Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 13: 13: Ngươi Xác Thực Rất Đại





Gần tám giờ tối.


Lý Minh Nguyệt ở Hạo Thiên áp tải đi tới địa điểm họp lớp.

Nàng bây giờ mặc một cái áo thun ngắn màu vàng , quần là quần Short jean ngắn.

Dưới chân đi một đôi giày thể thao màu trắng.


Đơn giản cách ăn mặc , nhưng lại trông vô cùng hấp dẫn.

Hiện tại nàng kiểu cách trang phục cùng tối hôm trước hoàn toàn là hai phong cách khác nhau.

Hôm trước theo phong cách gợi cảm , thành thục , nữ tính.

Còn hôm nay lại theo kiểu trẻ trung , hoạt bát nữ sinh.


Hai kiểu phong cách khác nhau , nhưng kết quả vẫn cứ là vô cùng đẹp mắt.

Hạo Thiên không khỏi thầm nghĩ , đã là mỹ nữ thì mặc gì cũng mỹ.


Lý Minh Nguyệt địa điểm họp lớp là một chỗ nhà hàng khá lớn.


Hạo Thiên dừng xe lại trước cửa nhà hàng , nhìn nàng mở cửa bước xuống , nói :
- Đi chơi vui vẻ.

Khi nào trở về nhớ gọi ta tới đón.


- Ân.


Lý Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu một cái.

Sau đó đóng lại cửa xe.


- Minh Nguyệt , chờ một chút.


Hạo Thiên nhìn nàng bóng lưng , thấy nàng chỉ mặc một cái áo thun mỏng , hắn xuống xe bước tới chỗ nàng.

Sau đó từ trên thân cởi xuống màu đen áo khoác gió , choàng lên vai nàng.


- Được rồi , ngươi vào đi.


- Cảm ơn.

Ngươi đi đường cẩn thận.


Lý Minh Nguyệt hai tay giữ lấy trên vai áo khoác , dịu dàng mở miệng cảm ơn hắn.

Sau đó nàng xoay người lại đi vào bên trong nhà hàng.

Lúc xoay người đi trên môi còn hiện lên một cái mê người nụ cười.


Hạo Thiên đứng yên nhìn nàng thân ảnh biến mất khỏi cửa nhà hàng , sau đó mới chậm rãi quay lại , đi tới chính mình xe.



- Soái ca , cần đi nhờ xe sao ?
Bỗng nhiên một giọng nữ vang lên sau lưng hắn.

Thanh âm có chút dễ nghe vô cùng.


Hắn dừng lại bước chân , ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy từ cửa nhà hàng bước ra một nữ nhân xinh đẹp.

Nàng tuổi tác cũng không lớn , tầm gần hai mươi.

Trên người mặc một bộ màu trắng công chúa váy dài.


Hạo Thiên liếc nhìn xung quanh , lại nhìn về phía nàng , sau đó dùng ngón tay chỉ chỉ chính mình , ý hỏi nàng có phải hay không gọi mình.


Nữ nhân mỉm cười gật đầu , sau đó đi tới trước mặt hắn , nói :
- Soái ca , về chỗ nào.

Ta có thể cho ngươi đi nhờ một đoạn.


Sau đó bàn tay chỉ chỉ chỗ cách đó không xa một chiếc màu đỏ Ferrari.

Chiếc này Ferrari đỗ ngay cạnh chiếc Lamborghini màu đen của Hạo Thiên.


Hạo Thiên lắc lắc đầu , nói :
- Cảm ơn ý tốt của ngươi.

Nhưng ta có xe.


Nói xong nhẹ bấm chìa khóa , đỗ cạnh chiếc xe của nàng chiếc Lamborghini sáng lên.

Hắn xoay người lại đi tới chỗ xe mình , cánh tay hướng về phía nàng phất phất , nói :
- Mỹ nữ.

Tạm biệt a.


Mặc đồ màu trắng công chúa váy nữ nhân kia ngơ ngác đứng tại chỗ vài giây.

Sau khi nàng bình thường trở lại thì thấy vừa rồi soái ca đã lái xe rời khỏi.

Nàng bật cười , hai tay che má , nhẹ giọng tự nói :
- Học theo trên mạng trào lưu , không nghĩ tới người ta cũng có xe , mà lại còn tốt hơn xe của mình.

Mất mặt , quá mất mặt rồi.


--------------++++++++++---------------++++++++++
Hạo Thiên lái xe rời khỏi , nhàm chán hắn đi tới gần trường học , ghé vào một quán café gần đó.


Tùy ý ngồi xuống một bàn trong góc , phục vụ viên đi tới , hỏi :
- Khách quan , muốn uống gì đâu ?
- Ngươi tùy ý chọn cho ta là được.


- Tốt.


Đối với café hắn cũng không phải đặc biệt yêu thích.

Cho nên cũng không biết thưởng thức này kia , tùy ý uống là được.



- Này Dâm tặc , các ngươi có rảnh qua đây uống café ?
Hạo Thiên lấy ra điện thoại , gọi cho Dâm tặc đám bạn cùng phòng.


- Hạo Thiên a , ta hiện tại bận việc một chút.


Hạo Thiên qua điện thoại có thể nghe được đầu bên kia chỗ Dâm tặc ồn ào thanh âm.

Hắn cười cười hỏi :
- Lại đi chơi game ?
- Ngươi đoán đúng.

Có hay không muốn qua đây chơi cùng ? Quán lần trước.


- Không đi.

ngươi một mình chơi đi thôi.


- Được , vậy ta trước cúp.


Hạo Thiên lắc đầu , Dâm tặc cùng Bàn tử Hầu tử ba tên cực phẩm bạn cùng phòng này , có thời gian rảnh là lại rủ nhau đi chơi game.

Lần trước hắn có đi cùng bọn họ một lần , chơi là PUBG cái này hiện đang rất nổi tiếng sinh tồn trò chơi.


Ba tên kia trình độ cũng không phải rất tốt , thuộc loại tấu hài cực mạnh thể loại kia.

Cả game có khi chỉ giết được một hai người , sau đó bị giết.

Nhớ tới lần trước có một ván , cả ba xúm lại một chỗ sau đó bị chính mình bom nổ chết.


Dâm tặc bận chơi game , như vậy hắn lại gọi cho Hầu tử.

Lần này nhận được đáp án là đợi chút tới ngay.


- Ta có thể ngồi đây sao ?
Một thanh âm dễ nghe vang lên , Hạo Thiên vừa nhìn thì thấy là cái kia xinh đẹp bạn cùng bàn.

Liếc mắt nhìn xung quanh vẫn còn rất nhiều bàn trống , nhưng mà đối phương dù sao cũng là mỹ nữ , lại là bạn cùng lớp , hắn vẫn là gật đầu đồng ý.


Hắn di chuyển một chút cơ thể sang một bên , để lại một nửa ghế cho nàng.

Cái này quán cafe thiết kế không giống như bình thường , mỗi một bàn đều chỉ có một mặt ghế , mặt ghế khá dài phù hợp ngồi hai người.


Nữ sinh cùng lớp kia thấy hắn như vậy , hài lòng mỉm cười , sau đó trực tiếp ngồi xuống.


Bởi vì hai người ngồi sát gần nhau , cho lên Hạo Thiên có thể ngửi thấy được trên người nàng mùi hương thơm nhàn nhạt.


- Uống gì sao ? Bạn học.


- Cảm ơn.


Ta đã gọi rồi.


Thấy vậy Hạo Thiên im lặng chơi chính mình điện thoại.

Cái này xinh đẹp bạn học nhưng lại ít nói chuyện , đây là hắn ở lúc sáng đi học rút ra kết luận.


Năm phút sau
- Ngươi ngồi cạnh một đại mỹ nữ mà cứ như vậy ?
Ngồi bên cạnh Hạo Thiên xinh đẹp nữ sinh nhìn hắn chăm chú chơi điện thoại , đôi mi thanh tú hơi nhăn lại.

Dường như rất không hài lòng với thái độ của hắn.


Đang say sưa lướt web Hạo Thiên quay sang nhìn nàng , sau đó mỉm cười , có chút trái lương tâm nói :
- Ngươi ? Đại mỹ nữ ? Bạn học , ngươi xác thực rất đại , nhưng còn không phải là đại mỹ nữ.


Nói xong ánh mắt nhìn xuống nàng trước ngực.

Nàng bộ ngực xác thực rất lớn , hoàn toàn không hợp với nàng tuổi tác.


- Hạo Thiên.

Ngươi ....!
Xinh đẹp nữ sinh cùng bàn xấu hổ khuôn mặt đỏ lên.


- Được rồi , không trêu chọc ngươi , đại mỹ nữ.

Đúng rồi , ta còn không biết ngươi tên gì đây.


- Ta kêu Mộ Khuynh Thành.


- Rất đẹp một cái tên , giống như người vậy.


- Ngươi là đang khen ta sao ?
Mộ Khuynh Thành có chút ngượng ngùng cúi đầu , có nữ nhân nào không thích người khác khen mình xinh đẹp ? Đây là nữ nhân trong lòng hư vinh một trong.


- Ngươi hiện tại rất đáng yêu đâu.

Lúc đầu ta còn nghĩ ngươi là một cái ít nói , lạnh lùng nữ sinh đây.


- Đây là ngươi đối với ta ấn tượng ?
Hạo Thiên cũng không trả lời , mà gật gật đầu coi như đồng ý.


- Vậy ngươi thấy ta bây giờ xinh đẹp hơn , hay trên lớp sinh đẹp hơn ?
- Có thể là hiện tại đi.

Ta thích dịu dàng đáng yêu nữ nhân hơn.


- Không phải nam nhân các ngươi thích lạnh lùng một chút nữ nhân sao ? Nói như vậy mới có chinh phục khoái cảm.


Hạo Thiên suy nghĩ một chút , cười hỏi :
- Ngươi như vậy hỏi ta làm gì ? Ngươi không phải là thích ta đi ?
- Ta ....!
Mộ Khuynh Thành hai tay vân vê góc áo , đầu cúi gục xuống , không biết lên nói như thế nào.

Nàng hít sâu một hơi , định mở miệng nói gì thì một thanh âm vang lên , đem nàng lời muốn nói nuốt ngược trở về.


- Hạo Thiên
Một cái như vịt đực tiếng la truyền đến.


Hạo Thiên theo phương hướng tiếng kêu nhìn lại , không phải mập mạp bàn tử cùng Hầu tử hai người còn có thể là ai.



Hai người trên mặt đều là vô sỉ hề hề dáng tươi cười , đi vào Hạo Thiên bên cạnh bàn ngồi xuống.


- Không giới thiệu cho chúng ta ?
Hầu tử cười cười nhìn xinh đẹp vô cùng Mộ Khuynh Thành bĩu môi.


Hạo Thiên trợn mắt một cái nói :
- Mộ Khuynh Thành , ta đồng học , cũng là bạn cùng bàn.


Vừa nói vừa nhìn về phía Mộ Khuynh Thành giới thiệu nói :
- Hai tên này là ta bạn cùng phòng , Hầu tử còn có Bàn tử.


- Xin chào , Mộ Khuynh Thành đồng học.


Hai người cười hì hì gật đầu chào hỏi.


Mà Mộ Khuynh Thành chỉ nhẹ gật đầu một cái , xem như đáp lại.


Mộ Khuynh Thành rất đẹp , đến nỗi Hầu tử cùng Bàn tử hai người không dám nhìn nhiều.

Xinh đẹp như vậy nữ hài , không phải bọn họ có thể nhúng chàm đấy.

Hai người cũng có tự mình hiểu lấy.

Hơn nữa có câu nói huynh đệ nữ nhân không thể động.


- Khó trách hôm nay buổi chiều ngươi liền nói dọn ra ngoài ở.

Thì ra nguyên lai là mùa xuân đến !
Hầu tử cười cười nhíu nhíu mày.


Bàn tử cũng theo sau cười trộm.


Hạo Thiên trừng mắt nhìn hai người , nhưng mà cũng không có giải thích.

Hiểu lầm kệ hiểu lầm đi.


- Hạo Thiên ngươi không ở ký túc xá ?
Mộ Khuynh Thành nghe hai người nói , nhíu nhíu mày nhìn Hạo Thiên hỏi.

Theo như nàng biết hắn là ở ký túc xá đấy.


- Hắn mới dọn đi.

Đồng học ngươi không biết ? Ta vừa rồi còn tưởng hắn dọn ra cùng ngươi ở đâu.


Bàn tử xấu xa cười nói.


Hạo Thiên trừng mắt nhìn hắn , nói :
- Nói lung tung gì đâu.

Ta cùng nàng chỉ là bạn học.


Sau đó mỉm cười quay sang nói với Mộ Khuynh Thành
- Đột nhiên nhớ tới bên ngoài có căn nhà , để lâu không có người ở thì không tốt , cho lên dọn ra ngoài ở thuận lợi quét dọn.


Hạo Thiên mặt không đỏ tim không đập nhanh nói.

Hắn cũng không thể nói là chính mình có một cái nữ sinh làm người giúp việc , lên phải dọn ra ngoài ở cùng.






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.