Phỉ thúy, loại bảo thạch trân quý này lúc khai thác ra, có một tầng vỏ ngoài phong hoá bao bọc, không cách nào biết trong đó tốt hay xấu, chỉ có sau khi cắt ra mới có thể biết được. Bởi vậy cho đên nay, không có bất kỳ thiết bị nào có thể chân chính kiểm nghiệm ra bên trong nguyên thạch có phỉ thúy hay không, mọi người chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm trải qua nhiều năm tổng kết cùng với nhãn lực cá nhân, cho nên loại giao dịch mua bán phỉ thúy nguyên thạch này tràn đầy tính chất đánh bạc, còn gọi là đổ thạch.
Mà đổ thạch loại hoạt động này ở trên Bác Nhã đại lục còn có ý nghĩa khác. Đối với thú nhân mà nói, nó chính là hy vọng sinh tồn và cuộc sống. Trên đại lục này mỗi bộ lạc đều có đổ thạch nghiệp thịnh vượng, nơi Bích Khê mang theo Bạch Tử Thạch tới chính là phố đổ thạch phồn vinh nhất Maca thành, toàn bộ cửa hàng trên con đường đều là cửa hàng đổ thạch.
Con đường này rất rộng, đại khái chắc phải 300m, nhưng khiến cho Bạch Tử Thạch kinh ngạc là, nhìn nơi nơi đều là thú nhân, á thú nhân, trên con đường rộng như vậy cư nhiên lại thấy thật chật chội. Bích Khê đối với cảnh tượng náo nhiệt như vậy đã tập mãi thành quen, hắn nắm chặt tay Bạch Tử Thạch theo dòng người đi về phía trước, người nơi này thật sự quá nhiều , hơn nữa đối với Bạch Tử Thạch mà nói, bọn họ cũng quá cao, nên Bích Khê rất lo lắng cậu sẽ bị dòng người chen chúc lạc mất, mặc dù bị nắm rất đau, nhưng Bạch Tử Thạch vẫn nhịn xuống không nói gì.
.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ, phảng phất tựa như trong tối tăm có cảm ứng, ở giữa biển người đông đúc này, hắn tùy ý nâng mắt, liếc mắt liền thấy lại chuẩn xác nhận ra cái á thú nhân mỏng manh kia. Vincent tựa vào góc tường một cửa hàng, ánh mắt nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn như ẩn như hiện ở trong đám người, thị lực ưu tú khiến hắn nhìn rõ thấy tiểu á thú nhân trắng nõn xinh đẹp kia đang nhíu thật chặt chân mày cùng cắn chặt răng. Vincent đứng thẳng người dậy, ngược hướng dòng người nhanh chóng đi tới gần chỗ Bạch Tử Thạch. Ánh mắt của hắn thoáng cái liền tập trung ở chỗ cổ tay Bạch Tử Thạch bị Bích Khê cầm, chỗ ngón tay nắm đã có vết ứ đọng hồng tím hiện lên.
“Này, ngươi nắm đau cậu ấy.” Thanh âm lãnh đạm trầm thấp giống như sắt đá tấu hưởng lại như trong trẻo lạnh lùng xa cách vang lên, Bích Khê sửng sốt một chút, mới phản ứng được lời này tựa hồ tựa hồ nói với hắn. Dừng bước lại, Bích Khê buông tay nắm tay tiểu á thú nhân ra, vết bầm tím hiện rõ trên da thịt trắng nõn, mềm mại thoạt nhìn thật nổi bật cùng chói mắt, làm hắn không khỏi tự trách kinh hô một tiếng, kéo tay Bạch Tử Thạch luôn miệng hỏi: “Có đau không?”
Bạch Tử Thạch có chút không được tự nhiên lắc đầu, nhưng chau chặt chân mày biểu hiện rõ ràng cậu nghĩ một đằng nói một nẻo, lông mày Vincent nhíu chặt lại, trên gương mặt tuấn mỹ thâm sâu như được đẽo gọt lập tức ngưng tụ một cỗ áp lực kinh người, Bích Khê trong lúc vô tình liếc qua, chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, vội vàng dời đi tầm mắt.
Bạch Tử Thạch nhẹ nhàng rút cánh tay của mình lại, kéo tay áo hơi che đi, không muốn làm cho Bích Khê thấy càng thêm tự trách: “Không có chuyện gì, Bích Khê ngươi cũng không phải cố ý, là bản thân ta quá yếu nhược.”
“Nếu biết mình yếu ớt, thì càng phải chú ý bảo vệ mình.” Vincent lãnh đạm nói nghe y như khiển trách, Bạch Tử Thạch sửng sốt, kinh ngạc nhìn Vincent — Người này là ai a?
Vincent tựa hồ cũng đã nhận ra bản thân lỡ lời, nhàn nhạt rũ mắt xuống, trực tiếp kéo cổ tay Bạch Tử Thạch, sau đó từ trong túi áo lấy ra một cái bình nhỏ hình trụ, hướng về phía cổ tay của Bạch Tử Thạch nhẹ nhàng nhỏ hai giọt, cảm giác mát lạnh làm cho Bạch Tử Thạch không được tự nhiên rút tay về. Vincent giương mắt bình tĩnh nhìn cậu một cái, con ngươi màu đen sâu không đáy: “Không nên động.” Bạch Tử Thạch không biết thế nào lại thật sự ngoan ngoãn ngừng động đậy, tùy ý hắn kéo tay. Vincent tựa hồ thật hài lòng, sắc mặt lạnh như băng hiện ra một chút nhu hòa, tiếp đó bàn tay đặt lên vết ứ ngân, nhẹ nhàng xoa bóp một chút, sau đó dừng lại nhàn nhạt hỏi: “Lực đạo thế nào?”
“A? Ách. . . cũng. . . có chút mạnh.” Bị Vincent rất bình thường nhìn lướt qua, Bạch Tử Thạch lập tức đem nguyên bản muốn nói ‘Cũng ổn rồi’ đổi thành lời nói thật ‘Có chút mạnh’ . Vincent một lần nữa xoa nhẹ lên, so với vừa rồi nhẹ rất nhiều, nhìn ra được là cẩn thận khống chế độ mạnh yếu. Bạch Tử Thạch có chút sững sờ nhìn thú nhân không biết tên này bàn tay to lớn màu mật đặt trên cổ tay thật nhỏ trắng nõn của mình xoa nắn, chỉ cảm thấy nơi hai người tiếp xúc một mảnh nóng rát, dòng nhiệt lạt này một mực xoa vào tận trong da. Một lát sau, Vincent buông ra, Bạch Tử Thạch cảm thấy chỗ đau vừa rồi chỉ còn lại một mảnh ấm áp thư thích, có chút hiểu ra, cảm giác vừa rồi là dược hiệu đi, cậu nhìn về phía Vincent, tự đáy lòng nói cám ơn: “Cám ơn ngươi.”
“Danh tự.”
“A -?” Bạch Tử Thạch ngơ ngác ngửa đầu, nhìn cái người thú nhân lãnh đạm bất kể nhìn thế nào cũng rất anh tuấn.
“Ta nói, tên của ngươi.” Vincent thanh tuyến rất trầm thấp, lúc nói chuyện làm cho người ta thấy rất sắc bén dứt khoát. Bạch Tử Thạch trong lúc nhất thời nghe có chút thất thần, đến lúc Vincent lần thứ ba có chút tức giận hỏi, mới phản xạ có điều kiện trả lời: “Bạch Tử Thạch.”
“Bạch Tử Thạch. . . Bạch, Tử, Thạch.” Vincent đem cái tên này ở trong miệng niệm hai lần, cúi đầu nhìn gương mặt phá lệ mềm mại của Bạch Tử Thạch, trong mắt ánh lên chút nhu hòa, phun ra một cái tên: “Vincent.”
“Vincent?” Bạch Tử Thạch có chút nghi hoặc lặp lại, trên gương mặt người thú nhân cao lớn tuấn mỹ hiện lên thần sắc hài lòng, hắn gật đầu, dặn dò nói: “Nhớ kỹ.”
“A?” Nhớ kỹ cái gì? Bạch Tử Thạch có chút phản ứng không kịp, nhưng lúc này cái người thú nhân cao lớn tuấn mỹ kia đã rời bọn họ đi thẳng về phía trước, chỉ chốc lát liền mất dạng giữa biển người.
Bích Khê vẫn luôn ở bên cạnh trầm mặc nhìn hành động giữa hai người, cái gì cũng không nói, chỉ sau khi Vincent rời khỏi, mới đưa tay cho Bạch Tử Thạch: “Nắm lấy ta, chúng ta đi thôi.”
Bạch Tử Thạch có chút trì độn nắm lấy hắn, bị Bích Khê kéo đi về phía trước đi.
Mà lúc này, Vincent đi giữa đám người thú nhân cúi đầu liếc nhìn bàn tay mình, mới vừa rồi lúc cầm cổ tay kia, cảm giác cậu ấy non mềm cùng tinh tế như vậy, giống như hơi chút dùng lực là có thể bẻ gẫy, nhớ tới bộ dáng khả ái lúc Bạch Tử Thạch ngơ ngác nhìn mình, trong mắt lóe lên nụ cười — ngây ngốc, còn thật thú vị.
“Ta nhìn thấy nga ~~” một giọng nói trêu trọc ngay lúc này vang lên, Vincent không cần quay đầu lại cũng biết là ai, mí mắt cũng không liếc về phía sau, trực tiếp đi vào một cửa hàng mao liêu. Allan nhìn thú nhân phía trước, lơ đễnh ôm cánh tay cười nói: “Vincent, ta còn tưởng rằng ngươi đối với á thú nhân cũng không hứng thú chứ? Không nghĩ tới lúc này cư nhiên coi trọng một cậu bé vị thành niên! Còn nói cho người ta tên của ngươi. . . sách sách. . . Bất quá, ngẫm lại, cái tiểu á thú nhân kia thoạt nhìn thật đúng là làm cho lòng người hơi ngứa ngáy, thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xắn mềm mại bất khả tư nghị a, chớ nói chi còn là cặp mắt đen hiếm thấy, con ngươi màu đen tựa như Mặc Thúy đẹp nhất. . . Thật khiến cho người ta nhịn không được muốn. . . Ách. . . Không có gì.”
Vincent thu hồi tầm mắt lạnh như băng, trầm giọng cảnh cáo nói: “Cách cậu ấy xa một chút!”
“Đã biết đã biết.” Allan ngượng ngùng gật đầu, Vincent quay đi không liếc hắn đến một cái, Allan nghĩ mà sợ vỗ vỗ tim, rụt rụt cổ, đi theo phía sau hắn không dám nói thêm gì nữa.
Bạch Tử Thạch cùng Bích Khê đi thật lâu giữa dòng người, đến trước một cửa hàng không chút nào thu hút nào mới bước đi vào, không giống với các cửa hàng sôi động trên đường tới đây, trong tiệm này chỉ có lác đác hơn mười ba á thú nhân, thú nhân càng không có người nào. Bạch Tử Thạch trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, đã nhìn thấy Bích Khê đi đến chỗ một người á thú nhân trung niên đang nhàn nhã ngồi, á thú nhân này thân hình cao lớn, tóc ngắn đỏ rực, thoạt nhìn có vẻ nội liễm trầm ổn.
Bích Khê rất quen thuộc cùng hắn chào hỏi: “Owen, gần đây có nhập thêm liêu tử không?”
Owen lộ ra một nụ cười: “Ân, sáng nay vừa tới một nhóm hàng, ngươi tới còn không muộn. Thế nào, lần trước mang về mao liêu thế nào?”
Bích Khê lộ ra một nụ cười khổ: “Đừng nói nữa, sụp rồi, một khối tốt nhất cũng là Phù Dung Chủng, khối biểu hiện tốt nhất kia là gần như hảo Băng Chủng, nhưng bên trong chi chít đều là vết rạn!”
Owen nụ cười trên mặt thu lại, an ủi một cái: “Ngoạn tảng đá, mười lần đánh cuộc chín lần thua. Vị này là. . . ?”
Bích Khê cũng là đổ thạch lão thủ, tình trạng như vậy cũng không tính là gì, đối với Owen an ủi cũng chỉ là tùy ý gật đầu, đem Bạch Tử Thạch kéo tới: “Đứa nhỏ này còn muốn đi theo con đường đổ thạch, ta dẫn cậu ấy tới xem thử.”
Owen cũng không ngoài ý muốn, đầu năm nay á thú nhân muốn làm đổ thạch sư nhiều lên, mấy năm nay á thú nhân được người mang đến nhiều nhiều không kể xiết, nhưng cuối cùng có thể thành công thì trong một trăm người có một, hai người là không tệ thôi.
Hai người hàn huyên xong, Owen liền dẫn bọn họ đi tới một cái góc nhỏ bên trong: “Mao liêu mới tới đều ở nơi này, trên kệ là bán đổ liêu tử, trên mặt đất là một nhóm biểu hiện tốt mỗi một khối mao liêu đều có yết giá, ngoài ra một nhóm là luận cân bán, một kí lô 300 điểm. Còn bên kia 1000 điểm một khối, chọn xong gọi ta là được.” Sau khi giải thích xong, Owen cũng không để ý đến bọn họ, trực tiếp rời đi.
Bích Khê là khách cũ, lập tức cũng không để ý, bởi vì dẫn theo Bạch Tử Thạch, hắn không có đi xem bán đổ mao liêu, mà là đi tới một nhóm mao liêu biểu hiện tốt kia ngồi xổm xuống ngó xem.
Bạch Tử Thạch cũng nhân cơ hội hỏi ra nghi vấn của mình: “Bích Khê, nơi này. . . người sao lại ít như vậy?”
Bích Khê cười một tiếng: “Đừng xem chỗ Owen ít người, ở Maca thành hắn là người đứng đầu khu phố đổ thạch, chẳng qua là nơi này của hắn không cho phép thú nhân đi vào, giải thạch cũng không ở chỗ này. Sau khi á thú nhân chọn được mao liêu, ra hiệu, sẽ có người giúp ngươi đem mao liêu đã chọn vận chuyển đến tiệm đặc biệt giải thạch ở giải thạch trường, nơi đó mới là chỗ náo nhiệt.”
Bạch Tử Thạch lúc này mới chợt hiểu ra, Bích Khê lúc sau đã nhìn trúng một khối mao liêu vỏ bạch sa, hắn chỉ vào phía trên một đường màu đậm rộng cỡ hai ngón tay: “Nhìn, cái này là mãng đái, là một dạng phong hoá cùng lớp biểu bì, có màu đậm hoặc nhạt, cát bán phong hoá dẫn đến trạng thái khối, vòng, dải, v.v.. hiện tượng sắp xếp mang tính quy luật, có tính phương hướng. Có mãng đái hiện ra là nói lên ở đó có thể có lục, hơn nữa mãng đái thông thường cũng song song với hướng đi của lục. Một đám bao quanh này mơ hồ có thể thấy được một số điểm màu sắc giống như rêu, lốm đốm, đường có trạng thái này gọi là “trứng muối”. Là để chỉ lục ban đầu ở trên phỉ thúy nguyên liệu, trải qua phong hoá nó mới dần dần lưu lại màu này. Căn cứ trứng muối màu sắc đậm nhạt, hình dáng, hướng đi, nhiều ít, trình độ thưa thớt hay dày đặc, có thể suy đoán mức độ lục sắc đậm nhạt bên trong, đi hướng, kích cỡ, hình dáng …. Chỗ có mãng đái không nhất định có lục, nhất định phải có “Trứng muối” xuất hiện, mới có thể nói bên trong khả năng có lục. . .”
Bích Khê nghiêm túc giảng giải tri thức đổ thạch cho Bạch Tử Thạch, Bạch Tử Thạch cũng nghiêm túc nghe, nghiệm chứng đổ thạch trên Bác Nhã đại lục cùng trên địa cầu có cái gì không giống nhau, nghe xong mới phát hiện thật ra cũng không có gì bất đồng, điều không giống nhất chính là ở trên địa cầu, phỉ thúy có màu sắc càng tiên diễm càng đáng giá, ở chỗ này, giá trị phỉ thúy chỉ liên quan đến màu sắc và độ đậm, bất kể là sắc thái tiên diễm sáng ngời hay là trầm muộn ám sắc, màu sắc càng đều đều nồng đậm lại càng đáng giá, bởi vì điều này đại biểu cho năng lượng bên trong phỉ thúy phân bố chia đều lại đầy đủ.
Nói một hồi thật lâu, Bích Khê cảm thấy nói được không sai biệt lắm, liền để cho Bạch Tử Thạch ở trong một đống đá nơi này luyện nhãn lực, còn bản thân đi đến giá để bán đổ mao liêu.
Bạch Tử Thạch tính toán bản thân mấy ngày qua mua đồ còn dư lại hai nghìn điểm, tầm mắt nhìn về phía chỗ mao liêu một khối 1000 điểm, nhiều nhất chỉ có thể mua hai khối! Suy nghĩ rồi, cậu đi về phía để đống mao liêu kia.