Ta là một nữ phụ ác độc, không xuyên thư, không có hệ thống, không có vận khí.
Những gì ta có được bây giờ đều là do tự mình thức tỉnh.
Hôm nay là một ngày quan trọng, là bước ngoặt trọng đại trong kiếp sống nữ phụ ác độc này của ta.
Ta muốn bắt cóc nam chính mang về nhà, muốn làm mấy chuyện xếp hình với hắn, cuối cùng nữ chính bất bình giành lại công đạo cho nam chính.
Kết cục nam nữ chính sống cuộc sống hạnh phúc vui vẻ bên nhau.
Sau đó, ngũ mã phanh thây nữ phụ ác độc là ta còn chưa đủ, cuối cùng treo đầu ta lên tường thành bảy ngày bảy đêm.
Đây là kiểu nam nữ chính chính trực gì thế này, kết cục của nữ phụ ác độc ta đây cũng quá thảm rồi!
Nhưng tác giả viết như vậy, ta không có cách nào điều khiển hướng đi, chỉ có thể cắn răng cam chịu.
Không ngờ, ta cố ý tránh nam chính lại bắt trúng một hòa thượng, hoặc là loại trên đầu không có lấy một ngọn cỏ.
Ta là một vai phụ, tác giả miêu tả ta không nhiều lắm, chỉ viết ta tới chỗ này cướp người, còn mang về nhốt bảy ngày bảy đêm, ta hoài nghi nam nữ chính đang trả đũa ta.
Chỉ cần đi theo tuyến chính là được, ta còn có thể lừa gạt phần chi tiết.
Trên xe ngựa, hòa thượng kinh ngạc nhìn ta, Phật châu trên tay như sắp đứt. Đoán chừng bởi vì ta là ác nữ tiếng xấu lan xa, làm hắn hoài nghi trong sạch của mình khó giữ được.
Hắn hé miệng, nhất định là muốn gọi người.
Sao ta có thể để hắn được như ý! Đây là xe ngựa của ta, ta là Thanh Uyển công chúa được thiên tử đương triều sủng ái nhất, xung quanh đều là thủ hạ của ta. Hắn kêu to, lỡ bị người ta cho rằng ta không nhịn được làm gì hắn ở trong xe ngựa thì sao.
Ta đang định nói con lừa trọc, nhưng lại có vẻ không tôn trọng người ta lắm, vậy thì trực tiếp bảo hắn câm miệng, đừng kêu.
Nhưng đầu ta bị chập, ta nhìn chằm chằm hắn hung ác nói: “Nhả ra!”
Hòa thượng thật sự nhả ra, có điều là nhả ra một viên Phật châu.
Hòa thượng này là muốn nuốt châu tự sát! Mặc dù ta ác độc, nhưng cũng không nghĩ sẽ hại một mạng người.
Ta trấn an hắn, ta chỉ là ngưỡng mộ tài học của hắn, đưa hắn về tụng kinh cho ta bảy ngày sẽ thả hắn đi.
Hòa thượng dù sao cũng là người xuất gia ăn chay niệm phật, còn bình tĩnh hơn cả kẻ bắt cóc như ta, hắn rũ mi xuống, chậm rãi nói: “Được.”
Rất giống nữ tử nhà lành bị thiếu gia ác độc cướp đoạt.
Hòa thượng này ngoại hình không tệ, một đôi mắt đen đào hoa, sống mũi cao thẳng, dáng vẻ giống như một đóa hoa cao lãnh cấm dục.
Là một hoà thượng đứng đắn.
Mặc dù là ác nữ, nhưng đó đều là tác giả áp đặt cho ta, ta không muốn giẫm lên vết xe đổ.
Ta phải làm người tốt, đúng, ta phải học cách đối xử tốt với người khác. Ta đảo mắt, ánh mắt dừng trên mặt hòa thượng.
Ta muốn khôi phục thanh danh của mình. Trong sách viết sau khi nam chính đánh vào hoàng cung, lật đổ vị trí của phụ hoàng ta, dân tình phẫn nộ, ai nấy đều cầu mong công chúa tiếng xấu lan xa là ta cũng bị chém đầu.
Hòa thượng rất bình tĩnh, hắn chú ý tới ánh mắt của ta, giọng nói hắn trong trẻo như nước chảy róc rách: “Thí chủ, bần tăng là người xuất gia, thỉnh tự trọng.”
Ta không tự trọng chỗ nào?!
Ta từ nhỏ đã tùy tiện, nếu hắn nói ta không tự trọng, ta liền cho hắn thấy ta không tự trọng thế nào: “Hòa thượng, ngươi tên là gì, bản công chúa cảm thấy ngươi rất thú vị.”
Chỉ hù dọa mà thôi, ta không có hứng thú với hoà thượng.
“Bần tăng pháp hiệu Tĩnh Khánh.” Hắn dừng một chút, giọng nói nhỏ hơn: “Bần tăng không có ý nguyện hoàn tục.”
Đầu ta đầy vệt đen, hòa thượng này được cho một cây thang liền leo lên nóc nhà lật ngói, vậy mà…… vậy mà hắn dám nghĩ đến việc làm phò mã.
2
“Đại sư, ngươi sẽ ở căn phòng kia.”
Ta tự mình dẫn hắn đến phòng ngủ. Trong sách viết, sau khi ta đem người về thì trực tiếp ném vào trong phòng, hơn nữa trực tiếp thoát y làm một số việc gạo nấu thành cơm.
Tác giả này viết như vậy là sao, ta đường đường là một công chúa, muốn ai mà không được, sao cứ phải cường đoạt nam chính, trên đời này cũng không phải không còn nam nhân khác.
Cho nên, trước mặt ta chính là nam nhân khác.
Hòa thượng có chút không thích ứng với phòng ngủ hoa lệ này, trong đó còn có chút “dụng cụ” kỳ lạ, chẳng hạn như roi da, y phục linh tinh gì đó.
Hòa thượng rũ mắt xuống, hắn nắm chặt Phật châu trong tay không buông, hắn đợi một lúc mới hỏi: “Thí chủ còn chưa đi sao?”
Hắn đang thúc giục ta đi, nhưng ta phải đi theo tuyến truyện, nếu không quyển sách này sẽ trực tiếp xoá tên ta, ta sẽ hoàn toàn biến mất.
Ta lấy uy quyền của công chúa ra răn đe: “Đại sư, ngươi muốn làm gì thì làm, mọi ngày bản công chúa rất thích căn phòng này, nên thích quanh quẩn trong đây.”
Hòa thượng vẫn luôn lãnh đạm, nhưng lúc hắn lấy đệm hương bồ ra muốn ngồi thiền, lại hoàn toàn không bình tĩnh.
Ta đóng cửa lại, ta phải thoát y nên đương nhiên không thể bị người khác nhìn thấy.
Hòa thượng trừng lớn mắt, dáng vẻ kinh hoảng như muốn nói “ngươi đừng xằng bậy”.
“Điện hạ…… Nếu người thích phòng này, không cần để cho bần tăng ở, cho ta một phòng chứa củi là được.” Bờ môi thường ngày niệm kinh của hòa thượng lúc này đang run lên kịch liệt, hắn cầm lấy đệm hương bồ muốn đi.
Sao ta có thể để hắn đi, bảy ngày bảy đêm trong sách cũng không phải là viết vô nghĩa, nam chính từ đầu đến cuối đều bị nữ phụ ác độc cưỡng ép, không thể chạy thoát.
Nhưng cho đến cuối cùng nam chính vẫn giữ được thân trong sạch, ta có thể lợi dụng điểm này.
Các cánh cửa đều bị thị vệ của ta chặn kín, hòa thượng lại còn không muốn sống mà lao ra bên ngoài.
“Điện hạ, việc này không tốt cho thanh danh của người.” Hòa thượng ngày thường thanh tâm quả dục, vậy mà một chút biểu hiện mặt đỏ tim đập cũng không có, không khỏi làm ta hoài nghi liệu hắn có phải là một người bình thường hay không.
Ta cởi áo ngoài liền dừng tay, trong sách chỉ nói ta thoát y, cũng không nói phải cởi hết.
Hòa thượng đã bắt đầu niệm kinh, hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ như muốn phá cửa sổ đi ra.
Ta vội vàng khuyên hắn quay lại: “Ta hơi nóng, ngươi xem, chỉ là một cái áo ngoài mà thôi, vừa lúc nghe đại sư giảng bài.”
Dưới sự đe dọa và dụ dỗ của ta, cuối cùng hoà thượng cũng mở mắt, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với ta, sợ ta giống như ác lang nuốt hắn đến xương cốt cặn bã cũng không chừa.
“Thí chủ quả thực muốn nghe ta tụng kinh?” Hòa thượng cau mày, anh tuấn cực kỳ, là một người mi thanh mục tú, đáng tiếc lại là hòa thượng.
Mặt ta không đổi sắc: “Đúng vậy, bằng không ta thỉnh đại sư tới làm gì chứ?”
“Vậy những thứ kia dùng để làm gì?” Hắn chỉ vào roi da kia hỏi.
Đừng hỏi ta, ta nào biết tác giả viết mấy thứ này làm cái gì!
Nhưng để làm hòa thượng an tâm, ta nở một nụ cười: “Dùng để thắt eo.” Ta vừa nói vừa biểu diễn, quấn roi da quanh eo một vòng, mắt hòa thượng khẽ run lên.
Hắn phảng phất đang nói “hoá ra ngươi có loại ham mê này”.
Nhưng người xuất gia không nói dối, hẳn là hắn nhịn rất vất vả.
“Hòa thượng kia, ngươi nhìn eo ta làm gì!” Ta không muốn để hắn chê cười ta, trừng mắt nhìn hắn một cái.
Hòa thượng chưa bỏ qua, hắn lại chỉ vào một cái áo ngắn thêu uyên ương hỏi: “Cái kia…… Lại là vật gì?”
Ta nhìn qua theo ánh mắt hắn, tác giả trời đánh sao lại còn viết một cái yếm uyên ương màu đỏ thẫm!
Mặt già của ta đỏ lên, đi qua cầm lấy lau nước mũi, hung hăng nói: “Khăn gấm lau nước mũi!”