Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)

Chương 8



Bộ Tiêu ngàn nghĩ, vạn nghĩ, chỉ duy nhất không nghĩ, cô trầm mặc lâu như thế, câu đầu tiên mở miệng nói với anh lại là chuyện này.

Anh nghe cô nói vậy, trong lúc nhất thời khẽ nheo mắt lại, đợi đến khi hiểu được cô nói gì, chỉ cảm thấy buồn cười.

Thế nên anh cũng chẳng cố kìm nén mà bật cười tựa người vào cửa sổ, chống tay lên trán hất hết mấy sợi tóc đen nhánh ra phía sau để lộ ra khuôn mặt đang mỉm cười rạng rỡ đến lóa mắt nhìn về phía Ngư Vi, ánh mắt trong suốt.

Bé con này sao thú vị đến thế…

Ngư Vi cứ ngắm anh cười như vậy thật lâu, anh cười đến sảng khoái, cả lúm đồng tiền sâu hoắm bên khóe môi cũng lộ ra.

“Chú nghĩ muốn dùng cũng phải có chỗ mới dùng được….” Bộ Tiêu hạ thấp giọng khẽ nói, vẻ mặt hết sức vô lại, bờ môi mỏng cong thành đường vòng cung hư hỏng, nhìn Ngư Vi: “Được rồi, cháu xuống xe trước đi.”

Chủ đề vừa rồi có chút mờ ám, Ngư Vi đã xuống xe nhưng mãi sau đó tinh thần vẫn bấn loạn không yên.

Sao anh lại nói chuyện một cách thoải mái như vậy, nhưng dường như mỗi lời nói ra đều ẩn chứa thâm ý trong đó, không lẽ anh muốn nói hiện giờ anh không có bạn gái sao? Nhưng người như anh, không thể nào không có người theo đuổi được, cô cũng từng nghe chị dâu cả của anh nói, phụ nữ thích anh đếm không xuể….

Đến tận lúc ngồi xem thực đơn trong gian phòng riêng được bao trọn gói ở nhà hàng, Ngư Vi vẫn còn nghĩ đến chuyện này, đợi đến khi nhìn thấy những món ăn được liệt kê trong thực đơn, cô mới khẽ ngây ngốc, nhìn lướt qua Bộ Tiêu đang ngồi đối diện bên kia bàn.

Nhà hàng có tên gọi ‘Bãi bồi Cô Tô’, tất cả món ăn trên thực đơn đều có nguồn gốc Giang Tô – Tô Châu, hiển nhiên anh đã cố ý chọn nhà hàng theo khẩu vị của cô.

Lúc này anh không xem thực đơn, mà cúi đầu lấy trong túi áo khoác ra một bao thuốc lá, Ngư Vi không thấy rõ hiệu gì, chỉ thấy ngón tay thon dài của anh cầm bao thuốc màu đen, nhịp mấy cái lên mặt bàn khiến bao thuốc nảy lên, lúc này Ngư Vi mới nhìn rõ phía trên in hai chữ ‘Lan Châu’ viết lối phồn thể nho nhã rất đẹp, một điếu thuốc trượt ra khỏi bao, anh hờ hững đưa lên miệng, bờ môi mỏng ngậm hờ điếu thuốc.

Cảm nhận được cô đang nhìn mình, Bộ Tiêu ngước mắt lên, nhướn mày nhìn Ngư Vi, Ngư Vi vội vàng cúi đầu xuống đọc tên vài món ăn với nhân viên phục vụ, nói ra thật xấu hổ, tuy cô là người Tô Châu, sinh ra và lớn lên ở đó, vậy mà có nhiều món cô chưa từng nếm thử bao giờ.

Vì không biết Bộ Tiêu ăn nhiều ít thế nào, nên cô gọi khá nhiều, khi tất cả các món ăn được bưng lên đã xếp đầy hết cả mặt bàn, vậy mà câu đầu tiên anh hỏi là cô gọi vậy có đủ ăn không.

Gần đây Ngư Vi ăn cơm rất ít, vì thường xuyên phải nhịn đói, nên đôi khi ăn nhiều dạ dày cũng không chịu được, chỉ ăn một chút đã thấy no.

“Không phải chỉ ăn với chú có bữa cơm thôi mà cháu cũng thấy không thoải mái chứ?” Bộ Tiêu ăn cơm xong, lúc ăn canh, thấy Ngư Vi đã ăn xong từ lâu đang ngồi trên ghế, hai mắt thỉnh thoảng lướt qua nhân viên phục vụ, nhấp nhỏm như đứng đống lửa ngồi đống than, anh không nhịn được hỏi.

Ngư Vi ngồi đối diện với anh cách một cái bàn tròn rất lớn, dường như anh đang ở rất xa cô, cô chỉ mím môi, cũng không phủ nhận.

Bộ Tiêu bất đắc dĩ mỉm cười, đặt cái chén sang một bên, lên tiếng gọi nhân viên phục vụ, sau đó nói với Ngư Vi: “Dù sao đi nữa, cháu cũng gọi chú một tiếng ‘chú’, cũng xem như là trưởng bối, chú còn có thể mặt dày để cháu mời cơm sao?”

Anh còn chưa dứt lời, cửa phòng riêng đã mở ra, một người đàn ông trung niên đi vào, theo sau là mấy nữ tiếp viên mặc sườn xám, hệt như đi diễu hành.

Người vừa tới tươi cười rạng rỡ, ánh mắt sáng quắc, giọng nói khá nhã nhặn mang khẩu âm nồng đậm vùng Giang Tô, ông ta lên tiếng: “Không sai, không sai, trước giờ, Tứ gia đến ăn cơm không bao giờ để phụ nữ trả tiền, tôi làm chứng, tôi làm chứng!”

Bộ Tiêu sau khi nhìn rõ người đột nhiên xông vào cửa là ai, anh ngả người ra sau ghế, vừa bực mình vừa buồn cười mắng: “Làm chứng cái quái gì.”

“Bạn gái theo Tứ gia ăn cơm đã mở rộng đến học sinh trung học rồi, lợi hại, lợi hại!” Người đàn ông trung niên chủ nhà hàng vỗ vỗ tay, ghé sát bên tai Bộ Tiêu hỏi: “Tứ gia, lần này nghiêm túc thật sao?”

Bộ Tiêu nhìn dáng vẻ nham hiểm của ông ta, biết rõ cái tay già mà không đứng đắn này đang trêu mình, vì vậy cũng đưa tay nhịp nhịp chân mày, nói đùa: “Ông đã thấy qua tôi nghiêm túc với ai chưa?”

“Không hổ danh Tứ gia!” Người đàn ông kia cười ha hả, khá bỉ ổi.

Ngư Vi nhìn người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai người bọn họ đã anh mắng tôi trêu hết một vòng Bộ Tiêu mới nhớ tới giới thiệu, khẽ nghiêm mặt lại nói với Ngư Vi: “Gọi chú Bảo.”

“Chú Bảo.” Ngư Vi lịch sự gật đầu, nhưng vẻ mặt lãnh đạm xa cách, cô thầm nghĩ phải cách cái ông chú bệnh thần kinh này xa một chút.

Bữa cơm cứ vậy kết thúc, ông chủ Bảo của ‘Bãi bồi Cô Tô’ nhất quyết không chịu lấy tiền của Bộ Tiêu, hai người sánh vai bá cổ đi ra sảnh lầu một, nhân viên phục vụ hai bên đều là mỹ nữ xinh đẹp tựa mây trời đồng loạt rạp người cúi chào, Ngư Vi theo sau hai người họ, chậm rãi đi ra khỏi nhà hàng.

Bộ Tiêu tùy tiện vắt áo khoác trên khuỷu tay, đi lấy xe lái tới trước cửa tiệm, mở cửa bảo Ngư Vi lên, chiếc Audi màu đen từ từ rời khỏi tiệm, ông chú Bảo vẫn còn đứng phía sau mỉm cười phất phất tay, rất nhiệt tình.

“Sao chú tùy tiện đến nhà hàng ăn cơm mà cũng biết ông chủ vậy?” Ngư Vi sau một hồi trầm mặc không nhịn được hỏi.

Bộ Tiêu vừa lái xe vừa mỉm cười, mắt nhìn thẳng con đường phía trước, giọng nói hững hờ: “Dọc con đường này, có ai chú không biết chứ?”

“Con đường này?” Ngư Vi nghe anh nói vậy lập tức đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đây không phải là con đường chính của trung tâm thành phố sao?

“Bây giờ đến lượt cháu, cháu muốn đi đâu nói đi, chú đưa đi.” Bộ Tiêu nhìn thấy phản ứng của Ngư Vi hết sức buồn cười, quả nhiên, tuy nói cô trưởng thành sớm, nhưng tính tình vẫn còn nét trẻ con, anh không biết xấu hổ mạnh miệng nói vậy mà cô cũng tin.

“Làm phiền chú rồi, cháu muốn đến cửa hàng bán điện thoại gần đây.” Quả nhiên mỗi khi Ngư Vi nhờ cậy chuyện gì, giọng nói đều hết sức khiêm tốn, tựa như thật sự gây phiền toái cho anh vậy.

Xe chạy về hướng cửa hàng điện thoại, Bộ Tiêu vừa lái xe vừa quan sát Ngư Vi đang ngồi bên ghế phụ lái, cô mở kéo khóa cặp sách, lấy một xấp tiền từ ngăn bí mật bên trong ra, anh lặng lẽ nhìn, cũng không hỏi gì, cô cũng không có ý nói anh nghe, chỉ im lặng ngồi đó đếm tiền, tổng cộng mười hai tờ, sau khi xếp lại ngay ngắn, không biết cô nghĩ gì mà nhất thời rơi vào trầm tư suy nghĩ.

Trên người cô cài dây an toàn, cửa sổ xe hé ra một khe nhỏ gió lùa len vào, thổi lay mái tóc ngắn đen bóng của cô, lộ ra chiếc cổ trắng ngần với đường cong duyên dáng quyến rũ, tầm mắt Bộ Tiêu tùy ý rơi vào bàn tay đang cầm tiền của cô, ánh mắt dừng lại nơi cổ tay.

Tay áo đồng phục thể thao co giãn được, có thể cô cảm thấy nóng nên hơi cuộn tay áo lên để lộ ra cổ tay mảnh mai trắng ngần, bên trên có vết đỏ nhàn nhạt do bị xiết chặt, ngoài ra phẳng mịn, sạch sẽ, không đeo bất cứ thứ gì.

Bộ Tiêu đăm chiêu thu hồi ánh mắt lại, nhìn thẳng về con đường trước mặt.

Chỉ một lát sau, xe đã dừng lại khúc cuối con đường, quanh khu này là quảng trường thương mại tập trung rất nhiều cửa hàng, trước mặt là một trung tâm mua sắm, trên tầng bốn có mười mấy cửa hàng bán điện thoại di động, Ngư Vi chưa từng tới nơi này, vẫn là Bộ Tiêu quen đường quen lối thành thạo dẫn cô đi thang cuốn lên lầu.

Đến cửa hàng điện thoại, dĩ nhiên là để mua điện thoại. Bộ Tiêu biết Ngư Vi không bao giờ hỏi mình chuyện tiền bạc, huống chi lúc này trong tay cô đang có hơn một ngàn tệ, nhưng anh không nghĩ cô mua nhanh chóng như vậy, chọn lựa chưa bao lâu đã trực tiếp thanh toán mua một cái di động, tiếp theo đi làm sim, dán màn hình, mua vỏ điện thoại, tất cả mọi việc vô cùng gọn gàng đâu vào đấy.

Bộ Tiêu vắt áo khoác trên tay, không nhanh không chậm nhàn nhã bước theo Ngư Vi, nhìn cô loay hoay làm hết việc này tới việc khác, anh cứ nhìn như vậy không can thiệp vào, luôn duy trì khoảng cách nửa mét để cô hoàn toàn tự do làm những gì mình muốn, còn anh cứ lẳng lặng ở phía sau ngắm nhìn cô.

Nhưng sau khi mua điện thoại xong, lúc bước vào xe, đột nhiên Bộ Tiêu bấm mở chìa khóa rồi bảo Ngư Vi: “Cháu ra cốp sau lấy đồ giúp chú…”

Ngư Vi không nghĩ ngợi gì, xoay người đi ra phía sau, nhưng khi nắp cốp từ từ mở lên, động tác của Ngư Vi cũng dần khựng lại.

Bên trong cốp rất sạch sẽ, chỉ có một chiếc túi giấy ngoài ra không còn gì khác, trên túi giấy màu trắng đó có in hình quả táo cắn dở, biểu tượng như vậy, vừa nhìn đã biết ngay bên trong đựng gì.

“Điện thoại di động?” Ngư Vi vẫn đứng sau xe hỏi Bộ Tiêu.

“Ừ, cầm lại đây giúp chú.”

Ngư Vi cầm túi giấy ra, bước lên xe ngồi vào trong, sau khi đóng cửa lại cô đưa cho Bộ Tiêu, nào ngờ anh không hề nhìn tới, cũng không đưa tay ra lấy.

“Cho cháu.” Anh nói hết sức ngắn gọn dễ hiểu.

Vừa rồi, Ngư Vi đã mơ hồ đoán được ý của anh, bây giờ nghĩ lại, lúc nãy đi một vòng loanh quanh trong cửa hàng điện thoại, hai tay anh trống trơn không có mua gì, cái này lại đặt sẵn trong cốp xe, rõ ràng anh đã mua từ trước.

“Cháu không thể nhận được.” Phản ứng đầu tiên của Ngư Vi là từ chối như một phản xạ vô điều kiện, nhưng ngay sau đó liền giải thích: “Cháu không cần điện thoại, cái này mua cho Na Na, hôm qua con bé nói muốn có điện thoại, cháu mới mua.”

“Như vậy càng tốt chứ sao? Cháu và con bé mỗi người một cái.” Bộ Tiêu nghiêng đầu tựa vào lưng ghế, giọng nói không cho phép xen vào: “Hôm nay, chú đến trường học, đầu tiên là do Bộ Huy đánh nhau bị mời phụ huynh, chú đến gặp giáo viên chủ nhiệm của cháu nói chuyện, thứ hai là muốn đưa cháu cái này, chú nghĩ cháu không có điện thoại sẽ rất bất tiện….Kết quả thì sao?”

Ngư Vi nghe thấy anh lặp theo cách nói liệt kê thứ nhất, thứ hai của mình, tựa như đang cười nhạo, lại thấy anh thay đổi chủ đề, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sắc bén tựa lưỡi dao rét lạnh.

“Kết quả….Chú nghe giáo viên chủ nhiệm nói, hôm nay cháu trốn học, lúc chú ra khỏi cổng trường, thấy cháu đứng bên ngoài hàng rào sắt nói chuyện với một cô bé hệt như thăm tù, vì vậy chú đi theo phía sau, phát hiện cháu chạy đến trung tâm mua sắm, mặc y phục thỏ hồng đứng phát bao cao su trên đường….” Bộ Tiêu càng nói, vẻ mặt càng thâm trầm: “Có phải cháu hơi quá mức rồi không?”

Đây là lần đầu tiên anh giáo huấn cô, trước đây khi nói chuyện anh luôn dùng thái độ trêu chọc, đùa giỡn. Lúc này, khuôn mặt anh không một nét cười, toàn thân như phủ thêm tầng khí lạnh lẽo.

Ngư Vi bị anh nói vậy không biết phải trả lời thế nào, trái tim như vẫn còn đang treo lơ lửng, những lời này dù bất cứ ai nói ra, cô đều có thể phản bác, duy với anh cô làm không được, chỉ duy nhất với anh cô làm không được.

Anh sẵn lòng dạy bảo cô, muốn tốt cho cô, chỉ vẻn vẹn mấy câu như vậy, chỉ cần một lần thế này, cô đã cảm thấy như ngàn vạn may mắn bất ngờ rơi xuống mình.

Đã rất lâu rất lâu rồi, không ai sẵn lòng dạy bảo cô….

Ngư Vi cúi đầu, cắn cắn môi dưới, từ góc độ Bộ Tiêu nhìn sang, anh thấy khóe mắt trắng ngần mịn màng kia dần ửng đỏ, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú mấy đầu ngón tay, anh không thấy rõ nét mặt cô, nhưng nhìn sao cũng giống vẻ mặt cô gái nhỏ cúi đầu rũ mắt chực khóc.

Anh bị dọa hoảng hồn, trước đây khi còn nhỏ anh thích trêu con gái, chọc cho họ khóc, sau này lớn lên hiểu chuyện, chỉ cần thấy phụ nữ khóc anh không cách nào chống đỡ được, Bộ Tiêu vội vàng nghiêng người sát lại gần cô, giọng nói lập tức mềm nhũn: “Khóc sao?”

Ngư Vi ngẩng đầu lên nhìn Bộ Tiêu, đôi mắt to tròn khô ráo trong veo hệt con nai nhỏ nhìn lại anh.

Bộ Tiêu thấy đôi mắt ửng đỏ cố nén khóc của cô, bị làm cho không còn biết phải nói gì, chỉ nhắm mắt lại tựa người ra sau ghế xoa xoa trán cười khổ, thở dài nói: “Chịu thua cháu rồi…”

Ngư Vi cảm thấy tim mình lỡ mất nhịp, khuôn mặt dần nóng bừng lên, khoảnh khoắc anh dịu dàng kia, khiến cả người cô ngây ngốc.

Khi anh nói chuyện bằng giai điệu nhẹ nhàng đó, quả thực là vũ khí giết người vô hình.

Cô vội vàng xoay mặt chỗ khác để anh không nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ bừng lên của mình, Ngư Vi trầm mặc một hồi, cho tới khi nghe thấy giọng nói anh lần nữa vang lên trong không gian xe nhỏ hẹp: “Điện thoại cháu giữ lấy, sau này chú muốn liên lạc với cháu cũng dễ hơn.”

Lúc này Ngư Vi mới cảm thấy, lý do đó tựa khối nam châm hút chặt lấy cô, cô không cách nào dối lòng từ chối được, nhưng đột nhiên cô nghĩ đến, nếu cô cầm hai cái điện thoại về Chu gia, Từ Ấu Oánh nhìn thấy, nhất định sẽ tịch thu, huống chi điện thoại Bộ Tiêu đưa cho cô tốt như vậy, mấy hôm trước em họ Chu Tiểu Xuyên còn ầm ĩ đòi mua.

Vẻ mặt Ngư Vi càng lúc càng ảm đạm, cô khó xử nói: “Cháu vẫn không thể nhận, dù cháu có cầm về, cũng không dùng được…”

Bộ Tiêu thấy cô lẩm bẩm một câu như tự nhủ chính mình, nhất thời nghe không hiểu, ngẫm nghĩ một lúc mới đoán được ý cô. Mỗi tháng ông cụ Bộ gửi cho Ngư Vi và Ngư Na rất nhiều tiền, đủ cho hai chị em sinh hoạt dư dả thoải mái, kết quả, giày cũ, cặp xách cũng cũ, muốn mua điện thoại, cuối tuần phải đi làm thêm tích góp từng chút một mới mua được, rõ ràng có thể thấy vấn đề nằm ở người dì kia của cô.

Rồi nghĩ tới lúc nãy anh đi theo Ngư Vi, thấy bạn học cô cách hàng rào đưa thẻ ngân hàng qua, đầu óc Bộ Tiêu xoay chuyển nhanh chóng, trong lòng đã có câu trả lời.

“Chồng của dì cháu hôm nay có nhà không?” Bộ Tiêu vừa khởi động xe vừa hỏi.

“Dạ?” Ngư Vi sửng sốt: “Có ạ…sao vậy ạ?”

“Ở nhà thì tốt, đỡ nói chú đóng cửa bắt nạt phụ nữ….” Bộ Tiêu nhìn Ngư Vi cười một cái xấu xa, nhanh chóng lái xe chạy về hướng Chu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.