Hòa thượng lộ vẻ ai oán, nhưng bởi vì thân phận của ta, hắn không dám nhiều lời.
Tỳ nữ vào thắp đèn cho ta, nhìn thấy cái yếm uyên ương kia vành tai đỏ lên, vội vã chạy ra.
Nàng sợ ta bảo nàng ở lại xem đấy à?
“Thí chủ……”
Không đợi hắn nói hết lời, ta đã đánh đòn phủ đầu: “Chắc đại sư đang đói bụng, bản công chúa tôn sư trọng đạo.”
Ta kêu gã sai vặt đưa đồ ăn vào, bây giờ mới đêm đầu tiên, ai bảo hòa thượng ngươi vừa khéo đứng bên cạnh nam chính, vừa nhanh vừa tiện như thế, ta không bắt ngươi thì bắt ai.
Hòa thượng nhìn cả bàn đầy ắp đồ ăn, vẫn đứng một chỗ cụp mi rũ mắt.
Ta bảo hắn ngồi, ở đây cũng không có người thứ ba.
Hòa thượng lúc này mới lên tiếng: “Điện hạ còn chưa động đũa, sao ta dám động đũa trước.”
Lời của hòa thượng nghe thật khiêm tốn, nhưng giọng điệu thì không khiêm tốn chút nào, nghe giống như đang đề phòng ta?
Hắn sợ ta bỏ thuốc trong đồ ăn, nhân lúc hắn không chú ý đem hắn “xếp hình”, trong lòng hòa thượng này thật nhiều khúc mắc.
Ta gắp đồ ăn, mỗi dĩa đều thử một miếng: “Không có độc, ăn đi. Trước giờ đều là người khác thử đồ ăn cho ta, đây là lần đầu tiên ta thử đồ ăn cho người khác.”
Hòa thượng dường như hơi sửng sốt, lông mi dài chớp chớp, thật là đẹp, nhưng hắn chỉ ăn vài miếng món chay.
Ta ăn một lát, không biết tại sao ngực đột nhiên khó chịu, nóng quá, hơi nóng tràn ngập đầu ta.
Ta hoa cả mắt túm được một thứ mát lạnh, nhiệt độ như hầm băng, nhưng đối với ta lại rất thoải mái, ta không kìm được ôm nó thật chặt.
Không biết thứ này có vị như thế nào? Nhất định giống như bánh lạnh, ta há miệng cắn, suýt chút nữa gãy mất răng cửa.
Cứng quá, giống như cái gối ngọc của ta.
Đồng thời còn có mùi gỗ đàn hương dễ chịu len vào mũi ta.
Trong lúc mê man, ta còn nghe thấy tiếng ai đó kêu lên đau đớn.
4
“Điện hạ, người có thể bảo người thả bần tăng ra ngoài không?”
Lúc ta tỉnh lại ở trên giường, nhìn thấy hòa thượng ngồi thiền ở trong góc tường, ta có chút áy náy, ngay sau đó liền cự tuyệt hắn: “Không được!”
Hòa thượng bị từ chối, dường như rất ủy khuất, con ngươi màu đen rũ xuống, tiếng tụng kinh trong miệng cũng biến mất.
“Đại sư, ngươi đang trách ta sao?”
Ta nói lời thực lòng, nhưng hắn lại cho rằng ta đang khiêu khích hắn, hắn cau mày: “Bần tăng không dám.”
Ta rất muốn nói với hắn, ta thật sự không có ý gì với hắn, nhưng mỗi lần hòa thượng kháng cự lại làm ta cảm thấy hắn đang chơi trò lạt mềm buộc chặt.
“Đại sư, ở trong chùa ngươi thường làm gì vào giờ này?”
Ta nỗ lực xây dựng một hình tượng bình thường cho hắn xem.
Hắn thở dài một hơi: “Dạy học.”
Việc này thật dễ dàng, ta thành kính nói: “Ta chính là người nghe đại sư giảng.”
Hòa thượng không muốn tiếp xúc với ta, như thể ta là sài lang hổ báo, sẽ cắn hắn mấy cái: “Không đủ hai mươi người, bần tăng sẽ không bắt đầu bài giảng.”
Vì thế, cả căn phòng bị nhét đầy người, thị vệ, tỳ nữ, bao gồm tôi tớ quét dọn trong viện đều ngồi xổm trên mặt đất nhìn nhau.
“Đại sư, ngươi đếm xem, ở đây có hơn một trăm người.”
Ta rất thành kính, vậy mà hắn không tin.
Hòa thượng tỏ vẻ rất vừa lòng, bắt đầu tụng kinh.
Tỳ nữ Tiểu Phương, người đi vào thắp đèn hôm qua lén lút hỏi ta: “Điện hạ, tối hôm qua người ngủ thế nào?”
Ta gãi đầu ngáp một cái: “Cũng không tệ lắm.”
Tiểu Phương nở một nụ cười “quả nhiên như thế”: “Điện hạ, đêm nay vẫn tiếp tục sao?”
Nàng giống như làm ảo thuật, móc ra một cái chai, nghiêng đầu nói với ta: “Nô tỳ sợ hòa thượng kia không được nên cố ý chuẩn bị.”
Ta kinh hãi, không được? Ngươi nghĩ đi đâu rồi?
Ta đang muốn cự tuyệt, một nóng người đã dừng ở trước mặt ta. Sắc mặt hòa thượng không thay đổi chút nào, nhưng môi đỏ mọng lại không tự chủ mà run lên, có lẽ trong lòng hắn đang mắng ta là cuồng đồ.
Ta đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Phương, thứ này sao có thể nói ngoài sáng được, có thế nào cũng phải lừa gạt hòa thượng cho qua đi.
Tiểu Phương hiểu ý mỉm cười, ánh mắt kia như đang nói “yên tâm đi, ta hiểu”.
Nàng lập tức đứng lên, giọng nói không lớn, nhưng đủ để ta phá cửa sổ lao ra: “Trị thận hư, không đường, một viên này còn mạnh hơn sáu viên khác.”
Hòa thượng tái mặt rồi.
Ta hoàn toàn chết lặng.
Hòa thượng vịn cửa muốn đi ra ngoài, ta liền kêu thị vệ Tiểu Thúy của ta khiêng hòa thượng về. Bây giờ chạy mất thì phải làm sao, còn tới sáu ngày sáu đêm lận!
Ta tiếp tục trấn an hòa thượng: “Viên này chính là viên đường, không tin ta nếm thử cho ngươi xem.”
Tiểu Phương chưa kịp ngăn cản ta, ta đã nuốt xuống.
Hình như không có cảm giác gì.
“Đại sư, ngươi xem, ta không hề có ý tưởng không an phận với ngươi.”
Ta còn chưa dứt lời, hòa thượng đã kinh ngạc, lùi về sau hai bước niệm a di đà phật.
Tiểu Phương kêu to: “Công chúa, người chảy máu mũi!”
Ta đưa tay sờ, vừa đưa đến trước mặt nhìn thì, xong đời, ta sợ máu!