ĐÔ THỊ CHI TỐI CƯỜNG TIÊN TÔN

Chương 15: Gây Chuyện (2)



Giống như nghĩ đến cái gì, Lý Việt cố nén giận, tay đang nắm thành quyền buông ra, giọng nói lạnh lùng: "Tao không cãi nhau với mày, chờ đó!"

Lý Việt hung hăng trừng mắt Trần Mặc, trong mắt lóe lên một tia ác độc, vứt chìa khóa nhà kho trên mặt đất, nhanh chóng rời đi.

Trần Mặc đứng tại chỗ không nhúc nhích, đợi Lý Việt đi xa, chỉ tay với chìa trên mặt đất, chìa khóa đó vậy mà lại bay lên không trung, bay đến bàn tay

Trần Mặc.

Trần Mặc mỉm cười, mở cửa nhà kho ra, đi vào trong.

Mặc dù còn chưa đạt đến tầng một Ngưng Khí, nhưng qua một đêm tu luyện, Trần Mặc đã góp nhặt được không ít linh lực, giống như phương pháp nền tảng "ngự vật(*)" trong giới tu tiên, Trần Mặc còn có thể thi triển được.

(*) Di chuyển vật

Đương nhiên, nếu như vật thể quá lớn, Trần Mặc cũng không có cách nào, dù sao thực lực bây giờ của hắn, vẫn chưa đạt đến tầng một Ngưng Khí.

Màn đêm từ từ buông xuống, Trần Mặc và mẹ cùng nhau ăn cơm tối, nhìn thấy Trần Mặc không xảy có chuyện gì, Lý Tố Phương dần dần buông lỏng cảnh giác, mà Trần Mặc cũng không nói gì, sau khi tách ra khỏi mẹ, liền về nhà kho, im lặng chờ đợi trò hay.

Mười giờ tối, phần lớn người Lý gia đã bận rộn một ngày, đều chuẩn bị đi ngủ, mấy tên con cháu Lý gia, lại lặng lẽ tập hợp lại một chỗ, sau khi thương lượng xong, nhanh chóng đi đến chỗ nhà kho Trần Mặc ở.

Một vài người lớn Lý gia phát hiện bọn họ, mỉm cười, làm như không thấy.

Lý Việt cầm đầu bảy, tám thiếu niên, đứng trước cửa nhà kho, Lý Việt lại lấy một chài khóa bên trên cửa nhà kho, đưa cho một thiếu niên thuộc dòng thứ Lý gia: "Mở cửa."

Thiếu niên kia nhận chìa khóa, nhanh chóng đi lên, không chút cố kỵ mở cửa, nhưng cậu ta kinh ngạc phát hiện, cửa phòng vậy mà lại không khóa, bị cậu ta nhẹ nhàng đẩy một cái liền mở ra.

Trong nhà kho, truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Trần Mặc: "Đã đến rồi, tất cả liền vào đi."

Lý Việt và mấy thiếu niên có chút kinh ngạc, nhưng lại lịch Trần Mặc bọn họ đã sớm điều tra rõ ràng, chỉ là một tên thiếu gia ăn chơi trác táng không có học thức, bọn họ không tin Trần Mặc có thể làm ra cái gì.

Lý Việt liếc mắt ra hiệu với mấy người kia: "Đi vào!"

Mấy thiếu niên lập tức lấy cây gỗ trên hông, cẩn thận đi vào.

Nhìn thấy mấy người bình yên vô sự đi vào, Lý Việt dẫn theo mấy thiếu niên còn lại, toàn bộ đều đi vào nhà kho.

Ở giữa kho hàng cũng không hề rộng rãi, tre một bóng đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng, Trần Mặc ngồi chiếc ghế thái thư cũ kỹ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn đám người đến.

"Bọn mày, muốn làm cái gì?" Trần Mặc cười nghiền ngẫm.

Mấy tên thiếu niên tự động nhường ra một con đường, Lý Việt đi lên trước, vẻ mặt dữ tợn nhìn Trần Mặc: "Một đứa con hoang do một người phụ nữ không cần mặt mũi và một tên dã nam nhân sinh ra, cũng dám mắng bổn thiểu gia? Hiện tại, tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc sỉ nhục bổn thiếu gia!"

"Lên, đừng đánh chết là được!" Lý Việt hời hợt nói.

Mấy tên thiếu niên cầm theo cây, vẻ mặt cười xấu xa đi đến chỗ Trần Mặc, nhổ nước miếng, mắng: "Hừ, đồ con hoang!"

Sắc mặt Trần Mặc bỗng nhiên thay đổi, mắt nhìn Lý Việt nổi lên một tia sát khí, không phải bởi vì tiếng con hoang kia, cũng không phải vì rất nhiều người đến, mà là vì trong câu nói của Lý Việt, chẳng những nhục mạ hắn, ngay cả cha mẹ hắn cũng lôi ra.

"Đã đến, vậy đều ở lại đi!"

Trần Mặc từ từ đứng dậy, tiếp đón người đến, một quyền lại một quyền, đánh năm, sáu tên thiếu niên xông về phía hắn, trong nháy mắt bị đánh bại nằm rạp trên đất, không ngừng kêu rên.

Lý Việt có chút giật mình, động tác của Trần Mặc rõ ràng rất chậm, những người kia có thể tránh, nhưng không có một ai lẩn tránh.

Còn lại hai tên thiếu niên kia, sắc mặt nghiêm túc nói: "Anh Việt, tài liệu điều tra được có sao, thằng nhóc này rõ ràng thân thủ không tầm thường!"

Lý Việt không có chút nhúc nhích nào, cười khẽ, nói: "Thật sự có tài nha, chẳng trách không hề sợ hãi, may những người kia đã sớm chuẩn bị, nhờ tao đi theo, chỉ bằng mấy tên này, thật đúng là không có cách nào bắt mày!"

"Nhưng mà, sau đây tao sẽ cho mày mở mang kiến thức, cái gì mới được gọi là sức mạnh!"

Lý Việt nói xong, thân thể bỗng nhiên tuôn trào ra một luồng khí tức cường đại, Trần Mặc hơi ngây người, trong lòng kinh ngạc: "Linh lực?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.