Đổ Thạch Sư

Chương 101: Tìm được mỏ phỉ thúy





Bởi vì thân phận bị người ta nhận ra, Bạch Tử Thạch ở Tỉnh Trạch Khẩu sẽ không yên lành, từ ngày hoạt động kết thúc, còn chưa kịp thở phào, điểm dừng chân đã bị bại lộ, rất nhiều người không xếp hàng mà ôm mao liêu tới tận cửa tìm. Đương nhiên đây không phải nghĩa vụ, đổ thạch sư cũng có giúp người ta xem thạch kiếm tiền, đổ thạch sư cấp bậc cao thậm chí có thể lấy được ‘tiền công’ bằng 50% giá mao liêu. Những người này tới chính là muốn thuê Bạch Tử Thạch xem thạch giùm.

Bọn họ đâu có thời gian như thế, cũng không dừng chân lâu ở đây được. Hơn nữa giúp một người xem, vậy những người khác tới cũng giúp nốt hay sao?

May mà có Vincent, trực tiếp đi ra cửa đứng, mắt lạnh đảo qua: “Chuyện gì?” Người ta liền khiếp sợ ba phần, đợi người ta dè dè dặt dặt nói ra ý đồ đến, quẳng ra mấy chữ lạnh như băng, “Cậu ấy không có thời gian.” Sau đó đóng cửa, thẳng thừng dứt khoát.

Vì chuyện này, hai người không nán lại trấn nhỏ này nữa, ngày hôm sau đã chạy thẳng tới dãy Kim Cửu, đều là sáng sớm đi, buổi tối quay về, dãy núi Kim Cửu lớn hơn nhiều so với những nơi trước đây bọn họ tìm. Vẫn chọn biện pháp cũ, Bạch Tử Thạch ngồi trên lưng Vincent, bọn họ cẩn thận tránh né dã thú cường đại, lượn xung quanh dãy Kim Cửu, cho đến khi vòng hết dãy Kim Cửu một vòng, mà vẫn không có bất kỳ phát hiện gì.

Bạch Tử Thạch đánh cái dấu x bên cạnh dãy núi Kim Cửu, ý là ở đây hoàn toàn không có phỉ thúy. Mà nghi hoặc tích tụ trong lòng Vincent lại càng ngày càng lớn —- đối với chuyện này Bạch rõ ràng rất nghiêm túc, nhưng vì sao không mang dụng cụ máy móc gì, chỉ vòng vòng xung quanh dãy núi chứ? Dù việc này không mệt, nhưng ngày nào cũng tránh dã thú lượn vòng vòng khắp nơi trong núi một cách đơn điệu rất nhàm chán a.

Bạch Tử Thạch không phải là không nhận ra điểm này, nhưng chuyện này đối với cậu mà nói thật sự rất khó mở miệng, hơn nữa trong khi cậu chần chừ không nói, mỗi lần Vincent có vẻ muốn hỏi lại thôi đều làm cậu khó chịu, giống như một con đà điểu chôn đầu trong cát, chỉ cần đối phương không hỏi thẳng, cậu sẽ không chủ động nói ra.

Liên tục tìm kiếm một cách nhàm chán mà vô vị, Vincent cảm thấy mục đích hành trình lần này càng thiên về hai chữ ‘kỳ nghỉ’ hơn, hắn muốn ở chung với tình yêu nhà mình thật nhiều, ân ân ái ái ở cùng một chỗ rồi ‘ân ân ái ái’, kết quả là, dã thú giảo hoạt thường thường kéo vợ du ngoạn khắp nơi, trên đường từ đích đến này sang đích đến khác, chỉ cần gặp được thành thị nào nổi tiếng hay thú vị, sẽ dừng lại, mỹ thực mỹ cảnh, cứ như vậy làm cho Bạch Tử Thạch cũng có chút vui quên trời quên đất. Nhất là mỗi khi Bạch nói phải gấp rút lên đường, Vincent một điểm cũng không phản đối, chẳng qua đến tối, sẽ yêu yêu phá lệ kịch liệt, sức bền bỉ kém hơn người yêu nên mỗi lần Bạch Tử Thạch chỉ đành mất mặt mặc Vincent chơi đùa đến khi toàn thân vô lực, eo tê lưng mỏi, lâu dần, coi như vì để người yêu tiết chế một chút phương diện nào đó, Bạch Tử Thạch cũng không tùy tiện đề xuất chuyện gấp rút lên đường nữa.

Song, cho dù bị Vincent kéo chậm tiến độ nhiệm vụ vô hạn, tại tháng thứ chín kể từ khi họ xuất phát rốt cuộc cũng có chút manh mối. Tại một thành thị tên là Sakuka, khi mới vào thành, Vincent theo lẽ thường du ngoạn trước làm việc sau. Thành phố này có một chỗ na ná ‘nông gia nhạc’ (du lịch ở các vùng thôn quê; với đặc sản, cảnh sắc tự nhiên của các cùng núi non thu hút khác du lịch) trên địa cầu, là một tòa nhái theo kiến trúc sân vườn sớm nhất. Nơi này có một hạng mục vui chơi na ná với trò cướp dâu, là chuẩn bị riêng cho các cặp đôi yêu nhau. Trước đây, á thú nhân không có tư cách chọn bạn lữ, thông thường là a ba trong nhà làm chủ, nhưng đến khi kết khế ước bạn lữ, nếu thú nhân nào có lòng ngưỡng mộ hắn mà không đồng ý, thì có thể đi cướp dâu, đem thú nhân – bạn lữ của người trong lòng đánh ngã, trực tiếp cướp người về nhà.

Hoạt động này phù hợp với rất nhiều thú nhân có chút tâm tư gì đó, rất được yêu thích, tất nhiên Vincent cũng không ngoại lệ, huống chi trò chơi này sau cùng còn đặc biệt cung cấp gian phòng xa hoa để sử dụng, mặc dù giá tiền cũng không rẻ cho lắm.

Mà, vấn đề xuất hiện ở chỗ này. Bạch Tử Thạch cư nhiên đang dùng cơm đặt trên bàn đá thì cảm thấy hơi thở của phỉ thúy! Phía dưới bàn đá rất thô ráp, là mấy khối đá lớn cao xấp xỉ nhau kê thành hình tam giác đặt ở dưới, rồi tìm một khối đá phẳng, mặt phẳng hướng lên trên đặt lên ba khối đá kê chân kia là thành. Mà lúc ăn cơm cậu vô tình đụng phải cái tảng đá kê bàn, cư nhiên cảm nhận thấy quả cầu nhỏ ấm áp quen thuộc, mặc dù không phải loại tràn đầy sức sống, nhưng càng thêm nhu hòa.

Lúc đó Bạch Tử Thạch lập tức kích động, vì cậu có thể cảm ứng ra, bên trong ‘tảng đá’ mao liêu mà cậu sờ phải này tuyệt đối là Băng Chủng! Mặc dù mất đi năng lượng tiến hóa, nhưng phỉ thúy Băng Chủng điêu khắc ra khá đẹp a! Vội vàng thỏa thuận giá tiền với người ta, Bạch Tử Thạch mua cả cái bàn đá này về, sai ngươi đưa tới chỗ họ ở.

Sau này có thể sa vào điêu khắc phỉ thúy rồi o(≧v≦ )o~~ tuyệt vời! Tìm ra mỏ phỉ thúy khác rồi ~(≧▽≦ )~, chìm đắm trong háo hức. Ngay cả bị Vincent ‘cướp đến tân phòng’ như thế nào cậu cũng không biết. Mà Vincent thì vừa mới oánh nhau xong bị gợi lên nhiệt huyết cùng hung tính hoàn hoàn chỉnh chỉnh, triệt triệt để để đem ai đó yêu thương từ đầu đến chân, mãi cho đến chiều hôm sau thắt lưng còn run rẩy. Ai đó hung hăng níu áo người yêu, hoàn toàn kích động, trời biết cậu mong tìm được phỉ thúy không tiến hóa đến mức nào, kỹ thuật điêu khắc của cậu nếu không rèn luyện sẽ hoàn toàn gượng tay *gào thét*!!! Đủ loại đủ kiểu phỉ thúy mỹ lệ trang trí, trang sức, vòng tay, nhẫn. . . thật say lòng người *gào thét*!!!

Hoàn toàn không biết vì sao Bạch tạc mao Vincent rất vô tội chỉ đành dùng thú hình bán manh, nhưng Bạch Tử Thạch đã tương đối có sức chống cự lần này hoàn toàn không lọt bẫy — lúc hình người, ngay cả giường cũng không cho Vincent lên. Tóm lại, Bạch Tử Thạch rất ngạo kiều, Vincent đối với lần này biểu thị. . . kỳ thực đã sớm muốn dùng thú hình thử thử rồi (vẻ mặt: bình tĩnh).

Đương nhiên, đây là một chuyện phi thường phi thường khó khăn.

Đến ngày thứ ba khá hơn một chút, Bạch Tử Thạch vội vàng hỏi thăm nguồn gốc mấy tảng đá kia, nghe nói là lấy từ thượng du con sông gần đây đến, liền ngựa không ngừng vó mang theo dã thú nhà mình đi.

Vì mỏ phỉ thúy thường xuất hiện phía trên cửa sông, mao liêu sẽ bị các loại thiên tai ngoài ý muốn mà lăn xuống dòng sông, bị nước sông đẩy lên bờ, mấy khối mao liêu kia chắc cũng thế. Nếu cậu đoán không nhầm, thì tìm bốn phía xung quanh đầu nguồn con sông nhất định sẽ tìm thấy.

Quả đúng như vậy, từ đầu nguồn con sông lớn này bay đi, Vincent vẫn duy trì bay ở tầng thấp, đi không tới 20 phút, Bạch Tử Thạch bỗng hô một tiếng: “Ngừng!”

Đây là lần đầu Vincent nghe thấy tiếng người yêu kích động như thế, lập tức phanh gấp lại, dã thú màu đen xoay đầu nhìn người yêu, nhưng Bạch Tử Thạch không nhìn hắn, con ngươi màu đen nhìn thẳng tắp về nơi cách đó không xa, đó là một ngọn núi nhỏ không cao lắm: “Vincent, đến đằng kia đi! Nhanh lên!” Dù cách hơn 100m, nhưng Bạch Tử Thạch vẫn có thể cảm thấy rõ ràng những nhung cầu nho nhỏ, nhắm mắt lại, nơi đó giống như vô số tinh tú lấp lánh trong màn đêm, lấp la lấp lánh, lặng yên dịu dàng xâm nhập vào cảm giác của cậu, đẹp đẽ mà gần gũi.

Nghe ra sự vội vàng trong giọng nói người yêu, Vincent gật đầu, lui lại hai bước rồi dùng lực, gần như chỉ một giây sau đã xuất hiện tại ngọn núi nhỏ mà Bạch Tử Thạch chỉ, dùng đuôi quấn lấy người yêu đặt cậu xuống, Bạch Tử Thạch vội vàng chạy đến bên cạnh núi, đây là một ngọn núi không bằng phẳng cho lắm, chân núi có vách đá trơ trọi. Cậu đặt tay lên, tiểu mao cầu nối đuôi nhau không ngừng xuất hiện trong cảm giác của cậu.

Tìm tìm xung quanh, Bạch Tử Thạch rất thuận lợi tìm thấy mấy khối mao liêu nhỏ, rải rác ở chung quanh, lớp vỏ bạch diêm sa (vỏ cát muối trắng) điển hình, loại mao liêu này thường giống tầng đá trên cùng ở lòng sông cổ, khá dày, chất cát cứng, chủng tốt, tính chất nhẵn nhụi, thế nước no đủ, thường ra nhiều phỉ thúy Thủy Tinh Chủng, Băng Chủng, Băng Chủng Phiêu Hoa, cũng rất có khả năng ra cực phẩm như ngọc lục bảo Đế Vương Lục, là liêu tử tốt mười phần!

Hiện giờ Bạch Tử Thạch vui muốn chết, cậu cực kỳ hưng phấn: “Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!!”

Vincent biến trở về hình người, cũng giật mình kinh ngạc: “Tìm thấy rồi?”

“Ừm! Nhìn cái này đi! Tuyệt đối là mao liêu, hơn nữa là mao liêu dễ ra cao thúy!!” Vốn hôm qua sắc mặt người yêu còn chưa tốt thế mà giờ đây hai má hồng nhuận, ánh mắt sáng rực, tràn đầy sức sống khiến cho thú nhân rất vui mừng. Thực ra đối với hắn mà nói, tìm thấy phỉ thúy không thể tiến hóa chỉ thấy vui mừng mà thôi, chưa đến mức kích động.

Bất quá hắn vẫn thử đi tới, vươn tay sờ phỉ thúy một cái. Dù sao, đối với thú nhân mà nói phỉ thúy tiến hóa trọng yếu như vậy nhưng hắn cũng chưa từng chân chính chạm vào dáng vẻ nguyên thủy của nó. Chất cát trên tay không hiểu sao lại khiến Vincent nở một nụ cười vui sướng, đây chính là xúc cảm của mao liêu a.

Bất quá, hình như từ rất xa Bạch đã biết nơi này có mỏ phỉ thúy. Hắn cũng không biết mắt người yêu nhà mình tốt đến mức có thể ngó lơ hơn 100m khoảng cách.

Chở mấy khối mao liêu nhỏ phẩm chất đạt đến Thủy Tinh Chủng trở về Bạch Tử Thạch thỏa mãn duỗi lưng một cái, tắm rửa xong liền lăn lên giường, tâm tình tốt đến mức Vincent hình người nằm lên ôm cậu cũng không phản ứng gì.

Vincent nghiêm túc nhìn khuôn mặt người yêu mình, tinh tế miêu tả, tự ngẫm những chuyện từ lần đầu tiên gặp Bạch đến giờ, những lần đổ trướng như kỳ tích, cùng với cử chỉ kỳ lạ dọc đường đi. . . Hắn có một suy nghĩ rất lớn mật và cũng khó tin. Nhìn gò má hồng nhuận của người yêu, dung mạo tinh xảo, Vincent nhịn không được hôn hôn lên môi cậu, Bạch có năng lực đặc biệt hay không hắn không quan tâm. Có lẽ nếu hắn biết được ngay từ đầu, hắn sẽ lợi dụng năng lực của cậu, còn bây giờ, hắn đã hoàn toàn không thể rời khỏi người này, điểm Bạch hấp dẫn người khác nhất không phải năng lực trên phương diện đổ thạch của cậu ấy, ít nhất đối với hắn mà nói thì không phải. Bạch rất nhỏ xinh, rất yếu, nhưng lại rất kiên cường, tính cách rất ôn hòa, có đôi khi rất biệt nữu, mặc dù tổng thể mà nói chính là một người rất bình thường, nhưng cậu không hề để tâm đến danh tiếng của mình, ngay từ đầu đã xem mình như một người ngang hàng và bình thường, sẽ không vì nói chuyện mấy câu với mình mà cao hứng thật lâu, cũng sẽ không quấn quít lấy mình, rất săn sóc, không chủ động trêu chọc người khác, không ganh đua tị nạnh, không khoe khoang. . . lúc tức giận rất khả ái, không thường xuyên làm nũng, nhưng khi làm nũng lại khiến người ta vô pháp cự tuyệt, thân thể rất mỹ vị, bất luận kẻ nào cũng không sánh được. . .

Không xong rồi, ở trong mắt hắn, Bạch là tốt nhất. Trong mắt Vincent hiện lên ý cười thản nhiên, yêu chính là yêu, sẽ không bởi vì điều gì mà dừng lại.

Bạch đang chờ hắn mở miệng hỏi. Lấy tay cọ cọ gò má người yêu, Vincent nghĩ, mà đúng là thế, trên thế giới này không ai hiểu rõ Bạch Tử Thạch hơn Vincent.

“Về mặt đổ thạch, kỳ thực Bạch có năng lực đặc biệt đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.