Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

Chương 53



“Cho dù cảm thấy có lỗi, nhưng tham muốn chiếm giữ vẫn còn đó.”

***

Đêm hôm đó, Bộ Tiêu lái xe bôn ba suốt cả đêm.

Sau khi ăn cơm tối xong từ nhà Ngư Vi đi ra, việc đầu tiên anh làm là về nhà thu dọn tàn cuộc, đến nhà rồi mới nhận ra không có ai muốn để ý tới mình.

Phòng của tiểu Huy đã dọn dẹp xong, ông cụ vẫn còn đang giam mình trong phòng không muốn xuống nhà ăn cơm, nói tức no bụng rồi. Diêu Tố Quyên sốt ruột lo lắng đến sứt đầu mẻ trán gọi điện khắp nơi tìm tiểu Huy, thấy anh về cũng không rảnh để nói chuyện. Đến giữa khuya vẫn không liên lạc được với tiểu Huy, Bộ Tiêu khoác áo vào nói muốn đến trường học tìm hắn nhưng bị Bộ Tĩnh Sinh ngăn lại.

“Lão Tứ, chú đi tìm thì có ích gì, hiện giờ người hắn không muốn nhìn thấy nhất chính là chú.” Một câu nói đó của anh cả, khiến Bộ Tiêu cảm thấy như có ba nhát dao lạnh lẽo cắm phập vào tim mình, mà câu tiếp theo của ông đã trực tiếp đánh thẳng anh xuống địa ngục: “Con tôi, tôi tự tìm.”

Chiếc áo khoác vừa mặc hờ một nửa, Bộ Tiêu đứng trước cửa cầm chìa khóa xe trên tay, nửa cơ thể hòa vào ánh sáng trong phòng, nửa còn lại chìm vào bóng tối mịt mờ trong sân. Trong phòng khách, sắc mặt vợ chồng lão Tam cũng biến đổi. Diêu Tố Quyên nghe thấy mấy lời này cuối cùng cũng bộc phát đập một cái lên người Bộ Tĩnh Sinh: “Anh nói vậy là có ý gì? Có còn là người một nhà không? Phải nhìn thấy người khác khó chịu mới hài lòng sao? Bình thường sao không thấy anh để tâm đến con trai như thế, anh vào phòng niệm Phật của anh đi!”

Bộ Tĩnh Sinh bị vợ mắng lập tức cờ im trống lặng, đứng trơ tại chỗ không nói gì. Lúc chị dâu cả đi lên lầu, đưa lưng về phía mọi người nhưng không nhịn được bật khóc nức nở. Phàn Thanh nhìn thấy tình cảnh này, không hiểu sao mọi chuyện bỗng trở nên ầm ĩ như vậy, cũng vội vàng đi theo lên lầu khuyên nhủ.

Bộ Tiêu gom hết hình ảnh này vào trong mắt, chỉ có thể khoác chiếc áo đen kia lên, lấy từ túi quần ra điếu thuốc, đưa lên miệng châm lửa rồi im lặng băng qua bóng đêm đen kịt trong sân đi về phía xe của mình.

Trong đêm khuya, đường núi chảy tràn một bóng đen dày đặc. Khi xe tiến vào nội thành, điện thoại của Bộ Huy vẫn không gọi được, không phải đường dây bận mà là không có người bắt máy. Kỳ thật mọi người trong nhà lo lắng cho Bộ Huy không phải không có lý do, tính tình của tiểu Huy quá rắn rỏi và nóng nảy, bị kích động không biết sẽ làm ra những chuyện gì, nhưng nếu như đêm nay hắn xảy ra chuyện thì bản thân anh không bao giờ có thể gánh vác nổi.

Bộ Tiêu đi tới bên dưới ký túc xá của Bộ Huy tìm người quản lý, đi vào trong hỏi mấy người bạn cùng phòng với cháu trai, không ai biết hành tung của hắn, anh lại hỏi số điện thoại của mấy người bạn học chung với Bộ Huy, gọi cho từng người một nhưng tin tức vẫn ngút ngàn.

Một đêm đằng đẵng dài tựa vô tận, Bộ Tiêu đậu xe ở trước cổng đại học G, ngoài hút thuốc ra anh không còn biết phải làm gì, làn khói thuốc lượn lờ nơi kẽ tay, anh lại bắt đầu nhớ đến cái cảm giác bình yên và nhẹ nhõm khi ở nhà Ngư Vi…

Gần bốn giờ sáng, Bộ Tiêu lái xe đến dưới lầu nhà Ngư Vi, anh không có ý định lên nhà mà chỉ muốn ở nơi gần cô một chút, nếu nhận được tin tức của tiểu Huy cũng có thể đi tìm ngay.

Nhưng khi lái xe vào khu chung cư, trong ánh đèn pha của ô tô, từ phía đằng xa anh nhìn thấy bóng lưng cao gầy đó đang ngồi cạnh bồn hoa, Bộ Tiêu lập tức dừng xe lại, tắt đèn đi.

Anh gọi điện thoại cho Diêu Tố Quyên báo đã tìm được tiểu Huy để mọi người trong nhà yên tâm, sau đó anh ngồi trong xe do dự không biết có nên đi xuống nói chuyện với cháu trai không.

Cuối cùng anh quyết định bất động cứ nhìn hắn từ xa thế này, anh cả nói không sai, hiện giờ người Bộ Huy không muốn nhìn thấy nhất chính là anh, anh mà đi tới nói chuyện với hắn, không chừng hắn sẽ lập tức bỏ đi, thậm chí lại nổi giận lần nữa.

Cả đêm, Bộ Tiêu ngồi trong xe, cứ như vậy nhìn Bộ Huy lặng lẽ ngồi đó, rốt cuộc anh đã thật sự cảm nhận được tâm tư của hắn dành cho Ngư Vi, giữa hắn và anh không thể nói ai nhiều ai ít, nhưng giờ khắc này hắn nhất định đau đớn hơn anh.

Anh bị thương còn có người bôi thuốc, Bộ Huy giờ cũng đang bị tổn thương nhưng lại không có ai bên cạnh.

Ánh sáng lờ mờ của buổi bình minh đã bắt đầu lấp ló nơi chân trời, cho đến khi cái bóng lưng chấm nhỏ kia trở nên rõ ràng hơn trong mắt, Bộ Tiêu chỉ muốn cầm dao đâm chính mình, đã rất lâu rồi anh không hút thuốc nhiều như thế, đợi đến khi đốt xong điếu cuối cùng, anh không thể làm gì khác là ngồi ngây người trong xe, cảm nhận sự áy náy đang chậm rãi lăng trì.

Áy náy cũng không còn cách nào, mọi việc đã đến nước này, Bộ Tiêu biết ngoại trừ sức mạnh của thời gian, không ai có thể giải quyết được.

Bầu trời đã sáng bừng rực rỡ, người trong khu chung cư lục tục nhiều hơn, mấy ông cụ bà bác đi ra ngoài tập thể dục. Bộ Tiêu nhìn thấy Bộ Huy ngồi suốt đêm cuối cùng cũng đứng dậy, nhưng hắn không đi ra cổng cư xá, mà bước thẳng vào ngưỡng cửa lên nhà Ngư Vi.

Nhìn cháu trai biến mất sau cánh cửa, Bộ Tiêu nặng nề thở dài, không nói lời nào dứt khoát mở cửa xe theo hắn đi vào.

Cho dù cảm thấy có lỗi, nhưng tham muốn chiếm giữ vẫn còn đó, Ngư Vi là người phụ nữ của anh, anh tuyệt đối không bao giờ vì áy náy mà buông tay nhường cô …

***

Ngư Vi thức dậy rất sớm, mới hơn năm giờ sáng bỗng giật mình tỉnh giấc, cô nằm yên trên giường cố ép mình ngủ thêm lúc nữa, nhưng không cách nào chợp mắt được. Ngư Vậy ngồi dậy đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ rồi dọn dẹp nhà cửa.

Chẳng bao lâu nữa là đến Quốc khánh một tháng mười, Na Na sắp về nhà, Kỳ Diệu cũng trở lại thành phố G tìm cô, Ngư Vi tính dọn dẹp xong sẽ đi siêu thị mua ít thức ăn ngon chuẩn bị sẵn, đột nhiên chuông cửa vang lên.

Cô không nghĩ ngợi gì liền đi ra, mỗi ngày Bộ Tiêu đều tặng hoa cho cô, gió mặc gió mưa mặc mưa cứ sáng sớm là có nhân viên tiệm hoa đưa tới 99 đóa hồng đỏ, có điều dường như hôm nay đến hơi sớm?

Nhưng khi nhìn thoáng qua mắt mèo thấy người đang đứng bên ngoài, Ngư Vi rất ngạc nhiên, không phải nhân viên giao hoa, không ngờ Bộ Huy lại xuất hiện trước cửa nhà cô.

Cô thật sự không nghĩ Bộ Huy lại chủ động đến tìm mình, ngày hôm qua câu cuối cùng hắn nói với cô là không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa… Ngư Vi không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, dù sao hắn đã mất tích cả đêm, cô có thể mượn cơ hội này để nói chuyện với Bộ Huy, hy vọng có thể giúp hắn tháo gỡ khúc mắc.

Ngư Vi vội mở cửa ra, Bộ Huy giương mắt nhìn cô, khoảnh khắc đó cô không biết phải nói gì nên đứng sững người trong giây lát, nhưng cả hai đều không cảm thấy gượng gạo và khó xử như trong tưởng tượng, không có gì khác thường chỉ có sự im lặng trầm mặc. Bộ Huy không còn mất kiểm soát như hôm qua, Ngư Vi có thể cảm nhận được điều đó, lúc này đây toàn thân hắn phủ đầy hơi thở mệt mỏi, sắc mặt nhợt nhạt đến dọa người.

“Tôi có thể vào không?” Hắn trầm mặc thật lâu mới cất tiếng hỏi, giọng nói khàn đục.

Ngư Vi gật đầu, để hắn vào nhà rồi đóng cửa lại, cô đi vào bếp rót cho Bộ Huy ly nước ấm, nghe giọng của hắn khàn như vậy, cần phải uống nước.

Bộ Huy bước vào trong, đập vào mắt là đôi dép nam đặt trước cửa ra vào; hắn đi vào phòng khách, xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy bên ngoài ban công đang phơi chiếc áo sơ mi trắng của chú Út, dưới đất xếp đầy hoa hồng; đi đến sofa ngồi xuống, trên bàn trà có một cái gạt tàn, bên trong còn rất nhiều đầu lọc, bên cạnh là một hộp Lan Châu đen dở dang, khắp nơi đều là dấu vết cho thấy chú Út đã từng ở lại đây rất lâu.

Kỳ thật hắn đã suy nghĩ suốt cả đêm, nghĩ thật kỹ tình huống hiện giờ, nhưng càng nghĩ hắn càng không cách nào chấp nhận được.

Là bất kỳ ai cũng được, tại sao phải là chú Út? Cho dù là người đàn ông nào hắn cũng có thể không thèm để vào mắt, nhưng hắn gần như là đi theo đuôi chú Út mà lớn lên, khi còn nhỏ ý nghĩ duy nhất của hắn là sau này sẽ trở thành một người đàn ông giống chú Út, cả thời kỳ trưởng thành của hắn cũng đều bắt chước theo dáng vẻ của chú Út mà lớn lên. Ngư Vi và chú Út đều là những người vô cùng ý nghĩa đối với hắn, không thể nào phân rõ được ai quan trọng hơn ai, vậy mà hai người bọn họ, lại yêu nhau.

Hắn và chú Út tuy nói là chú cháu, nhưng thật ra không phải vậy, hai người cư xử với nhau như anh em bạn bè, nhưng lại có sự quan tâm chăm sóc của bậc trưởng bối dành cho con cháu. Từ nhỏ đến lớn, bất cứ chuyện gì của hắn cũng đều có chú Út giúp gánh lấy; hắn gây họa có chú Út thu dọn tàn cuộc; muốn mua thứ gì trong nhà không cho phép, hắn chỉ cần nói với chú Út, cho dù là trăng sao trên trời, chú ấy cũng sẽ tìm cách lấy cho hắn. Người cha mỗi ngày ăn chạy niệm phật kia của hắn, cho tới giờ chưa từng chăm sóc hắn, tất cả những kiến thức về giai đoạn trưởng thành cũng đều là chú Út dạy cho hắn.

Nhưng người như vậy, lại yêu người con gái hắn thích nhất… Bộ Huy ngồi dưới lầu nhà Ngư Vi suy nghĩ suốt đêm, vốn dĩ trong lòng chỉ có chán ghét, thế nhưng cái cảm giác chán ghét đó dần biến thành một loại ‘chấp nhất’ cứng như đá tảng, bám rễ sinh trưởng bện chặt trong lòng hắn, không cách nào xóa bỏ, hắn hoàn toàn không thể chấp nhận, càng nghĩ càng không cách nào đối mặt.

Ngư Vi rót cho Bộ Huy ly nước ấm từ phòng bếp đi ra, lúc đưa cái ly qua cho Bộ Huy, cô thấy sắc mặt hắn trắng bệch không còn chút hồng hào nào, hắn ngồi yên lặng, buông rũ hàng mi không nhúc nhích.

Dáng vẻ của hắn bây giờ cô chưa từng thấy qua, Bộ Huy là người rất sĩ diện cũng rất thích thể hiện mình, nhưng lúc này đây hắn xuất hiện trong phòng khách nhà cô, dường như đã tháo bỏ tất cả che giấu và phòng bị, phơi bày ra những gì chân thật nhất.

Thời gian cứ trôi qua trong những tiếng tíc tắc của đồng hồ, hai người im lặng thật lâu, Ngư Vi đã nghĩ dù thế nào cũng phải giải thích với hắn, nhưng câu đầu tiên hắn thốt ra khiến cô bất ngờ không kịp chuẩn bị.

“Cậu đã ngủ với chú Út tôi sao?” Bộ Huy yên lặng nhìn cô chằm chằm, âm thanh khàn đục hỏi.

Chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã biết cô cố ý giữ xa khoảng cách giữa họ, sofa góc lớn như thế, nhưng cả cái góc nhỏ của nó cô cũng không ngồi, nhất định phải chuyển một cái ghế khác tới ngồi đối diện với hắn, hơn nữa trong phòng còn lưu lại rất nhiều dấu vết của chú Út, Bộ Huy đoán chắc chắn Bộ Tiêu đã ngủ lại nhà cô, đã ngủ lại không thể nào hai người không làm những chuyện…

Ngư Vi nghe thấy hắn hỏi vậy, sửng sốt giây lát sau đó rũ mắt thừa nhận: “Ngủ.”

Hắn đi đến thành phố khác vẻn vẹn chưa đầy một tuần lễ, chú Út đã ngủ với người con gái hắn thích… loại chấp nhất cứng như đá tảng kia dường như càng ép chặt hơn muốn nghiền nát hắn, hắn khô khốc nuốt nước miếng xuống, nhưng không muốn uống ly nước ấm cô đưa, hắn xoay mặt sang chỗ khác không muốn nhìn thấy cô, thật sự không cách nào chịu nổi nữa hắn lạnh lùng phun ra ba chữ: “Thật ghê tởm.”

Ngư Vi bị lời nói của hắn đẩy vào hầm băng, trong lòng lạnh lẽo, cô giương mắt chậm rãi cất lời: “Có gì ghê tởm, tớ chịu trách nhiệm hành động của mình, tớ có thể làm tất cả những gì mình muốn với anh ấy.

Bộ Huy cảm thấy ‘cô’ trong lòng hắn đã hoàn toàn sụp đổ, tối qua, khi cô gọi điện cho hắn, hắn thật sự rất muốn nhận, ngay cả khi hắn không muốn nhìn thấy ai nữa, chỉ muốn thế giới này hoàn toàn tan biến, nhưng cô tìm đến hắn, hắn phát hiện ra hắn vẫn không cách nào chối từ.

Nếu cô biết, nguyên nhân hắn luôn mở điện thoại chỉ vì trông đợi cô sẽ gọi cho hắn; nếu cô biết, vạn nhất có một ngày cô thật sự cần hắn, cho dù đang làm gì ở đâu bất kỳ lúc nào hắn cũng đều sẽ chạy đến bên cô; nếu cô biết, trên đời này có một người như hắn, cho dù cô nói gì hắn cũng sẽ làm theo. Có phải cô sẽ hiểu được, khi hắn biết cô và chú hắn ở bên nhau, cay đắng tới mức nào.

Hắn đâu muốn nói những lời tàn nhẫn với cô; hôm nay, hắn đến đây vì muốn được nghe cô giải thích để rồi hoàn toàn từ bỏ hy vọng. Nhưng khi hắn thật sự ngồi ở nơi này, nhìn dáng vẻ của cô, nghe thấy những lời bình thản điềm tĩnh tựa như đã sớm chuẩn bị để trả lời hắn, hắn mới nhận ra một điều, hắn thật sự không cách nào chấp nhận được, hắn không bao giờ muốn nhìn thấy cô và chú Út nữa.

Bộ Huy lại lắng nghe cô nói thật lâu, Ngư Vi giải thích với hắn rất nhiều, những chuyện như là cô tỏ tình trước, là hắn hiểu lầm chú Út, cô nói rất mạch lạc rõ ràng, từng việc đều giải thích cho hắn nghe, hy vọng hắn có thể hiểu…

Thật ra hắn có tư cách gì để cô ‘xin hắn hiểu’ đây? Hai người bọn họ đều dành hết tình cảm cho đối phương, nghe những gì cô nói, trước khi hắn thích cô, chú Út và cô hai người đã có tình ý với nhau. Nhưng mà, hắn có thể hiểu, không có nghĩa ngay lúc này đây hắn có thể tiếp nhận và thản nhiên đối mặt.

Những lời cô muốn nói, hắn đã nghe, nghe đến lời cuối cùng hắn thật sự cảm thấy mình đến nhầm rồi, hắn nghĩ có lẽ cô chỉ cần mở miệng nói một chữ nữa thôi, hắn sẽ lại rơi vào tình trạng mất kiểm soát, Bộ Huy rốt cuộc ‘tự chuốc khổ’ đã đủ liền đứng dậy rời đi.

Ngư Vi nhìn thấy hắn sắp đi, kỳ thật cô có thể nhìn ra vẻ mặt Bộ Huy ngày càng lạnh lẽo, cuối cùng lạnh như tượng đá. Lúc hắn mở cửa chuẩn bị ra ngoài, cô không kìm được hỏi: “Bộ Huy, nếu cậu nghĩ thông suốt rồi, có thể chấp nhận được không, dù sao cũng là người một nhà, sau này…”

Cô còn chưa nói hết câu, đã thấy Bộ Huy duỗi cánh tay ra, đấm mạnh một cái lên cánh cửa sau lưng cô, ‘ầm’ một tiếng, Ngư Vi giật mình run bắn lên.

Ngư Vi biết chắc chắn hắn sẽ không bao giờ ra tay với cô, lúc mở cửa cho hắn cô đã nghĩ tới chuyện này, tuy Bộ Huy kích động nhưng tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cô, có điều cô thật sự không nghĩ, hắn nện một đấm vào cánh cửa phía sau cô…

Bộ Huy đang phải chịu đựng kích động và giận dữ, hắn bước lại gần cô, Ngư Vi rất nhanh né sang một bên, muốn tránh khỏi phạm vi khống chế của hắn.

“Cậu trốn cái gì, cậu cảm thấy tôi sẽ đánh cậu sao?” Bộ Huy nhìn dáng vẻ hoảng hốt của cô, nắm tay vẫn đặt trên cửa, cúi đầu lạnh lùng nhìn cô nói: “Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi sẽ không chấp nhận, sau này cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, cậu và chú Út của tôi, ai tôi cũng không muốn nhìn thấy, chúc hai người các cậu sớm chia tay.”

Ngư Vi nghe hắn nói vậy, không còn ý định tránh né nữa, cô hít sâu một hơi lấy lại tỉnh táo, vừa tính mở miệng đáp lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy người đang đứng trên bậc thềm, nhất thời sững người ra.

Bộ Tiêu đứng cạnh cầu thang, tay đút trong túi quần, nhìn thấy cảnh tượng này vẻ mặt lạnh lùng nhíu chặt mày nói: “Lấy tay cháu ra cho chú.”

Bộ Huy nghe thấy giọng nói của chú mình liền quay đầu lại, quả nhiên thấy anh đang đứng phía sau hắn, bên khóe môi còn có vết bầm hôm qua bị hắn đấm trúng, nhưng ánh mắt chứa đựng tia cười lạnh lẽo, mày kiếm nhíu chặt nhếch lên.

“Nếu đánh chú vẫn chưa hết giận, chú để cháu đánh tiếp… Trước hết lấy tay cháu ra.” Bộ Tiêu có vẻ rất điềm tĩnh, nhưng nụ cười trên mặt khiến người ta không dám đụng vào, ngữ điệu ngày càng chậm rãi chứa đầy sự uy hiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.