Đổ Thạch Sư

Chương 34: Ái mộ của endymi





Thanh âm của Endymi hơi cao lại tràn đầy ngạc nhiên, dường như còn mang theo một chút cảm giác ngượng ngùng. Hắn gọi một người thú nhân tên ‘Garcia’ là Bác Gia, đây là một loại tôn xưng đối với thú nhân. Thú nhân mà được một người Nhã Gia như Endymi gọi là Bác Gia nhất định là một thú nhân rất tài giỏi.

Bạch Tử Thạch mang theo tò mò nhìn về phía Endymi, cái á thú nhân này sau khi kinh hô một tiếng, liền cất bước đi về một hướng, nhìn theo, Bạch Tử Thạch nhìn thấy. . . Vincent. (⊙o⊙). . . Đây là tình huống quỷ quái gì?

Người xung quanh cũng rất hiếu kỳ với tình huống này, cúi đầu bắt đầu trao đổi: “Nghe nói Nhã Gia Endymi là vì tìm kiếm một người nên mới đến Tây Dã. . . Chẳng lẽ ——?”

“Ta cũng nghe nói, hình như chính là người trong lòng của Nhã Gia. . .”

“Người này nói không chừng chính là. . .”

“Có lẽ. . . Thật không biết hắn là dạng nhân vật thế nào, mà lại khiến Nhã Gia ái mộ.”

“Bất quá hắn thoạt nhìn rất lạnh lùng a. . .”

Thú nhân tuấn mỹ hướng về phía á thú nhân đang đi về phía mình thoáng gật đầu một cái, hoàn toàn không thấy các loại ánh mắt hâm mộ, kinh ngạc, nghi hoặc của đám người xung quanh.

“Bác Gia Garcia, thật sự không nghĩ tới có thể gặp ngài ở chỗ này. Ngài gần đây hết thảy có khỏe không? Đến khi nào thì về Á Thành?” Endymi dừng lại cách Vincent hai ba thước, gương mặt của hắn nhiễm chút đỏ ửng, hai mắt sáng lên, mắt không chớp chăm chú nhìn vào Vincent, người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được ái mộ bên trong.

Bạch Tử Thạch đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn, cậu nhìn Vincent, thầm nghĩ: được người xinh đẹp như vậy toàn tâm toàn ý ái mộ, cảm giác nhất định rất tuyệt đi?

“Ân.” Vincent không trả lời ý tứ của hắn, chỉ hơi nhìn lướt qua á thú nhân không ngừng nói chuyện này, hắn nhớ á thú nhân này hình như là đệ tử của đại a tỷ, bởi tướng mạo cùng tính cách, nên đại a tỷ rất thích hắn, bất quá. . . Hắn tên là gì nhỉ?

Endymi tựa hồ cũng nhận thấy mình có chút thất thố. Hắn tựa như che đậy mà sờ sờ tóc mình, chợt nhớ tới nếu như Bác Gia ở chỗ này, thế thì tình huống đổ sụp vừa nãy cũng bị ngài ấy nhìn thấy đi?! Vừa nghĩ thế, trong mắt của hắn không giấu được ảo não, tình huống dọa người như thế cư nhiên bị ngài ấy nhìn thấy! Trong lòng hơi hoảng loạn, nên lúc hắn nói chuyện cũng có chút lộn xộn: “Ân. . . Lần này là ngoài ý muốn, bình thường ta đổ trướng rất nhiều. Thật sự. . .”

Càng nói Endymi cũng càng cảm thấy mình không đáng tin cậy, cuối cùng hắn lại ảo não ngừng lại, hỏi: “Bác Gia, ngài là đến mua phỉ thúy sao?”

Vincent trả lời hắn: “Không phải.” Sau đó hắn không để ý đến câu hỏi tiếp của Endymi, nhìn chăm chú vào Bạch Tử Thạch, gọi: “Bạch, chúng ta cần phải trở về.”

Thanh âm nhu hòa, vừa nghe liền lộ rõ những lời nói vừa rồi y như chỉ có lệ vậy, sắc mặt Endymi trắng nhợt, theo tầm mắt Vincent liền thấy được người hắn gọi —- là tiểu á thú nhân khả ái kia! Endymi cảm thấy có chút yên lòng, nhưng lại có một loại bất an không nói nên lời. Bác Gia Garcia ngoại trừ cư xử với người nhà và bạn bè của hắn Bác Nhã Allan Taylor ra, cho tới bây giờ vẫn đều lạnh lùng như thế, nhưng hôm nay hắn đối với cái á thú nhân này thực sự dịu dàng, mà đó chỉ là một vị thành niên a! Ngay cả Sylvester – Bra người đẹp như vậy Bác Gia cũng không tỏ thái độ gì chắc sẽ không coi trọng cái dạng vị thành niên này đi. . . Mặc dù cậu ta thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xắn chọc người thương yêu như vậy.

Bạch Tử Thạch dưới ánh mắt của mọi người cùng nỗi bất an của Endymi từ từ đi qua, lướt qua Endymi ngửa đầu nhìn về phía Vincent: “Đã xong việc rồi sao?”

“Ân, không sai biệt lắm, còn lại giao cho Allan là được rồi.” Vincent nhìn trên người tiểu á thú nhân bị dính vào đá vụn, bụi bẩn, đưa tay nhẹ nhàng phủi phủi cho cậu, “Đi thôi, đi về trước tắm qua một chút, rồi chúng ta đi ăn cơm. Ngươi chắc cũng đói bụng rồi.”

Sắc mặt Endymi đã không thể dùng tái nhợt để hình dung, hắn quả thực không thể tin được người thú nhân trước mắt tuy nét mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt ôn nhu vô hạn này chính là người lạnh như băng trong lòng mình, lúc ở Á Thành, bao nhiêu người thân phận cao quý theo đuổi rất nhiều á thú nhân bày tỏ tình cảm mến mộ với ngài đều bị Bác Gia cự tuyệt, khi đó hắn liền nghĩ rằng nếu như Bác Gia có người yêu, vậy ôn nhu của ngài ấy nhất định có thể say chết người. Mà bây giờ ôn nhu mà hắn tha thiết ước mơ đang ở trước mắt, hơn nữa cũng đúng như hắn đoán nó làm say lòng người, nhưng ôn nhu này lại không phải dành cho hắn!

Endymi hung hăng nhắm mắt lại, mình ngay cả đến gần ngài ấy mấy bước cũng không dám, cũng không được phép, mà tiểu á thú nhân này lại có thể, vậy thì bọn họ đến tột cùng là quan hệ như thế nào? !

Cắn răng, Endymi dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Vincent: “Bác Gia, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?”

Vincent biết á thú nhân trước mắt muốn hỏi cái gì, ban đầu lúc ở Á Thành, mặc dù hắn không tặng phỉ thúy cho mình, nhưng tình cảm của hắn đối với mình là vô cùng rõ rệt. Nếu là lúc trước, Vincent nhất định sẽ không để ý tới hắn, nhưng bây giờ, hắn tình nguyện nói cho mọi người quan hệ giữa hắn và Bạch, cho nên hắn gật đầu.

Endymi mấp máy môi, có chút run rẩy hỏi: “Ngài, cùng cậu ta. . . là quan hệ như thế nào?!”

Vincent kéo tay Bạch Tử Thạch, nắm trong lòng bàn tay, hào phóng trả lời: “Ta là người canh gác khế ước của cậu ấy.”

Sắc mặt Endymi thoáng cái trở nên trắng bệch, người canh gác! Cư nhiên là người canh gác! Hắn căn bản không nghĩ tới Bác Gia cư nhiên sẽ cam tâm làm người canh gác của một á thú nhân vị thành niên!

Endymi bị đả kích lớn cố lấy chút dũng khí cuối cùng, ôm một tia hy vọng cuối cùng nhìn vào mắt Vincent: “Ngài có biết ta ái mộ ngài không?” Trên gương mặt tinh xảo của hắn mang vẻ đập nồi dìm thuyền, lấy ánh mắt ngưỡng mộ cùng tuyệt vọng chuyên chú nhìn Vincent, một màn này vẻ xinh đẹp của hắn cũng đủ để đảo lộn nhân tâm mọi người, cũng đủ làm rung động trái tim những kẻ lòng dạ sắt đá.

Ánh mắt thú nhân vây quanh nhìn Vincent, y như hắn là kẻ tội ác tày trời, và mang theo hâm mộ cùng ghen tị mãnh liệt.

“Biết. Nhưng, vậy thì thế nào?” Song thanh âm lạnh lùng như thường của Vincent đã đánh nát vọng tưởng cuối cùng của Endymi, cũng làm cho người xung quanh mở rộng tầm mắt, lúc này trong bọn họ đang có rất nhiều người đoán xem cái thú nhân này sẽ lựa chọn Nhã Gia Endymi hay không, mặc dù cái tiểu á thú nhân kia nhỏ nhắn xinh xắn khả ái cũng rất xinh đẹp, nhưng Nhã Gia Endymi không chỉ là mỹ nhân còn là một người đổ thạch sư học đồ phi thường có danh vọng!

“Đúng, điều này cũng không là gì.” Endymi cười thảm một tiếng, a bá của hắn lo lắng đi tới đỡ lấy hắn, “Endymi, ngươi sẽ có bầu bạn tốt hơn.”

“Ân.” Endymi hữu khí vô lực đáp lại, nhưng vẻ mặt của hắn hiển nhiên cũng không làm cho người khác lạc quan, bộ dạng ủ rũ làm hắn thoạt nhìn phá lệ điềm đạm đáng yêu. Ánh mắt một số thú nhân ái mộ hắn nhìn Vincent gần như có thể bốc ra lửa, đặc biệt là một tên trong đó thoạt nhìn còn muốn ăn tươi Vincent.

Bạch Tử Thạch nhìn Endymi sắc mặt trắng bệch, mặc dù có chút đồng tình với hắn, nhưng trong lòng lại giữ ổn định lại, bàn tay dày rộng của thú nhân tuấn mỹ bên cạnh nắm lấy tay cậu, độ ấm này truyền thẳng tới tận đáy lòng, xua tan bất an cùng đôi chút sợ hãi vừa mới dâng lên của cậu. Nhưng lại khiến cho cậu dâng lên một loại hoảng sợ khác, đối với hoảng sợ của bản thân, cậu bỗng nhiên ý thức được mình trong khoảnh khắc đó đang sợ hãi, cậu đang sợ hãi Vincent đáp ứng Endymi, bởi vì ngay cả cậu mà nói cũng vô cùng tán thưởng cái á thú nhân này. Cậu rất sợ Vincent cứ như vậy lựa chọn đối phương. Cái này cái này rất không hợp lý, cậu chỉ là một người bạn và một người hiệp ước với Vincent thôi, cậu tại sao phải sợ Vincent có một người bầu bạn chân chính chứ?

Endymi cuối cùng nhịn không được rơi lệ, giọt nước mắt kia rơi xuống liền như đốt lên một mồi lửa, một cái thú nhân nhịn không được nữa nhảy ra: “Ngươi! Ta muốn khiêu chiến với ngươi! Ngươi cư nhiên dám tổn thương Nhã Gia Endymi! Ta tuyệt đối không cho phép loại tình huống này phát sinh!”

Quyết đấu?! Bạch Tử Thạch nhớ tới trận quyết đấu ở Maca thành, không đợi Vincent trả lời, đã quát lên: “Không được, ta không đồng ý.”

Quát xong liền cảm thấy có chút không đúng, cậu làm như vậy liệu Vincent có bị người khác chỉ trích là trốn tránh không? Nhưng cậu đã quá lo lắng rồi, nếu như Vincent không ứng chiến, ở chỗ này quả thật có thể bị chỉ trích là trốn tránh, nhưng thân là người khế ước của Vincent, Bạch Tử Thạch có quyền ngăn cản người canh gác của cậu vì những á thú nhân khác mà tiến hành quyết đấu. Vì vậy cái thú nhân kia mặc dù vẻ mặt không cam lòng, nghe cậu nói xong vẫn lui về. Bạch Tử Thạch không rõ nguyên do trong đó nên có chút kỳ quái, cậu ngẩng đầu nhìn Vincent, vừa vặn chạm phải ánh mắt nhu hòa tràn ngập ý cười của đối phương, hình như có vẻ rất hài lòng?

Hài lòng, Vincent đương nhiên hài lòng, cách làm này của Bạch đồng nghĩa với công khai tuyên bố —- Ngươi không được vì á thú nhân khác quyết đấu, ta ghen tị. Mặc dù bản thân cậu không phải nghĩ như thế, nhưng ở trong mắt mọi người, đây chính là sự thật.

Bạch Tử Thạch đang trong trạng thái mơ hồ, bất quá chuyện phát triển như cậu muốn, nên cũng không nghĩ nhiều nữa.

Lúc này Endymi cũng khôi phục một chút, hắn buông a bá đỡ hắn ra, nhìn Vincent, thanh âm mặc dù run rẩy nhưng đã khá hơn trước nhiều: “Bác Gia, ngài mặc dù cự tuyệt ta, nhưng trước khi ngài có bầu bạn, ta vẫn có quyền ái mộ ngài.”

Vincent không nói gì, Endymi cũng không để bụng, hắn đã quen Vincent lạnh lùng như vậy. Mà Bạch Tử Thạch cũng rất mâu thuẫn, cậu vừa vì sự kiên cường của Endymi cảm thấy tán thưởng, vừa cảm thấy trong lòng rầu rĩ, ý thức được tâm tình của mình, lại bắt đầu xoắn xuýt với tâm tư quỷ dị của mình.

A a a a. . . Đau cả đầu! Bạch Tử Thạch thật muốn liều mạng giựt tóc mình, ngươi nói ngươi sinh ra cái loại tâm tư ghen tị bất an này là có ý khỉ gì! Là độc chiếm dục đối với một người bạn hay là. . . thích Vincent?

Phiền muộn trừng mắt một cái tên thú nhân chọc người phiền lòng, Bạch Tử Thạch biểu thị áp lực lớn như núi —- Cậu thật sự không muốn giảo cơ a!

Thế nhưng, Vincent lại rất hưởng thụ ánh nhìn chằm chằm của Bạch Tử Thạch, đây không phải là đại biểu, Bạch đã bắt đầu để ý hắn sao? Mặc dù chuyện có một chút phiền toái, nhưng tổng thể kết quả làm Vincent tỏ vẻ rất hài lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.