Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 112: 112: Minh Tinh





- Ngươi ...!Ngươi ...!Ta không phải biến thái a.


Trần Ngọc Ánh nhìn xe dừng lại trước cửa cục cảnh sát , run giọng nói.


Nàng vạn vạn không nghĩ tới người này thế nhưng đưa nàng tới đây.


Kia hàng chữ Police đánh đập thẳng vào mắt nàng , khiến nàng không khỏi run lên.


- Ngươi không phải là thật đưa ta vào đây đi ?
- Ngươi nói xem.


Hạo Thiên cười như không cười nhìn nàng.


Biến thái nữ nhân , xem ngươi còn dám hay không bám theo ta.


- Hạo Thiên ...!Hạo Thiên.


Trần Ngọc Ánh thấy hắn cởi bỏ dây an toàn , chuẩn bị đi xuống.

Nàng hoảng sợ giữ chặt lấy cánh tay hắn.

Nói :
- Ca ca ...!Ta không phải là biến thái.

Thật sự.

Ta là Minh tinh ...!Ân ...!Là một cái minh tinh.


Tới giờ phút này Trần Ngọc Ánh không thể không bộc lộ chính bản thân mình.

Nếu bị đưa vào đồn cảnh sát ...!Như vậy là chơi lớn rồi.


Hạo Thiên nheo mắt nhìn nàng.

Sau đó nhìn kỹ nàng một lượt từ đầu tới chân , hỏi :
- Minh tinh ? Ngươi ?
- Đúng vậy nha.

Ta là Trần Ngọc Ánh.

Là một cái diễn viên.


Thấy Hạo Thiên vẫn không có chút tin tưởng nào , Trần Ngọc Ánh vội vàng đưa tay với lấy điện thoại củahắn , sau đó ở trên mạng tìm kiếm tên của mình.


- Đây ...!Ca ca ...!Ngươi xem.


Hạo Thiên cầm lấy nàng điện thoại xem xét chốc lát , lại nhìn nàng trong chốc lát.



- Ca ca chính là ta nha.

Ngươi xem ngươi xem
Trần Ngọc Ánh dính sát lại gần người hắn , khiến cho hắn dễ dàng so sánh.


Xác định được nàng đúng là minh tinh sau , hắn khoé miệng khẽ run lên , nói :
- Ân ...!Ngươi là đại minh tinh.


Nghe được hắn lời nói , Trần Ngọc Ánh còn chưa kịp vui vẻ thì đã thấy hắn nói tiếp.


- Dù ngươi là đại minh tinh nhưng ngươi như vậy làm ra biến thái hành động , cần phải chịu cảnh sát đại thúc khiển trách phê bình.

Ân ...! Chính là như vậy.

Ngươi mau xuống xe nha.


- Không cần a ca ca.


- Ừm ?
- Ta không phải biến thái.

Ta ...!Ta ...!
- Ngươi thế nào ?
- Ta chẳng qua là ưa thích ngươi.

Muốn theo ngươi nha.


Trần Ngọc Ánh xấu hổ cúi đầu nói.


Nàng xác thực là thích hắn.

Chỉ là không biết như thế nào làm quen.

Hơn nữa hai người lần đầu gặp mặt đã xảy ra chuyện như vậy , nàng cũng là không có cách nào.


Nghe nàng như vậy nói , Hạo Thiên kém chút nữa thì cười thành tiếng.


- Vừa gặp đã yêu ?
- Ân.


- Ta biết ngươi là minh tinh , đã diễn rất nhiều phim.

Nhưng mà ngươi không cần như vậy diễn để che giấu sự biến thái của mình.


Trần Ngọc Ánh biết hắn đây là đang không tin , cho rằng là nàng đang diễn.


Này nhưng nàng là thật lòng nha.


- Không phải.

Ta xác thực là thích ngươi.


- ....!
- Ngươi không tin ?
- Ngươi tin sao ?
- Tin ...!Tất nhiên là tin.

Ta có cảm tình với ngươi từ lần đầu gặp mặt.

Ta còn có ngươi ảnh chụp.


- Chúng ta bây giờ không phải là lần đầu gặp mặt ?
Trần Ngọc Ánh không có trả lời , mà là lấy điện thoại của mình , mở ra hắn ảnh chụp.


Hạo Thiên liếc mắt nhìn qua , sắc mặt lập tức cứng ngắc.


Trong hình đúng là hắn.

Mặc dù khoảng cách chụp khá xa cùng không rõ ràng diện mạo , nhưng Hạo Thiên có thể khẳng định trong ảnh người chính là hắn.


Cái này chết biến thái lại theo dõi mình ? Còn chụp trộm được cả ảnh.


Không đúng.


Này ảnh chụp giống như là ngày đó mình kêu cảnh sát bắt đuổi theo mình nữ biến thái.


Sẽ không phải là ..


- Ngươi chính là ....!
- Ta chính là lần trước bị ngươi báo cảnh vị kia nữ biến thái.


Trần Ngọc Ánh không chút do dự gật đầu.


Có điều nhớ đến lần trước lại khiến nàng có chút tức giận.


- Thì ra là vậy.

Đồ biến thái , lần này ta xem ngươi như thế nào chạy thoát.

Xuống xe , vào đồn cảnh sát.


Hạo Thiên nói nói , sau đó nhanh chóng xuống xe chạy tới Trần Ngọc Ánh trước mặt.

Lôi kéo nàng cánh tay.


- Không ...!Không phải.

Ta là thật sự thích ngươi nha.


- Xám hối đi ...!Hài tử a.


- Ngươi.

...!Tức chết ta.


- ...!
- Ngươi nhất định phải như vậy sao ? Đối xử với người ái mộ ngươi như vậy ?
- Còn diễn ?
- Ta là thật ...!
Trần Ngọc Ánh hai mắt long lanh nhìn Hạo Thiên.


Đối mặt với nàng ánh mắt , Hạo Thiên không khỏi có chút không nhẫn tâm muốn đùa giỡn nàng nữa.


Vừa rồi sau khi biết nàng là minh tinh sau , Hạo Thiên đã từ bỏ ý nghĩ đưa nàng vào đồn cảnh sát.


Người ta dù sao cũng là minh tinh nha.

Nếu như tin đồn nàng vào đồn cảnh sát truyền ra , hậu quả khỏi phải nghĩ ...!
Hắn mặc dù không thích nàng ...!Nói đúng hơn là không thích cách hành xử của nàng , nhưng cũng không đến mức phải hủy đi sinh lộ của người ta.


- Sau này có gặp lại cũng không được bám theo ta nữa.

Xuống xe , ngươi tự về đi.


- Ngươi ...!Ngươi không đem ta vào đồn ?
- Ân.


Hô ...!
Trần Ngọc Ánh thở phào một hơi.

Sau đó nàng đội lại mũ , đeo lại khẩu trang ....!Rồi dứt khoát xuống xe.


Nàng như vậy dứt khoát là bởi vì vừa rồi đã lén lút lấy số điện thoại của hắn cùng wechat.


Đối với Hạo Thiên tên cực phẩm nam nhân này , nàng không có ý định từ bỏ.

Nàng cũng nhìn ra được chính hắn đối với bản thân nàng không ghét.

Ân ...!Từ sau khi biết nàng là minh tinh , không phải biến thái.


Từ lúc đó nàng đã thấy được điều này qua mắt hắn.



Chỉ cần không phải là ghét , Trần Ngọc Ánh tin tưởng chỉ cần cho nàng thời gian , nàng có thể dựa vào mị lực của mình chinh phục hắn.


Nhớ tới vừa rồi ở sân bay , bình minh ánh mặt trời chiếu xuống hắn trên người.

Khiến cho hắn cả người là được bao bọc quanh ánh sáng màu vàng ....!
Trần Ngọc Ánh lúc này đột nhiên cảm thấy toàn thân lại bắt đầu nóng lên , trên người hormone không ngừng tăng cao , trong lồng ngực trái tim sắp nhảy ra ngoài.


Lúc đó hắn hình ảnh thật sự là quá đẹp.


Trần Ngọc Ánh lấy lại tinh thần , nàng vội vàng nhìn bên trong xe đang khởi động máy nam nhân , kéo xuống khẩu trang , cắn cắn môi, nói :
- Hạo Thiên , vừa rồi ta cùng ngươi thổ lộ là thật.

Đó là ta trong lòng ý nghĩ.


Hạo Thiên nhíu mày nhìn nàng.


Trần Ngọc Ánh hít sâu một hơi , ánh mắt chăm chú nhìn hắn.

Nàng đôi môi đỏ mọng lại lần nữa mở ra , chậm rãi từng chữ từng chữ nói :
- Ta biết ngươi không tin , nhưng ta vẫn là muốn nói một lần nữa , ta thích ngươi Hạo Thiên.


Hạo Thiên ...!ta thích ngươi , ta lặp lại lần nữa ...!Ta thích ngươi.

Ta chắc chắn sẽ làm ngươi thích ta.


- Ngươi là nghiêm túc ?
- Ừm.


- Ta hiện tại đang suy nghĩ , có hay không đưa ngươi vào đồn công an.


- ....!
- Tốt rồi , không giỡn với ngươi nữa.

Ta đi trước ....!Đúng , chúng ta không hợp nhau , ngươi thế giới không giống như ta thế giới.


Hạo Thiên bỏ lại câu đó rồi khởi động xe , chậm rãi rời đi.


Trần Ngọc Ánh giống như không thèm để ý tới hắn nói gì.

Chỉ thấy nàng hét lớn lên :
- Ta không cần biết chúng ta có phải hay không là người cùng thế giới.

Hạo Thiên ngươi chắc chắn là ta.


Qua gương chiếu hậu , Hạo Thiên nhìn ngày một xa nữ nhân thân ảnh , không khỏi khẽ lắc đầu.






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.