Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

Chương 57



“Nhưng từ giờ về sau nếu anh lại đến nơi này, cô sẽ luôn ở bên anh. “

***

Bộ Tiêu nghe thấy âm thanh khe khẽ vang lên ngoài cửa, liền xoay đầu lại nhìn ra, thấy Ngư Vi đang đứng đó đăm đắm nhìn anh, gương mặt anh bỗng chốc lộ ra nét cười dịu dàng: “Để anh đưa em về?”

Ngư Vi không chút nghĩ ngợi bước vào: “Không cần đâu ạ, em ngồi với anh một lúc.”

Bộ Tiêu khá kinh ngạc khi thấy cô hành động như vậy, nhưng anh không nói gì, chỉ lấy thêm một cái bồ đoàn đặt bên cạnh vỗ vỗ lên rồi nhìn Ngư Vi mỉm cười: “Cũng tốt, cho mẹ anh nhìn mặt con dâu nhỏ của bà, anh vậy mà có thể… tìm được một cô gái xinh đẹp thế này.

Bộ Tiêu thấy Ngư Vi không trực tiếp ngồi xuống, mà đi đến trước bàn thờ, lấy ba nén nhang thắp vào đầu ngọn nến rồi cắm vào bên cạnh ba nén nhang của anh, còn chắp tay trước ngực hướng về từng bài vị, vô cùng kính cẩn cúi đầu vái lạy, anh không khỏi cảm thấy buồn cười, cô nhóc này nhanh như vậy đã tiến vào trạng thái ‘con dâu nhỏ’ rồi.

Ánh mắt Bộ Tiêu tràn ngập ý cười, anh nhìn cảnh tượng này, ánh nến mông lung in lên dáng hình cô càng làm nổi bật vẻ dịu dàng đằm thắm. Hình ảnh này khiến người ta không sao diễn tả được, như có ngọn lửa tỏa ra ánh sáng ấm áp sưởi ấm lòng. Đây có lẽ là cái ‘tình người và sự gắn kết giữa các thế hệ’ như người ta thường nói. Người mới đến lần đầu ra mắt người đã khuất, trong nhà lại có thêm một người, người đã đi rồi vĩnh viễn không bao giờ bị lãng quên, vẫn tiếp tục sống mãi trong lòng người ở lại…

Bộ Tiêu dụi dụi đầu chân mày mỉm cười, nhìn Ngư Vi đi tới ngồi xuống cái bồ đoàn bên trái mình. Khoảnh khắc ánh mắt anh và cô giao nhau, dường như hai người bọn họ đang trôi trong thế giới của mình rất lâu rồi vượt qua tất cả không gian và thời gian.

Cả hai chỉ im lặng nhìn nhau không nói gì. Vừa rồi lúc Ngư Vi thắp hương cúi lạy, cô đọc rất kỹ những dòng chữ trên bài vị, phía ngoài cùng là của mẹ Bộ Tiêu, hàng đằng sau phía trong góc là chị dâu và cháu trai anh. Thì ra người chị dâu trước của anh có cái tên rất dễ nghe, ‘Chử Nguyệt Mai’, nếu chỉ nghe tên thôi thì thật sự sẽ không thể nào biết được bà là một người phụ nữ tính cách mạnh mẽ, rắn rỏi đến vậy.

Ngư Vi lặng lẽ ngồi bên cạnh Bộ Tiêu, sau đó cảm giác được anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, bàn tay anh không giây phút nào không ấm nóng, thô ráp vững chãi, cô cũng khẽ siết chặt tay anh…

Đây có lẽ là lần đầu tiên khi anh ngồi trong căn phòng nhỏ này, có người ở cạnh anh chăng? Ngư Vi không biết, nhưng từ giờ về sau nếu anh lại đến nơi này, cô sẽ luôn ở bên anh.

Ngư Vi nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy vẫn nên nói với anh vừa rồi Diêu Tố Quyên đã kể cho cô nghe hết tất cả mọi chuyện, nhưng lại sợ anh cảm thấy khó chịu, cứ suy đi nghĩ lại đắn đo mãi, chợt nghe thấy anh hỏi: “Có phải em có chuyện gì muốn nói với anh không?”

Thấy vẻ mặt Bộ Tiêu tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn mình, Ngư Vi bất giác cảm thấy không có gì phải khó xử, khẽ ngập ngừng: “Vừa rồi chị dâu cả đã kể cho em nghe, chuyện trước kia.”

Nét hoảng hốt sợ hãi thoáng vụt qua trên khuôn mặt Bộ Tiêu, nhưng chỉ một giây ngắn ngủi sau đó, từng góc cạnh trên gương mặt như được thả lỏng thư giãn hoàn toàn, lộ ra một nụ cười rất đỗi dịu dàng. Anh chống hai tay ra sau lưng, ngửa người ra sau: “Chị dâu cả quả thật thành tinh rồi, anh nghĩ gì chị ấy cũng biết, thật sự anh rất biết ơn chị ấy, nếu chị ấy không nói với em, anh một chữ cũng không thể nào nói được.”

Quả nhiên Bộ Tiêu không cách nào quên được những chuyện đã qua. Anh không sợ trời không sợ đất, nhưng có lẽ sợ nhất chính là chuyện này. Ngư Vi gật đầu cảm thán: “Nhà anh nếu không có chị dâu cả… thật sự không được. Nếu nói mọi người trong nhà là một cỗ máy lớn, thì chị dâu cả chính là những chiếc đinh ốc nhỏ nhất kia, chị ấy có mặt ở khắp nơi gắn kết mọi người, siết chặt các mắc xích. Nếu không có chị ấy, cái nhà này như cỗ máy đồ sộ mà lỏng lẻo tản mác khắp nơi, không thể nào vận hành được…”

Bộ Tiêu lắng nghe cô trực tiếp chuyển hướng đề tài, không nhắc tới chuyện kia nữa, đem hết lời nói đặt lên người Diêu Tố Quyên, còn ẩn dụ cả hình ảnh như thế, anh biết cô đang lo lắng cảm nhận của mình liền cúi đầu cười cười, kéo Ngư Vi vào lòng: “Cái gì mà nhà anh nhà em, em là người của ai? Hửm?”

Khoảng thời gian sau đó, cô cứ bị Bộ Tiêu ôm như thế, đầu tựa vào vai anh, yên lặng ngồi dưới đất nhìn sáu nén nhang trước mặt đang chậm rãi tỏa khói vương vít.

Cũng không biết đã ngồi bao lâu, hai người đều trầm mặc không ai nói lời nào. Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng động, Ngư Vi xoay đầu lại liền sững người hoảng hốt lập tức tránh khỏi vòng tay Bộ Tiêu ngồi thẳng dậy, cảm thấy rất luống cuống.

Bộ Huy đột nhiên xuất hiện ở cửa, ánh mắt vừa đảo qua bên trong, màu mắt trở nên u ám đen kịt, giây phút hắn nhìn thấy Ngư Vi nép mình trong vòng tay chú mình, rốt cuộc cũng cảm thấy những gì đã xảy ra đều là sự thật.

Tâm trí hắn đột nhiên trống rỗng, hắn hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, một câu cũng không thoát ra được, hắn cúi đầu quay trở về phòng.

Ngư Vi khá lo lắng tính mở miệng gọi hắn, nhưng lời nói đến khóe môi, cô bỗng hiểu ra, gọi hắn lại thì có thể nói gì chứ?

Bộ Tiêu cũng nhìn thấy Bộ Huy bất ngờ xuất hiện, khoảnh khắc đó vẻ mặt anh bỗng trở nên có phần khác lạ. Anh lại ngước mắt nhìn bài vị kia trên bàn thờ, trong vòng tay anh là người con gái tiểu Huy thích nhất, chị dâu cả ở thế giới bên kia nhìn thấy cảnh tượng này không biết sẽ nghĩ gì…

“Cũng không còn sớm nữa, để anh đưa em về.” Bộ Tiêu đứng dậy khỏi bồ đoàn, thuận thế nắm tay kéo Ngư Vi lên.

***

Lâu lắm rồi Bộ Huy mới nằm mơ thấy mẹ ruột nên sau khi hạ sốt muốn đi tới phòng nhỏ thắp cho bà một nén nhang. Cho tới giờ Bộ Tĩnh Sinh chưa từng đến căn phòng nhỏ đó nên hắn tự mình đi, kết quả bắt gặp chú Út ôm Ngư Vi ngồi đó.

Chú Út đã giới thiệu bạn gái với tất cả mọi người, còn giới thiệu với bà nội và cả mẹ ruột hắn. Chú ấy hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, trong lòng hoàn toàn không nhớ tới hắn đang rất đau lòng sao? Cái tên trên bài vị kia, rõ ràng là mẹ và anh trai hắn.

Trở về phòng, Bộ Huy nghe thấy tiếng khởi động xe vang lên trong sân, hắn biết là chú Út đưa Ngư Vi về. Hắn bỗng nhớ lại trước đây, hắn chạy xe thể thao theo sau cô, cô kiên quyết không chịu lên xe, hắn hỏi cô có phải chỉ sẵn lòng ngồi xe của người đàn ông kia không, người đàn ông kia vậy mà… lại chính là chú Út của hắn, và cô quả nhiên vẫn chỉ muốn ngồi xe chú ấy…

Lúc này, cơn sốt đã hoàn toàn lui hết, đầu óc hắn như bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào, cảm giác tỉnh táo tột cùng đang từ từ gặm nhấm hắn, những kích động và phẫn nộ lúc ban đầu đã không thể nào quay trở lại, những cảm giác ấy đã hoàn toàn biến mất chỉ còn lại sự mệt mỏi trĩu nặng và trống rỗng khôn cùng.

Bộ Huy đứng bên cửa sổ, dõi theo bóng chiếc xe rời đi, bên trong là cô ấy và chú Út, đợi đến khi chiếc xe rời khỏi khoảng sân nhỏ trôi vào bóng đêm sâu thẳm, hắn cũng không biết mình đứng đó đã bao lâu.

Bộ Tĩnh Sinh đi xuống lầu một lúc rồi trở lên xem con trai thế nào, vừa vào phòng nhìn thấy tiểu Huy đứng bên cửa sổ, ánh mặt lặng lẽ nhìn xuống dưới, trong sân truyền tới tiếng khởi động xe lão Tư đưa cô bé kia rời đi. Cho tới bây giờ, ông chưa từng thấy qua dáng vẻ này của con trai mình, cơ thể phong phanh yếu ớt đứng đó tựa như chỉ một giây ngắn ngủi sau thôi hắn sẽ tan biến, không còn ở trước mặt ông nữa. Nỗi đau lại trỗi dậy trong lòng, ông lẩm bẩm: “Con hết sốt rồi sao? Chui vô chăn nằm một lát nữa đi…”

Bộ Huy im lặng không nói gì, cũng không trở lại giường nằm chỉ trầm mặc thật lâu. Lúc Bộ Tĩnh Sinh đi tới gần, mới nghe thấy con trai mình lấp bấp những lời rất khó hiểu: “Ba, con có thể không về nhà được không? Con về đây là cảm thấy rất khó chịu….”

Bộ Tĩnh Sinh chỉ cảm thấy hai chân mình mềm nhũn liền bám vào mép giường ngồi xuống, trong lòng trăm mối ngổn ngang, hai chữ ‘về nhà’ con trai nói đã đâm vào nơi đau đớn nhất trong tim ông. Ông cố gắng lấy lại hơi thở, không biết phải nói gì, chỉ có thể phát ra âm thanh run rẩy hỏi: “Vậy con muốn đi đâu?”

“Con muốn rời khỏi thành phố G… Để cho người khác sống vui vẻ, con đến nơi khác, con cũng sẽ sống thật vui vẻ như thế, ở nơi này bây giờ con có thể vui được gì đây?” Giọng nói của Bộ Huy trầm thấp, ngữ điệu chậm rãi từng chữ rõ ràng, càng nói càng tỉnh táo, câu cuối cùng như một câu tự vấn cũng tựa như lời giải đáp cho chính mình.

Bộ Tĩnh Sinh nghe đến câu cuối cùng của hắn, cảm thấy hơi lạnh đang lùa vào từng ngóc ngách cơ thể, ông run rẩy hỏi: “Trong lòng con hoàn toàn không thử suy nghĩ cho ba sao? Ba chỉ còn có đứa con trai duy nhất là con…”

Con trai ông đã như vậy rồi, ông làm sao có thể không nói gì lão Tứ được đây? Vừa rồi Bộ Tĩnh Sinh xuống lầu thấy lão Tứ đưa cô bé kia ra về, trong đầu ông cứ hiện lên câu hỏi, sao lão Tứ có thể không nghĩ gì đến tiểu Huy như vậy. Bọn họ cứ đi đến bất cứ nơi nào mình muốn cần gì phải cùng nhau về nhà, con trai ông ở bên cạnh nhìn thấy cảnh đó sao có thể chịu đựng được đây? Gần đây lúc thì tiểu Huy mất tích, lúc thì nóng sốt rần lên đau đớn khổ sở. Một người đã hơn năm tuổi như ông thật sự không thể nào chịu nổi giày vò, ông không bao giờ muốn nếm trải lần nữa cái cảm giác mất đi con trai tột cùng là thế nào.

***

Trên đường về, bầu không khí vẫn rất ngột ngạt. Kỳ thật, khi trong lòng đã vương nặng chuyện gì, thì dù người ta có trốn tránh đến tận nơi nào, có cố vui vẻ thoải mái đến đâu đi nữa, thời gian vẫn luôn trôi qua cùng với những lo lắng bất an.

Ngư Vi nhìn dáng vẻ lái xe của Bộ Tiêu, anh vẫn không có gì thay đổi, gương mặt nghiêng vẫn có nét môi cong thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang lo lắng.

Buổi tối hai người bọn họ ngồi ở đó, mặc dù cô tựa vào bờ vai anh, nhưng tuyệt đối không hề mang chút ý nghĩ dục vọng. Bộ Tiêu tự mình đi đến căn phòng đó chính là muốn khiến bản thân mình áy náy, muốn tự dằn vặt giày vò chính mình… Nhưng hết lần này đến lần khác cứ luôn bị Bộ Huy nhìn thấy cảnh tượng như vậy, người ta nói thật chẳng sai, càng sợ cái gì thì cái đó càng đến.

Xế chiều vừa nhận được điện thoại, Bộ Tiêu liền vội vã chạy về Bộ gia, đến đưa cô về cũng sợ bỏ lỡ chuyện gì đó ở nhà, nên dẫn cô theo cùng. Nhưng vừa rồi lúc rời đi, Ngư Vi thấy ánh mắt anh cả nhìn cô không hoan nghênh, cô mới biết lẽ cô không nên đến đó.

Tất cả mọi chuyện cứ rối bời như một mớ hỗn độn mà người ta gọi là bế tắc. Không ai biết làm thế nào để tháo gỡ cục diện vướng mắc này. Dù người tháo nó là ai đi nữa, thì chuyện gì cũng sẽ đến lúc phải kết thúc. Nhưng cái thời điểm giải quyết dứt khoát mọi chuyện nó lại thường đến nhanh đến nỗi khiến người trong cuộc không kịp trở tay.

Ngư Vi chưa bao giờ nghĩ rằng, buổi chiều ngày hôm sau cô đã nhận được điện thoại của Bộ Tiêu, bảo muốn đưa cô về nhà ăn cơm tối, là chị dâu cả thông báo.

Cô mơ hồ đoán rằng có lẽ Diêu Tố Quyên muốn hóa giải những bế tắc hiện giờ nên mới chu đáo chuẩn bị một bàn ăn, để mọi người có thể ngồi xuống cùng nhau ăn chén cơm tâm sự thẳng thắn hết mọi chuyện. Nhưng khi cô theo Bộ Tiêu đến Bộ gia, mới biết không phải như vậy. Bộ Huy không có ở nhà, ý của chị dâu cả có lẽ cũng không phải để hai chú cháu giải quyết mâu thuẫn…

Chiều hôm đó đúng lúc Ngư Vi không có tiết học, Bộ Tiêu lại là cái người vạn năm nhàn rỗi, anh lái xe đến khu chung cư đón cô. Sập tối khi hai người tiến vào khoảng sân nhỏ, con chíp bông lại phóng tới cọ cọ liếm chân Bộ Tiêu. Cảnh vật trong sân chẳng có gì khác trước, tựa hồ hoàn toàn không biết ngôi nhà này đang rơi vào biến cố.

Lúc xuống xe, Bộ Tiêu đi qua bên cửa ghế lái phụ nhìn cô mỉm cười, nụ cười biếng nhác thường ngày rồi ôm vai cô đi vào cửa lớn. Ngư Vi biết anh đang tự nhủ với chính mình đừng khẩn trương, nhưng cô luôn có cảm giác rất xấu, dự cảm đó ngày càng trỗi dậy mãnh liệt.

“Hãy xem như về nhà ăn bữa cơm gia đình giống mọi ngày.” Bộ Tiêu cúi đầu xuống dịu dàng động viên bên tai cô: “Em cứ thả lỏng đi đừng căng thẳng quá …”

Ngư Vi được anh giữ chặt bờ vai đi vào phòng khách. Dưới lầu một cô chỉ nhìn thấy Diêu Tố Quyên, ngoài ra không còn ai khác, bà cũng đang loay hoay trong bếp chuẩn bị cơm tối. Nhìn thấy hai người đi vào cửa, Diêu Tố Quyên không nói gì vội vàng đi ra. Ông cụ cũng không có ở dưới nhà, Bộ Tiêu và Ngư Vi chỉ có thể ngồi cạnh nhau trên sofa, một lúc sau Bộ Tĩnh Sinh đã xuống tới.

Tiếng bước chân chậm chạp của ông lập tức thu hút sự chú ý của hai người. Kỳ thật Ngư Vi khá sợ phải nhìn thấy anh cả, hôm qua ánh mắt ông nhìn cô hoàn toàn không còn tia nhã nhặn ôn hòa thường thấy. Có lẽ trong ngôi nhà này, người không muốn cô xuất hiện ở đây nhất chính là Bộ Tĩnh Sinh.

Bầu không khí bất giác trở nên nặng nề, ngay vào thời khắc Ngư Vi luống cuống không biết phải làm gì, đã nghe thấy anh cả chủ động mở miệng.

“Lão Tứ, anh có chuyện muốn nói với chú, chú theo anh lên lầu một chuyến.” Nét mặt Bộ Tĩnh Sinh đuộm vẻ mệt mỏi, tư thế bước đi cũng chao đảo nặng nề, câu đầu tiên khi vừa xuống tới dưới nhà là bảo Bộ Tiêu lên lầu nói chuyện với ông.

Bộ Tiêu vốn đang ngồi vắt chéo chân trên sofa, thấy anh cả xuống tới, liền đặt hai chân ngay ngắn lại. Nhìn anh mình từng bước chậm chạp xuống cầu thang, dáng vẻ mệt mỏi đó dường như bỗng chốc trở nên già nua rất nhiều. Câu đầu tiên lại là như vậy, một cảm giác chua chát xộc lên nơi cổ họng anh, cái cảm giác này rất quen thuộc, cay nồng đến xót xa, tựa một ngụm máu không tan được, một ngụm máu đen đã cố lắng đọng thật sâu nơi góc khuất trong lòng anh từ rất nhiều năm về trước.

Đây là lần đầu tiên suốt mười mấy năm trôi qua, anh cả tìm anh nói chuyện…

Bộ Tiêu cố nuốt cái cảm giác chua xót nơi cổ họng xuống, khẽ thở nhẹ một hơi. Trước khi đi, còn nhướng mày mỉm cười xoa tóc Ngư Vi một cái rồi bước theo sau Bộ Tĩnh Sinh chậm rãi lên lầu.

Lúc ở dưới nhà, khuôn mặt anh vẫn luôn cố treo lên nụ cười bình thản, nhưng khi đến hành lang lầu hai, vào khoảnh khắc không ai nhìn thấy, vẻ mặt anh trở nên kỳ quái đến mức bản thân anh cũng cảm thấy xa lạ.

Căn phòng anh cả lễ Phật, cho tới giờ anh chưa từng đi vào, đây là lần đầu tiên anh bước vào nơi này. Nhìn thấy cái bàn thờ Phật kia chính là cái anh đã thỉnh trước đây, đệm hương bồ, trên bàn còn có quyển kinh thư đã sao chép. Bộ Tiêu ngồi trên ghế sofa gỗ lim cứng chắc, hai khuỷu tay đặt hai bên đầu gối, không khống chế được muốn đốt điếu thuốc. Bộ Tiêu ngậm điếu thuốc lên miệng, ‘poong’ một tiếng châm lửa, rồi nhìn qua Bộ Tĩnh Sinh đang ngồi phía đối diện, sau làn khói thuốc mông lung ánh mắt của anh cả hoàn toàn suy sụp.

Anh đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên anh hút thuốc năm mười ba mười bốn tuổi, bị chị dâu cả trước đây phát hiện, chị ấy liền chụp lấy cây chổi đập mạnh về phía anh, anh liền núp vào sau lưng anh cả. Bộ Tĩnh Sinh đỡ cây chổi cho anh, khuyên nhủ: “Ai dà, đàn ông con trai rít tí khói thuốc có là gì, em cứ đánh anh là được…”

Hình ảnh đó bỗng hiện về thật nhanh, anh lại nhìn thấy anh cả và chị dâu năm đó, Bộ Tiêu luống cuống không biết phải làm gì, cúi xuống nhét điếu thuốc vào miệng hy vọng có thể xoa dịu cái cảm giác không cách nào khống chế này.

Trong làn khói thuốc lượn lờ, Bộ Tinh Sinh ngồi phía đối diện rủ mi mắt, ngữ điệu rất trầm, suy sụp cất lời: “Lão Tứ, nếu như không phải không còn cách nào nữa, anh sẽ không tìm chú, chuyện này chú không sai.”

Bộ Tiêu ngước mắt lên, khẽ liếm khóe môi khô khốc, những lời này khiến anh đau đớn đến tột cùng, nếu như anh cả nói: “Tất cả chuyện này đều là lỗi của chú’, có lẽ anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Bởi vì ngàn sai vạn sai, tất cả đều là anh sai, cho dù có nói hết những lời xin lỗi của đời này, anh cũng sẽ không cho phép mình nhẹ lòng hơn chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.