang đặt trên mặt bàn, sợi mì đã nở phình to hết ra, anh thở dài khẽ nghiêng người ra sau tựa vào sofa, bình thản nói: “Cũng không phải không thể nói.”

“Vậy chú mau nói đi!” Diêu Tố Quyên bị anh làm cho sốt ruột muốn chết.

“Chị dâu,” Bộ Tiêu trầm ngâm một lúc, sau đó nhướng mày cười cười: “Tháng sáu, em nói cho chị biết.”

Tháng sáu? Tháng sáu thì sao… Thi tốt nghiệp trung học?

Đôi mày thanh tú của Diêu Tố Quyên khóa chặt hai giây, đột nhiên mắt trừng to hết cỡ, mặt mũi đầy kinh ngạc, muốn nói lại thôi, dường như đất bằng nổi sóng, sấm động giữa trời quang, chỉ tay về phía Bộ Tiêu hít một hơi thật sâu: “Chú, chú…”

Bà cảm thấy hết sức kinh ngạc, không dám tin, cảm giác rối rắm phức tạp bỗng xông tới, nhưng lại thấy vẻ mặt của Bộ Tiêu rất nghiêm túc, hoàn toàn không có gì là đùa giỡn.

Có trách thì trách mình quá thông minh, Diêu Tố Quyên gần như choáng váng khi hiểu ra ý của lão Tứ, nhưng ngay sau đó liền thừa nhận chuyện này không phải không có khả năng xảy ra. Diêu Tố Quyên ngây ngẩn hồi lâu, mới từ từ bình tĩnh trở lại, đắn đo rất lâu vẫn không dám tin mở miệng hỏi: “Ngư Vi?”

Bà chỉ thấy khoảnh khắc Bộ Tiêu nghe thấy cái tên đó, vẻ mặt trở nên hết sức kỳ lạ, rất kỳ lạ, kỳ lạ đến không cách nào miêu tả được, nhưng chỉ sau tíc tắc ngắn ngủi đó, anh mím môi tựa như mỉm cười, lộ ra đôi chút dịu dàng, sau đó gật đầu: “Ừm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.