Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 70: 70: Ngươi Câm Miệng





- Bại hoại ngươi nhưng là một cái khiến người vừa yêu vừa hận hỗn đản.


Nửa giờ sau đó Lý Minh Nguyệt nhìn Hạo Thiên sẵng giọng nói.

Nàng lúc này đã ngừng khóc.


Không có cách nào , nàng bị Hạo Thiên tên này điên cuồng dỗ dành , chọc cười.

Muốn tức giận cũng không được.


- Bảo bối ngươi vừa rồi đáp ứng ta chỉ về nhà nửa tháng a.


Hạo Thiên không thèm để ý nói.

Hiện tại đối với hắn quan trọng nhất vẫn là việc Lý Minh Nguyệt cô nàng này rời đi bao lâu.


- Ai đáp ứng ngươi.

Ta nói là hai tháng , không phải nửa tháng.


Lý Minh Nguyệt thanh âm có chút khàn khàn , vừa rồi nàng khóc nghẹn ngào cũng không phải là giả a.


- Một tháng , nhiều nhất là trong một tháng thời gian.

Nếu không ta mang khế ước đi báo cảnh sát.


- Hỗn đản , ngươi nhưng mới hứa hẹn sẽ nghe lời ta a.


- Chuyện khác có thể , riêng chuyện này không được.


Hạo Thiên mặt không đổi sắc nói.


Nam nhân lời hứa ngươi cũng tin ? Ngây thơ a thiếu nữ.


- Được , đã vậy ngươi từ bây giờ đừng có chạm vào ta.


Lý Minh Nguyệt nói xong trực tiếp đứng dậy , rời khỏi lồng ngực hắn.


- Ngươi nói.

Vậy ta đi kiếm cái nữ nhân khác.

Thiên hạ nữ nhân nhiều vô kể ...!
- Ngươi câm miệng.


Vốn dĩ đã đứng lên Lý Minh Nguyệt nghe được hắn câu này lập tức bổ nhào xuống , đè lên người hắn.


- Thế nào , có hay không để ta chạm ?
Hạo Thiên cười hắc hắc hỏi.


- Ngươi hỗn đản.


Lý Minh Nguyệt kêu lên một tiếng , sau đó ý định ở Hạo Thiên cánh tay định há miệng cắn xuống.


Hạo Thiên làm sao sẽ để cho nàng như ý , ở nàng há miệng trong nháy mắt , hắn liền đem nàng ôm chặt lấy , một tay ghì lấy đầu nàng vào ngực mình.


Lý Minh Nguyệt cảm thụ được hô hấp của hắn cùng nhịp tim , trong lúc nhất thời khuôn mặt đỏ bừng , nàng cảm thấy thân thể mềm nhũn.


Cố gắng ngẩng đầu lên , Lý Minh Nguyệt lần này cũng không có đi cắn hắn ý định.

Mà là nhoài người đi hôn hắn.


Một lát sau đó hai người môi rời môi.


Hạo Thiên nhìn nàng ánh mắt đã có chút mê li , không khỏi cười cười.


- Lão công , ngươi ngày hôm qua không có " làm " người ta.


Lý Minh Nguyệt khuôn mặt hồng hồng , thần sắc mê li nhìn Hạo Thiên nũng nịu nói.


Nam nữ yêu đương thời điểm đặc biệt ưa thích quấn lấy nhau.

Nhất là loại kia ăn tủy mới biết nó ngon như Lý Minh Nguyệt.


Nàng cũng có dục vọng , cũng có ham muốn.

Hạo Thiên đêm hôm trước đột nhiên đổi tính , chỉ bình thường ôm nàng rồi ngủ.

Không có cái kia.


Từ lúc ăn thịt tới nay ngoại trừ ngày nghỉ lễ ( Đại di mụ ) , ngày nào Lý Minh Nguyệt không được hắn tưới tắm.

Gần như đã thành nghiện nàng một ngày không có bị hắn cái kia , trong lòng giống như luôn thiếu thốn đi thứ gì đó.


Bình thường nàng hay nói không cho hắn chạm vào người , nhưng nàng cũng biết là nếu thật không cho hắn chạm , bản thân nàng chắc chắn sẽ là người khó chịu đầu tiên.


Như vừa rồi nói về cùng ba mẹ hai , ba tháng thời gian.

Đây cũng chỉ là nàng nói miệng.

Chính bản thân nàng cũng không biết mình xa cách hắn được bao lâu.


..............................!
Hạo Thiên sắc thủ cuồng nhiệt vuốt ve xoa nắn lấy Lý Minh Nguyệt đẫy đà tròn trịa mông đẹp , thon dài hai đùi cùng của nàng thần bí chỗ.


Lý Minh Nguyệt bị hắn khiêu khích khiến cho bắt đầu sinh ra khoái cảm.

Nàng đè nén thở dốc , đè nén rên rỉ , tuy nhiên lại đè nén không được thân thể ở chỗ sâu trong bạo động cùng khát vọng.


Hạo Thiên giật xuống Lý Minh Nguyệt quần lót , thon dài rắn chắc hai chân dài hiển hiện ở hắn trong mắt , hai chân chính giữa có một mảnh tối như mực cỏ thơm địa phương ...!
Lý Minh Nguyệt sắc mặt đỏ bừng, bị nam nhân như vậy chằm chằm vào chỗ kín của mình , nàng lại là thẹn thùng , lại có tràn đầy hưng phấn.

Đương nhiên, càng nhiều còn là kích động cùng hưng phấn , nàng chỉ cảm thấy trong tư mật địa phương một hồi dồn dập co rút lại , từng cổ dòng nước ấm theo đùi chảy trên mặt đất.


Nàng mị nhãn như tơ liếc nhìn Hạo Thiên oai hùng khí phách hiên ngang thân dưới , đầu lưỡi liếm liếm lấy đôi môi đỏ mọng , thở dốc sẵng giọng :
- Đại bại hoại ,người ta phía dưới chính là khó chịu , mau tới làm người ta a.


- ......!
- Nha...!Đừng...!Sờ...!
Lý Minh Nguyệt thân thể run lên , toàn thân một hồi co rút , liếc nhìn Hạo Thiên nói :
- Bại hoại ...!Ngươi chớ có sờ rồi .....!nhanh cho người ta ...!a!
Thanh âm của nàng như khóc như cười , cổ họng thỉnh thoảng lại phát ra "Ân hừ" thanh âm.

Này lại để cho Hạo Thiên cũng trong nội tâm phát run , nàng thanh âm thật sự là rất mị hoặc , hắn đều nhanh muốn cầm giữ không được rồi.


Hạo Thiên hắc hắc cười , nhanh chóng cởi bỏ quần áo.

Sau đó theo một tiếng rên rỉ , Lý Minh Nguyệt bị hắn đè trên ghế , phía dưới tiểu huynh đệ phá cửa mà tiến vào.


.....!
.........................................................!
Ngày hôm sau buổi sáng.


Ánh nắng xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa sổ , chiếu xuống trong phòng ngủ.


Hạo Thiên dụi dụi mắt , chậm rãi ngồi dậy.


Một bên Lý Minh Nguyệt cuộn tròn lại thành một đoàn , ngon lành ngủ say.


Hạo Thiên cũng không có quấy rầy nàng , rón rén mặc vào áo ngủ , đi ra vào nhà vệ sinh tắm rửa , rửa mặt.



Lý Minh Nguyệt nha đầu này tối hôm qua chơi đến điên cuồng , mệt muốn chết rồi , lên để cho nàng ngủ thêm một lát !
Nửa giờ sau từ nhà vệ sinh đi ra , Hạo Thiên cầm lấy nàng điện thoại di động nhắn tin xin nghỉ.

Sau đó lấy chính mình điện thoại cho Liễu Tình Tư gọi điện thoại.


Hiện tại đang hơn bảy giờ , có muốn đi học cũng không thể được.


Ở Hạo Thiên cho Liễu Tình Tư nói xin nghỉ sau đó , nàng câu đầu tiên lập tức không cho phép.


- Lão sư , hôm nay ta nghỉ một buổi.


- Không được.


Liễu Tình Tư nghe thấy Hạo xin nghỉ yêu cầu sau , trực tiếp mở miệng từ chối hắn.


- Tình Tưư...!
- Hừ ...!Muốn xin nghỉ cũng được , cho ta một cái lý do chính đáng!
- Ta đây là muốn đi ra ngoài kiếm tiền , sau này nuôi ngươi a.


- Vậy ngươi vẫn là đi học đi , ta không cần ngươi nuôi.


Liễu Tình Tư có một chút dao động nói.

Nàng đối với Hạo Thiên tình cảm không giống như với những học sinh khác.

Nghe được hắn như vậy lời nói làm sao không có chút dao động.

Nhưng chỉ là một chút dao động này chưa đủ , nàng mở miệng nói :
- Nhanh đi học.

Ta cúp.


Hạo Thiên thấy thế , lập tức chạy đi ra ngoài phòng khách , đối với điện thoại la lớn :
- Liễu Tình Tư , ngươi dám tắt ta điện thoại.

Ta và ngươi tuyệt giao.


Bởi vì sợ âm thanh quá lớn , đánh thức Lý Minh Nguyệt , cho lên mới chạy ra ngoài phòng khách.


- Aaa ...Ngươi hung dữ với ai đâu?
- Liễu Tình Tư , ngươi hôm nay sẽ không cho ta nghỉ , đừng mơ cúp ta điện thoại.


Hạo Thiên hung dữ nói.


Bất quá ngay sau đó hắn lại đổi giọng , nói ra một loạt ca ngợi Liễu Tình Tư từ ngữ cùng uy hiếp cái kia từ ngữ.


- Đừng tưởng rằng ngươi lớn lên xinh đẹp , da trắng vóc người lại đẹp , liền có thể muốn làm gì thì làm.

Ta nói ngươi biết , hôm nay không cho ta nghỉ lời nói , ta lên trường cùng ngươi văn phòng đại chiến ba trăm hiệp.

Cho ngươi không đi nổi lên lớp.

Hừ hừ ...!
Liễu Tình Tư nghe xong thân hình run lên.

Nàng cảm thấy tức giận , lại cảm thấy buồn cười , lại thấy xấu hổ.


Nhớ tới lần trước ở trong văn phòng đại chiến tình cảnh , nàng không tự chủ được hai chân kẹp chặt.

Hơn một giờ a , tên gia súc này hành hạ nàng hơn một giờ.

Nếu như không phải nàng cực lực cầu xin , thời gian có thể không " ngắn " như vậy.


Hiện tại tên này gia súc lại nói như vậy , đối với hắn hiểu rõ tính cách nói được là làm được.


Nàng chịu nhận sợ.


- Tốt ngươi thắng.


- Cảm ơn lão sư.


Hạo Thiên thấy Liễu Tình Tư đồng ý , tức khắc cám ơn một tiếng , sau đó cúp điện thoại.


Hắc hắc cười hai tiếng.

Cái này ngự tỷ lão sư , kể ra còn rất tốt chơi.

Lần kia đúng là hắn thoải mái lên mây.


Nghĩ nghĩ hắn lại đi vào phòng ngủ.

Dự định tiếp tục ôm Lý Minh Nguyệt ngủ.

Đoạn thời gian này " lao lực " quá độ cũng khiến hắn cảm thấy thân thể có chút hư hao.


Trèo lên giường , nằm xuống bên cạnh Lý Minh Nguyệt , hai tay tất nhiên ở chỗ kia quen thuộc vị trí.

Luồn qua áo ngủ nắm lắy vú nàng.


Lý Minh Nguyệt có vẻ như bị hắn động tác này khiến cho tỉnh lại.


Nàng con mắt không có mở ra , mơ hồ nói một câu.


- Mấy giờ rồi a , lão công.


- Ngủ thêm đi bảo bối.

Còn sớm.


- Ân ...!
Hạo Thiên tại nàng khuôn mặt bên trên hôn nhẹ một cái , liền im lặng ôm lấy nàng ngủ.


................................................!
Hai người tỉnh dậy đã là quá giữa trưa.


Đơn giản ăn uống sau đó Hạo Thiên thì rời khỏi nhà.

Còn Lý Minh Nguyệt thì ở lại nhà nói học tập.


Lý Minh Nguyệt là điển hình một cái hiền thê lương mẫu.


Nàng bình thường hầu như chỉ quanh quẩn ở nhà.

Không đọc sách thì xem tivi , dọn nhà cửa ...!Rất lâu rồi không có yêu cầu Hạo Thiên đưa đi chơi hay tự đi chơi.


.................................................!
Nói thật ra Hạo Thiên cũng không có nơi nào để đi.

Trương Tâm Anh thì đi làm.

Liễu Tình Tư ở nhà , nhưng nhà nàng còn có ba mẹ , hắn cũng không tiện đến.

Đến lỗi Mộ Khuynh Thành cùng Mộ Như Yên , hắn tạm thời không có ý định gì với hai nàng.


Nói tới cũng kỳ lạ , Mộ Khuynh Thành cùng Mộ Như Yên hai cô nàng này có họ giống nhau.

Liệu có phải hay không là một đôi chị em ? Mặc dù thế giới này không ít người họ Mộ , nhưng như vậy cũng không cản trở được hắn yy ý nghĩ.


Nghĩ tới nghĩ lui hắn cuối cùng quyết định trở về ký túc xá , thăm đám kia cực phẩm bạn cùng phòng.


Như thường lệ gửi xe bên ngoài , sau đó đi bộ.


Chỉ là khi hắn đi ngang qua ký túc xá nữ thì bất ngờ nhìn thấy ở hắn bên trái phía trước mấy chục mét một cái thân ảnh khá quen mắt.


( Trường học =>> ký túc xá nam =>> ký túc xá nữ =>> chỗ gửi xe ngoài )
Hạo Thiên nhìn thấy thân ảnh này , trong lòng hơi động , nhanh chân chạy bộ đi lên , đi vào bóng người này sau lưng , lên tiếng nói.


- Mỹ nữ , định đi đâu vậy ?
Nghe được sau lưng truyền đến thanh âm , bóng người này cũng xoay người lại , hiển lộ ra một cái thanh thuần , xinh đẹp khuôn mặt.



Xinh đẹp!
Đích thật là khá xinh đẹp!
Nàng trên người mặc màu trắng áo dài áo thun , nửa mình dưới thì cũng là màu trắng ngang gối váy ngắn xếp li.

Thon dài đầy đặn đôi chân dài được bao phủ bởi một đôi màu da tất chân.

Từ cách ăn mặc nhìn ra chủ nhân có vẻ khá năng động , thanh thuần đồng thời cũng không mất đi phần đáng yêu.


Màu đen dài mái tóc cột sang hai bên , khiến cho cái cổ làn da trắng càng thêm nổi bật.


Hấp dẫn Hạo Thiên ánh mắt nhất chính là trước ngực nàng cái kia đôi hung khí.


Lớn!
Thật sự là quá lớn !
Trong số những người hắn quen biết chỉ có duy nhất một người hung khí lớn như thế này.


Hàn Tuyết.

Chính là nàng.


- Hạo Thiên ?
Hàn Tuyết bất ngờ nói.

Nàng không nghĩ tới chỗ này gặp phải Hạo Thiên.


Ngây ngốc nhìn cái kia soái khí khuôn mặt , nàng chỉ cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột.


Hàn Tuyết đoạn thời gian này vẫn luôn nhớ tới Hạo Thiên , chỉ là hắn webchat không trả lời , nàng lại không biết hắn ở chỗ nào lớp học để gặp mặt một chút.

Cho vơi nỗi nhớ mong.


- Đi thôi.


Hạo Thiên mỉm cười nói.

Sau đó định đi sang bên kia đường.

Hàn Tuyết đứng ở chỗ này sang đường vị trí , hiển nhiên là muốn sang đường.


- Sang đường ?
- Ân.


Đi được hai bước , thấy nàng vẫn không có muốn sang đường ý tứ , hắn liền đưa tay liền nắm lấy tay nàng kéo đi.


Bị người kéo đi , Hàn Tuyết lúc này mới bừng tỉnh.

Cảm giác được trong tay ấm áp xúc cảm , sắc mặt nàng liền đỏ lên.


Từ trưởng thành tới nay , nàng đừng nói tìm bạn trai , liền bình thường bạn bè là nam giới cũng không có , chớ đừng nói chi là bị nam sinh nắm tay.


Tại sao lại không có bạn bè là nam giới ? Bởi vì nàng hồi nhỏ bộ ngực đã phát triển khác thường.

Lớn hơn rất nhiều nữ sinh bằng tuổi khác.

Đi học thường bị nam bạn học chế giễu là bò sữa các loại.


Sau thời kỳ đó nàng rất ít cùng nam giới tiếp xúc.


Loại này thân mật động tác vẫn là lần thứ nhất, Hàn Tuyết lập tức liền đỏ mặt.

Ngượng ngùng không thôi.


- Hắn ....!Hắn thế mà nắm tay ta ...!
Hàn Tuyết trong đầu hiện lên một loạt những cái kỳ quái ý nghĩ.


Hai phút sang đường thời gian , ở Hạo Thiên buông tay ra sau đó , Hàn Tuyết vẫn còn ở ngây ngô nghĩ ngợi.


Hạo Thiên cũng không có quấy rầy nàng , chỉ là trên mặt hiện lên ý cười nhìn nàng chằm chằm.


Đợi đến Hàn Tuyết lấy lại tinh thần , liền thấy trước mắt Hạo Thiên nụ cười kia tràn đầy chọc ghẹo ý tứ đang nhìn chăm chú nàng.


Cái này khiến Hàn Tuyết sắc mặt càng thêm đỏ.

Nàng không tự chủ cúi thấp đầu xuống.






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.