“Ông trời ơi!” Diêu Tố Quyên ôm ngực, cả người xụi lơ trên sofa, hai mắt mở to kinh ngạc đến thất thần.
Bộ Tiêu nhìn dáng vẻ này của chị dâu cả, biết bà khó mà tiếp nhận ngay được, anh yên lặng uống bia.
“Không phải chứ…” Diêu Tố Quyên nhíu mày, nói không nên lời: “Thế nào mà con dâu nhỏ đến tay rồi lại bay mất là sao?”
Bộ Tiêu nghe mấy lời này, cầm chai bia, nhướng mày dáng vẻ vô lại soi mói: “Đến tay chị lúc nào chứ?”
Diêu Tố Quyên nhìn anh vô cùng khí thế, cười châm chọc: “Ơ, vậy không lẽ, đến tay chú?”
Bộ Tiêu quả nhiên nghẹn họng không nói được câu nào, cúi đầu nhìn chai bia trên tay.
Diêu Tố Quyên là ai chứ, nhìn bộ dạng này của lão Tứ, biết ngay hắn chẳng
khác gì mình, chỉ là thầm thương trộm nhớ muốn tóm ‘con cá nhỏ’ kia, có
điều chuyện này… Tính bà vốn hào sảng cởi mở nên chẳng mấy chốc đã nghĩ
thông, tuy lão Tứ lớn hơn Ngư Vi đến mười tuổi, nhưng xã hội bây giờ vốn chẳng xa lạ gì mấy chuyện này, trâu già gặm cỏ non còn ít sao, đừng nói chỉ là một chữ ‘chú’ gọi người không chung huyết thống, có những người
còn kêu bằng ‘cha nuôi’ mà vẫn kết hôn bình thường. Có điều bà có thể
thông suốt nhưng người bảo thủ như ông cụ không biết có chấp nhận nổi
không đây?
Dù sao ông cụ Bộ cũng thương yêu nha đầu Ngư gia như cháu ruột, giờ đùng
một cái gả cho con trai mình, chắc ông cụ chẳng dễ gì đồng ý… Diêu Tố
Quyên nghĩ nghĩ một hồi chợt bừng tỉnh cắt ngang, nghĩ gì mà nghĩ, tự
nhiên bà rảnh quá ngồi đây lo củ cải mặn, củ cải nhạt có ít gì chứ? Nói
không chừng cô bé con nhà người ta không thích lão Tứ cũng chẳng thích
con trai bà!
Diêu Tố Quyên uống một ngụm bia, cười rộ lên: “Được! Suy cho cùng, còn chưa
nuôi cá béo mập lên đâu, rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai, phải xem cá muốn
cắn cái móc câu nào. Chuyện này trước mắt cứ thế đã, những thứ khác
không nói, nhưng con cá này quyết không để nhà khác chạm vào, nhà chúng
ta gần quan được hưởng lộc ai tóm được cũng tốt nhưng không được để phù
sa chảy ruộng ngoài. Chị không có ý kiến, rốt cuộc là con dâu hay chị em dâu, đều phải chờ xem ý trời…
Bộ Tiêu nghe Diêu Tố Quyên nói một tràng thuyết pháp ‘câu cá’ không khỏi
phì cười, anh thật không ngờ chị ấy lại có thể tiếp nhận nhanh như vậy.
Người chị dâu cả này của anh, ở nhà chính là ‘Vương Hy Phượng’*, đi ra ngoài
quản lý công ty của anh trai cả, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, chính xác hơn là chạm tay tới đâu việc kinh doanh đâm chồi nảy lộc tới đó,
chính là một nữ cường nhân. Bước đầu được bà tán thành như vậy, Bộ Tiêu
cảm thấy không có gì phải quá băn khoăn lo lắng nữa.
(*Vương Hy Phượng: nhân vật Phượng ớt trong bộ truyện nổi tiếng ‘Hồng Lâu Mộng’.)
Vào mùa đông, năm giờ sáng trời vẫn còn rất tối, ngoài cửa sổ là một màu
đen nhánh. Đêm qua lúc đi ngủ, Bộ Huy không kéo rèm cửa sổ, giờ vừa mở
mắt nhìn ra ngoài tuyết đang rơi ào ạt như từng ánh chớp bạc lóe qua.
Hệ thống lò sưởi dưới nền nhà hoạt động rất mạnh, trong phòng vừa nóng vừa ngột ngạt, lúc này đột nhiên bị tỉnh giấc, vén chăn lên, cả người đều
nhớp nháp mồ hôi, trong chăn vẫn còn phả ra hơi nóng. Bộ Huy cảm thấy
khắp đầu tóc đều ẩm ướt, lại nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, hắn hít một hơi
thật sâu, vuốt ngược hết tóc ra sau gáy.
Trong bóng tối, hắn cảm thấy vô cùng phiền loạn, lòng dạ rối bời, một giấc
mộng vô cùng chân thật đẹp như hoa gấm. Trước giờ, mỗi khuôn mặt trong
những giấc mơ của hắn đều mông lung mơ hồ, không thể nhận ra đó là ai,
đôi khi vừa tỉnh dậy đã xóa sạch trong ký ức, nhưng khuôn mặt trong giấc mơ vừa rồi, hắn lại nhớ rất rõ.
Tung người xuống giường, Bộ Huy thở dài, lấy một cái quần lót khác đi tới phòng tắm.
Đây là lần đầu tiên hắn dậy sớm như vậy trong kỳ nghỉ. Bộ Huy tắm rửa sạch
sẽ xong ra khỏi phòng tắm vẫn chưa tới bảy giờ, thấy vậy hắn ôm bóng rổ
đi xuống lầu, nào ngờ nhìn thấy Ngư Vi đang ngồi trên ghế sofa trong
phòng khách.
Cả người hắn lập tức cứng đờ, hắn không cách nào khống chế được những hình ảnh trong giấc mơ đêm qua ào ạt hiện về, đang lúc khẩn trương căng
thẳng như vậy, Ngư Vi lại ngoảnh đầu nhìn về phía hắn.
Đôi mắt cô to tròn, long lanh như nước hồ thu, trong trẻo và thuần khiết
như giọt sương sớm mai trên đỉnh núi…, hắn không biết phải dùng lời nào
để miêu tả.
Ánh mắt Bộ Huy như cành liễu mềm bị cơn gió phẩy qua, nhẹ nhàng phiêu dật
uốn bay theo chiều gió, mơ mơ hồ hồ, vừa đi được hai bước, hắn nghe thấy Ngư Vi cất lời: “Chào buổi sáng, sao hôm nay cậu dậy sớm thế?”
Nghĩ thầm, còn không phải vì cậu sao… Bộ Huy khẽ cắn răng, cũng không trả
lời cô mà cào tóc một cái rồi ôm quả bóng rổ đi ra cửa.
Ngư Vi thấy Bộ Huy mặc quần áo thể thao, biết hắn muốn ra sân sau chơi
bóng, cũng không hỏi thêm gì, cúi đầu xem tiếp sách cờ thế, 6000 bài tập sống chết, khai cuộc cờ vây đang đặt trên đầu gối. Bộ Huy đi tới mấy
bước bỗng nhìn thấy hành lý dưới chân cô.
“Cậu sắp đi?” Bộ Huy chau mày nhìn cô.
Hôm qua, có lẽ những lời Tôn Linh Linh nói đã tác động đến Na Na nên con bé không muốn ở lại nữa. Ngư Vi thấy vậy liền thu dọn hành lý, tính đợi
mọi người thức dậy sẽ chào tạm biệt ra về, vì vậy gật đầu: “Ừm.”
Bộ Huy bỗng cảm thấy khó thở, nhưng lại không cách nào mở miệng khuyên cô ở lại được, nhìn thấy quyển sách thế cờ trên đầu gối cô, thầm nghĩ quả
nhiên vào đại học G chẳng có chút khó khăn nào với cô. Cô không dành
thời gian ôn tập nữa mà xem sách giải trí, chơi cờ vây, làm thế nào cô
lại thông minh đến vậy, lại khiến hắn có cảm giác ‘người ở nơi cao không tránh khỏi cảm giác cô đơn lạnh lẽo’.
Không sai, cô ở một nơi rất cao không thể chạm tới, khiến người ta chỉ có thể ngẩng đầu ngắm nhìn từ phía xa xôi, muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp… Bộ Huy đứng lặng đó, vẻ mặt như đong đầy cảm xúc lại vừa như phẳng lặng mặt hồ, suy nghĩ một hồi, rồi khẩy nhẹ tay thả quả bóng xuống, xoay
người lên lầu.
Ngư Vi thấy quả bóng rổ bật lên hai cái rồi lăn tới chân mình, ngẩng đầu
nhìn bóng lưng Bộ Huy rời đi, thầm nghĩ hắn thế này là sao, không đi
chơi bóng?
Tám giờ sáng, tuyết dần rơi nhỏ lại, những bông tuyết lất phất khẽ chạm vào mặt kiếng ngoài cửa sổ hành lang lầu hai.
Bộ Tiêu mặc chiếc áo len dài tay, ngậm điếu thuốc bước chậm rãi ra khỏi
phòng. Theo thói quen anh đi tới phòng Bộ Huy đánh thức cháu trai dậy.
Kết quả vừa mở cửa đã nhìn thấy Bộ Huy mặc bộ quần áo thể thao màu xanh
dương đang ngồi trước bàn học bài, Bộ Tiêu nheo mắt lại, nhìn thấy cảnh
này, còn tưởng mình đang mơ chưa thức dậy.
“Nhóc bị ngốc đần rồi hả?” Bộ Tiêu nhàn nhã hỏi, đẩy cửa ra đi vào, nhìn Bộ
Huy thật sự nghiêm túc tập trung làm bài, thấy anh đi tới còn duỗi tay
che che giấu giấu, không khỏi vò mái tóc xoăn cong của hắn, trên mặt lóe lên tia cười xấu xa: “Cũng đúng, 64G quá muối, tình cờ cũng sát khuẩn
thanh lọc luôn dạ dày.”
“Còn không phải…” Bộ Huy lấy tay che bài tập vật lý đang viết chi chít lại,
nhìn chú Út cười xấu xa ngồi trên giường, hắn thở dài thườn thượt mở
miệng: “Không phải cháu muốn thi đại học G sao? Từ giờ không thể chơi
bời lêu lỏng được nữa.”
Bộ Tiêu lấy bật lửa ra, ‘Poong’ một tiếng đốt thuốc, anh chau mày, bất
giác cảm thấy tim đột nhiên trầm xuống, thầm nghĩ hắn thi đại học G có
khi nào vì Ngư Vi không, khóe môi khẽ run run, nhưng giọng nói vẫn cà lơ phất phơ: “Thằng nhóc cháu nghiêm túc?”
“Dạ.” Bộ Huy gật đầu, cây bút trong tay lại tiếp tục thoăn thoắt, sườn mặt nghiêng của hắn thật sự có đôi phần nghiêm nghị.
Nụ cười trên mặt Bộ Tiêu tắt dần một giây sau đó, anh trầm giọng hỏi: “Gần đây không hỏi chuyện nhóc, có phải nhóc thích cô bé nào rồi không?”
Bộ Huy sửng sốt, cây bút trên tay đột nhiên khựng lại, mắt rủ xuống nhìn
tờ giấy trên bàn, im lặng hồi lâu mới quắn quéo nói: “Không phải cô bé,
cô ấy là nữ thần của cháu.”
“Ah?” Bộ Tiêu nghe vậy nhướng mày lên, sau đó nhắm mắt lại phụt cười đến nội
thương, không ngờ thằng nhóc thối này lên men ghen chua lè y như bình
giấm ủ lâu năm. Nhưng chỉ một giây ngắn ngủi sau đó, khi anh nghe thấy
nửa câu còn lại của Bộ Huy, hệt như có luồng sấm sét đánh thẳng vào giữa trán anh.
“Chú út, con thích Ngư Vi,” Bộ Huy xoay ghế lại, thanh âm trầm thấp hỏi: “Chú thấy thế nào?”
Khi cái tên đó thoát ra khỏi miệng Bộ Huy, nụ cười trên mặt Bộ Tiêu tan
biến không dấu vết, trong lòng như có thứ gì đó ầm ầm đổ sụp xuống.
Anh không sao cười nổi nữa, hầu kết nơi cổ họng trượt xuống tắc nghẹn hồi
lâu, anh khẽ khàng thở ra một hơi thật nhẹ cúi đầu nhìn tàn thuốc đã
cháy thật dài, mới thoáng lấy lại chút bình tĩnh, giọng nói trĩu nặng:
“Thích lắm sao?”
Bộ Huy bị hỏi một vấn đề khó khăn, không biết phải trả lời thế nào, nghĩ
hồi lâu mới bối rối nói: “Tối qua, con nằm mơ thấy cô ấy, nhưng khi tỉnh dậy chẳng vui vẻ gì, con quá kém, căn bản không xứng với cô ấy.
Bộ Tiêu không biết giờ phút này anh đang cảm nhận điều gì, chỉ thấy như có cây đinh sắc nhọn hung tợn đâm vào tim anh, một cây khác đóng vào cổ
họng, chính xác vào điểm chết nơi anh đau đớn nhất. Anh còn biết làm gì
ngoài mỉm cười, nhưng tựa hồ chỉ một giây sau thôi nụ cười đó sẽ chết
trên mặt anh, chết đầm đìa tan nát.
Ngực anh đau thắt lại nói không nên lời, nghĩ tới những lời cháu mình vừa
nói, một đứa nhóc không tim không phổi như hắn, lại nói rằng ‘không
xứng…’, tâm ý đó còn chỗ nào không thật đây.
Thời gian trôi qua trong những suy nghĩ rối bời, tựa như cả thế kỷ. Bộ Tiêu
chỉ có thể trả lời hắn rằng, ‘thích thì theo đuổi đi,’ nhưng từng câu
từng chữ nói ra dường như đã rút sạch hơi thở và sức lực của anh, đau
thấu tâm can. Mảnh trăng cong như lưỡi liềm lúc nào cũng treo hờ nơi
khóe môi, giờ đã chìm vào mờ mịt: “Theo đuổi là chuyện của cháu, đuổi
không kịp chú đành chịu.”
Tàn thuốc giữa ngón tay theo chiều gió lả tả bay xuống, rơi trên sàn nhà,
lúc Bộ Tiêu đưa lên miệng muốn rít một hơi cay xè để xoa dịu tinh thần,
chỉ còn lại đầu lọc, lửa đã bén vào kẽ tay mà anh chẳng hay biết.
Lúc hai chú cháu đi xuống nhà, Ngư Vi đã ăn sáng xong, Diêu Tố Quyên đang
kéo tay, muốn giữ cô lại đến hết tết nguyên tiêu, Ngư Vi vốn rất ngại,
sao có thể làm phiền người ta đến nửa tháng trời, Diêu Tố Quyên thấy
không giữ được người, liền bảo đợi lát nữa sẽ đưa hai chị em về.
“Không cần đâu ạ, cháu và Na Na ngồi tàu điện ngầm về là được rồi.” Ngư Vi nói tới đây, nhìn thấy Bộ Tiêu đi xuống lầu, ánh mắt không kìm được ngoảnh
về phía anh, anh cũng ngước lên nhìn cô khẽ mím môi cười nhợt nhạt rồi
xoay đi.
Anh cười, nhưng dường như có gì đó mệt mỏi rã rời.
“Không được đâu, trời đang đổ tuyết, lại nhiều hành lý như vậy, đợi lát nữa
lão Tứ và tiểu Huy đưa hai đứa về, còn giúp khiêng hành lý lên lầu nữa.” Diêu Tố Quyên nói xong, lòng thầm cười trộm, liếc mắt về phía Bộ Tiêu,
thấy hắn đang ngồi trước bàn ăn nhưng chẳng buồn động đũa, lại đốt
thuốc, nghĩ thầm mình đã ra tay tạo cho cơ hội như thế, sao mặt mũi hắn
lại ảm đạm mù mịt thế này?
Đây là lần cuối cùng Ngư Vi nhìn thấy Bộ Tiêu trong suốt kỳ nghỉ đông này.
Anh lái xe chở Bộ Huy đưa cô và Na Na về chỗ nhà thuê, sau khi giúp xách hành lý lên lầu, đến nghỉ chân anh cũng không ở lại vội vã rời đi. Ngư
Vi cảm thấy hôm nay anh có gì đó rất lạ, hoàn toàn không giống với bình
thường, dường như đang trĩu nặng tâm sự, nhưng bên cạnh đang có người
nên cô không cách nào hỏi được. Lần nhìn thấy nhau cuối cùng, là khi Ngư Vi đứng trên ban công nhìn xuống lầu dõi theo Bộ Tiêu rời đi, anh bước
rất chậm, lúc đến bên xe chân khựng lại, chậm rãi xoay đầu nhìn về hướng nhà Ngư Vi.
Ngư Vi ở tầng năm, khoảng cách không quá xa, anh đứng giữa những hàng tuyết bay lả tả, cô có thể nhìn thấy rất rõ khuôn mặt anh, tuyết bám vào cổ
chiếc áo khoác đen, vào cả đầu tóc. Dáng anh đứng đó sao lẻ loi, bàng
hoàng đến lạ.
Bộ Tiêu ngẩng đầu, thấy cô đứng cạnh hai chậu đỗ quyên kia chăm chú nhìn
anh, anh khẽ cong môi mỉm cười một cái rồi vội vàng mở cửa bước lên xe.
Nụ cười kia bàng bạc mơ hồ chỉ lóe lên một giây ngắn ngủi, Ngư Vi tự hỏi có thật anh đã cười không.
Sau khi chở Bộ Huy về nhà, bảo cháu trai về phòng học bài. Anh lại đi vào
căn phòng nhỏ, như thường lệ thắp ba nén hương, ngồi thật lâu trên tấm
thảm nhỏ, hút hết những điếu thuốc còn lại trong hộp.
Điều anh cần hiện giờ là ở một nơi yên tĩnh, suy nghĩ mọi việc thật rõ ràng.
Nhưng rất nhanh sau đó anh đã thông suốt. Suy cho cùng chuyện này cũng không
có gì phức tạp, chẳng qua chỉ là một lần đánh cược, anh đã cược như vậy
rất nhiều lần. Cược một viên đá vô tri vô giác liệu có phải viên ngọc
quý, cược một bức tranh có phải thư họa cổ hay không, nhưng thật sự anh
chưa bao giờ cược tình cảm một người. Có lẽ lần này nếu thua cuộc, cái
anh mất chính là trái tim mình.
Mất trái tim vì cô, có gì để tiếc! Lúc đốt hết điếu thuốc cuối cùng, Bộ
Tiêu nheo mắt lại mỉm cười. Anh rất hiểu Ngư Vi, cô sẽ không thích những nam sinh cùng tuổi, chín mươi chín phần trăm là không, còn chuyện cô có thích anh không, anh quả thật không biết, cũng không dám đoán…
Vậy cũng xem như công bằng, dù sao anh cũng muốn đợi đến tháng sáu năm nay, anh sẽ không gây trở ngại Bộ Huy theo đuổi cô, sẽ để cô tự mình quyết
định. Nếu cô từ chối cu cậu, thiên hạ nhiều cô nàng hai chân như vậy, Bộ Huy sẽ thích một người khác. Bản thân anh sẽ không làm bất cứ điều gì
ảnh hưởng đến sự lựa chọn của cô. Nếu như cô chấp nhận cu cậu, xem như
anh thua, anh cam tâm, cùng lắm thì phiêu bạt nơi xứ người ru lòng nguôi ngoai.
“Có phải em quá ngây thơ không? Hửm?” Bộ Tiêu trầm mặc ngồi đó rất lâu, anh giương mắt nhìn những bài vị sau làn khói hương lãng đãng, dường như có đôi mắt lẳng lặng dõi theo nhìn lòng anh đang rối bời, nhưng chỉ có âm
thanh im lặng đến não nề, không ai đáp lại, anh khẽ mỉm cười, tựa nói
với chính mình: “Em biết… em sẽ không tranh giành, em là chú nó.”
Bộ Tiêu nói xong, trên mặt lại treo lên tia cười chua chát, anh dập tắt
đầu thuốc, đứng dậy tiêu sái xách áo khoác lên đi ra ngoài.
***
Kỳ nghỉ đông và những ngày xuân cứ như vậy trôi qua, nhanh như một cái
chớp mắt, đến khi giật mình bừng tỉnh, bỗng nhận ra thời gian đã vô tình đi mất, tựa như người ta chỉ lãng quên không lật giở một tờ lịch vậy mà ngày tháng đã lang thang mãi tận nơi nào.
Ngư Vi không biết chuyện gì đã xảy ra, Bộ Tiêu dường như hoàn toàn biến
mất, anh như ngọn gió khẽ lướt qua cô, gió đi rồi chỉ còn cô ở lại. Đến
khi nghe được tin tức của anh mới biết, anh đã đi rất xa…
“Cái gì mà công tác, hắn chính là đi chơi, hè này sẽ trở lại!” Một lần đến
Bộ gia ăn cơm tối vào đầu tháng ba, cô nghe Diêu Tố Quyên nói như thế.
Ngư Vi như lọt trong sương mù bàng bạc, Diêu Tố Quyên còn nhìn cô nháy nháy mắt, Ngư Vi nghĩ không lẽ bà nhận ra tâm tư của cô đối với Bộ Tiêu, đặc biệt nói những lời này cho cô nghe để cô không cần phải lo lắng cho
anh?
Thật ra anh đi xa cũng tốt, giờ đang là thời điểm cô không được phép phân
tâm. Kỳ thi tốt nghiệp trung học đã bước vào một trăm ngày đếm ngược,
công việc ở quán bar cô cũng đã tạm thời xin nghỉ, mỗi ngày đều vùi đầu
vào học, cô còn phải nổ lực để Bộ Huy cùng tiến lên, những ngày này có
thể xem như tối mắt tối mũi, sứt đầu mẻ trán.
Kể từ khi quyết định thi đại học G, Bộ Huy tựa như biến thành người khác,
mỗi ngày không làm gì ngoài ôn luyện. Những lời trước đây Ngư Vi khen
hắn chẳng ngờ hệt như lời tiên tri, Bộ Huy rất thông minh, khi đã quyết
tâm học, thành tích cứ liên tục lên cao không dừng, thậm chí điểm môn
vật lý có chiều hướng đuổi kịp còn muốn vượt qua cả Ngư Vi, điểm của
những lần kiểm tra đều rất cao, chỉ có điều môn văn rất kém, vô tình kéo luôn thành tích chung xuống.
Nhưng Kỳ Diệu không ổn chút nào, điểm các môn đều ở mức trung bình, ba lần
kiểm tra thử thành tích không khả quan mấy, càng lúc càng lo lắng căng
thẳng, gần đây áp lực rất lớn.
Dần dà, không biết bắt đầu từ khi nào, thời gian tốt nghiệp đến càng gần,
thì ba người bọn họ càng trở nên thân thiết. Bộ Huy tách khỏi hẳn đám
anh em chơi bời, mỗi ngày đều theo sát Ngư Vi tìm hiểu các đề thi mẫu,
vừa vặn Kỳ Diệu cũng gia nhập nhóm, một người giải thích hai người nghe. Thời gian cứ thế trôi qua, mối quan hệ ngày càng gần gũi trở thành
những người bạn tốt của nhau, có chuyện gì cũng không giấu diếm, hoàn
toàn không còn xa cách và giữ kẽ như lúc đầu.
Sau khi ba kỳ thi thử kết thúc, không khí trong trường hừng hực đếm ngược
thời gian chuẩn bị tiến vào kỳ thi cuối cùng. Những ngày cuối cùng của
tháng năm, trước kỳ thi tốt nghiệp, Kỳ Diệu đến nhà Ngư Vi ôn bài, lúc
Ngư Vi bưng ly trà vừa lấy trong tủ lạnh đi qua, Kỳ Diệu vốn đang vò đầu bức tóc xem đề môn hóa, đột nhiên giương mắt nhìn cô, hai mắt mở to
tròn xoe, bất giác kinh ngạc: “Đuôi, giờ tớ mới phát hiện, tóc cậu dài
lắm rồi đó!”
“Hở?” Ngư Vi nghe vậy cũng ngây ngốc một lúc, vừa đặt cái ly thủy tinh lên
bàn trà nhỏ, liền bị Kỳ Diệu lôi tới trước gương, khoảnh khắc nhìn vào,
bản thân cô cũng sửng sốt.
Gần đây cô không có thời gian chú ý tới dáng vẻ bên ngoài của mình. Bộ Tiêu không ở đây, cô cũng bỏ mặc chính mình chỉ biết vùi đầu vào học, giờ
nhìn lại bỗng ngẩn ngơ, tóc cô đã dài ra rất nhiều, suông mượt đen mềm
như suối nước, đã gần đến thắt lưng, gần đây cô cũng cao lên nhiều, nhìn lại, như đã hoàn toàn biến thành một người khác, từ cô bé trở thành
thiếu nữ.
“Cậu đẹp quá trời đất, bây giờ có thể cột đuôi ngựa, thắt bím, búi củ tỏi
hay là uốn xoăn luôn, quá tốt, đợi tuần sau thi xong, hai đứa mình đi
học trang điểm, mua quần áo mới, làm tóc, sau đó cùng nắm tay nhau tiến
vào đại học, nói chuyện yêu đương!” Kỳ Diệu hăng hái nói liên thanh giòn tan như pháo, nói xong, hớn hở cười khúc khích không ngừng, như thể mọi việc đang diễn ra trước mắt.
Nói chuyện yêu đương… Ngư Vi nghĩ đến điều này, không khỏi mỉm cười cùng Kỳ Diệu.
“Ừ, mình sẽ nỗ lực hết sức để có thể đuổi kịp anh.” Ngư Vi nhìn chính mình trong gương, khẽ thì thầm.
“Ơ? Đây là gì vậy…” Kỳ Diệu quay trở lại bàn học, cúi đầu uống một ngụm trà lạnh, lúc mở sách, đột nhiên từ trong quyển sách hóa học của Ngư Vi rơi ra một tờ giấy, bên trên chi chít chữ, cô nàng nhìn ngây người, vừa đưa lại gần, hóa ra toàn bộ đều viết một cái tên, Kỳ Diệu trừng to mắt, cầm tờ giấy lên, khuôn mặt đầy thắc mắc hỏi: “Bộ Tiêu là ai vậy?”