Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam

Chương 51: Dựa theo mô-tip nơi này hẳn là có một ông lão đột nhiên phát bệnh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếng chuông vang lên, lớp học buổi sáng kết thúc, lại là một buổi chiều thanh chàn.

Phương Nhiên dùng thế sét đánh không kịp bưng tai vọt thẳng ra khỏi lớp học, thành công tránh đi đám đông chen chúc, cướp được...

Xe đạp Ofo.

Sau đó ung dung chậm rãi cưỡi ra sân trường.

"Ừm? Đây không phải đường về nhà? Nha, tên trạch nam như ngươi khó có được một lần đi ra ngoài."

Bên trong mũ trùm đầu, Linh cười nhạt trào phúng lấy Phương Nhiên.

"Khụ khụ, tôi cũng thỉnh thoảng sẽ ra cửa chứ bộ..." Phương Nhiên lúng túng ho khan hai tiếng, xoay mặt qua nói.

Đương nhiên, làm một kẻ lười biếng thời kỳ cuối, trừ phi không có cách nào, Phương Nhiên tuyệt đối sẽ không đi ra khỏi cửa một bước, giống như đa số trạch nam khác sẽ ở trong nhà làm bạn với điện thoại và máy vi tính.

Nhưng mọi thứ đều có, ngoại trừ.

Hắn không phải không có điện thoại à.

Từ khi điện thoại Xiaomi của Phương Nhiên bỏ mình cách đây bốn ngày, Phương Nhiên cảm thấy sinh hoạt của mình giống y như đang đi tu hành.

Mấy ngày gần đây nhất, tất cả bạn bè xung quanh đều đang bàn luận tin tức của thần tượng mới nổi - Tiểu Tiên Nữ Thủy Liên Tâm, nhưng mà không có bất kỳ cách nào lên mạng, Phương Nhiên chỉ biết đực mặt ra giống như meme "anh da đen chấm hỏi". [1]

A? Thủy Liên Tâm? Đó là ai?

Cho nên, sau khi tối hôm qua cướp bóc... khụ khụ, thu được tiền tài từ trong tay phần tử bất lương, hôm nay Phương Nhiên phải làm một chuyện quan trọng nhất chính là...

Mua một chiếc điện thoại mới.

"A, hôm qua không phải miệng nói một đống đạo lý sao, cuối cùng không phải cũng nhặt tiền từ hai người kia à?" Ánh mắt Linh đầy khinh bỉ giống như có thể xuyên thấu, nhìn chằm chằm Phương Nhiên, nàng giễu cợt hỏi.

Phương Nhiên chột dạ quay đầu đi chỗ khác, vẫn lầm bầm giải thích:

"Cái gì gọi là nhặt... Dù sao số tiền này đặt ở trong tay đám bại hoại như bọn chúng cũng chỉ cổ vũ cho bọn chúng phạm pháp, không bằng đưa cho tôi sử dụng, có thể xúc tiến xí nghiệp phát triền, có phải tốt hơn không..."

"Chế... Tiếp tục chế đi..."

Linh cười lạnh nói, rồi hỏi với vẻ giễu cợt:

"Vậy ta hỏi ngươi, thanh niên gương mẫu, tối hôm qua ngươi thả con tôm bắt con tép, tìm được bao nhiều tiên à?"

Hỏi tới vấn đề này, mặt mũi Phương Nhiên ướt đẫm mồ hôi, hắn ráng chống chế:

"Hơn mấy trăm đâu!"

Móa! Thật là! Rõ ràng là lão đại hắc bang, vì sao trên người hai tên kia đều không mang theo tiền à! Mấy trăm tệ này vẫn là Phương Nhiên từ một nam nhân mặc trang phục công sở tìm tới...

"Chút tiền này đều không tính là "tiền lẻ"..."

Linh bất đắc dĩ thở dài, tên ngu xuẩn này.

"Tiền lẻ..." Phương Nhiên "nghèo túng", một tháng tiền sinh hoạt mới hơn một ngàn tệ, liếc mắt: "Nữ Vương đại nhân, nếu cô đã mạnh miệng như vậy, ngược lại cô có thể giúp đỡ tôi một chút à, hiện tại chúng ta đang ở chung một chiếc thuyền đó."

Trong không gian số liệu, Linh bưng kín cặp mắt của mình bằng tay áo được trang trí hoa lệ, rất phiền muộn hỏi ngược lại:

"Ta cho ngươi tài khoản và mật mã của ngân hàng Thụy Sĩ, người có thể rút tiền ra không?"

"Ách..."

Phương Nhiên lập tức nghẹn lời, suy tư không đến một giây, với tư cách chỉ biết dùng thanh toán phế vật Alipay, hắn quả quyết khóc lóc thảm thiết nhận lỗi.

"Thật xin lỗi, là tiểu nhân cuồng vọng...."

"Đúng rồi, Nữ Vương đại nhân, cô biết chữa bệnh không? Những bệnh vô phương cứu chữa ấy?"

"Đừng gọi ta là Nữ Vương đại nhân! Vì sao ngươi hỏi như vậy, tại sao ta lại biết chữa bệnh chứ?”

“Ài, bởi vì dựa theo mô-típ của tiểu thuyết, lần thứ nhất tôi bước ra đường, bình thường đều sẽ đụng phải một ông lão đột nhiên phát bệnh, hơn nữa ông ta ắt hẳn là loại nhân vật vừa có tiền vừa có quyền...”

"Cái tên trạch nam này không dựa theo tiểu thuyết đi phỏng đoán hiện thực thì sẽ chết à..."

...

...

Dưới ánh mặt trời chói chang, Phương Nhiên cưỡi xe đạp lững thững đi về trung tâm thành phố, đi tới một con đường vô cùng nhộn nhịp, người đến người đi tấp nập như mắc cửi, xô bồ mà phồn vinh.

"Ai, cảm thấy mình không phù hợp với nơi này à."

Phương Nhiên khóa kỹ xe, hai tay đút túi quần, ngó đám đông chen chúc đi lại, thở dài nói.

“Trạch nam chỉ thích hợp trong nhà, đừng lảm nhảm, mau, ta cần thiết bị lên mạng.”

Trong mũ trùm đầu, Linh thúc giục hắn, Phương Nhiên cũng tìm một cửa hàng bán điện thoại di động, rồi đi vào.

“Này, người tới cửa hàng này làm gì, ai cho ngươi tự tin cầm mấy trăm tệ có thể mua điện thoại di động ở chỗ này?”

Linh nhìn xem cửa hàng bên ngoài trang trí rất cao cấp, đủ loại điện thoại được bày bán ở trong tủ kiếng, có tin tức kỹ càng ở một bên, xem xét chính là loại cửa hàng mà Phương Nhiên không trả nổi.

“Mấy trăm tệ ở chỗ nào chẳng khó mua, cũng chỉ có cửa hàng to lớn đủ loại nhãn hiệu như vầy mới có điện thoại cùi bắp giá cả tiện nghi được chứ...”

Trong đầu Phương Nhiên đáp lại ‘Đại tiểu thư không hiểu cách sống của người nghèo khổ.’

Linh hừ một tiếng, cũng không phản bác hắn, lúc này một nữ nhân viên đã tiến lên chào đón, lộ ra nụ cười mỉm xã giao.

"Xin hỏi anh cần...."

“A, không muốn iphone, không nên giới thiệu cho tôi kiểu mới nhất, không muốn chức năng mới nhất, cũng không muốn giảm giá ưu đãi, ngoại hình tùy ý, nhãn hiệu tùy ý, sản phẩm tùy ý, có thể lướt web, có thể gọi điện thoại là được, à, đúng rồi, tốt nhất dưới một ngàn tệ... Ài, cô mới vừa nói cái gì?”

Không đợi nữ nhân viên bán hàng nói hết câu, Phương Nhiên như pháo liên thanh nói liến thoắng xong yêu cầu của mình.

Khóe miệng nữ nhân viên co quắp, ta mới vừa nói cái gì? Đều để ngươi nói hết, ta còn có thể nói cái gì?

Nhưng cấp trên yêu cầu thái độ nghề nghiệp nhất định, nữ nhân viên dằn xuống cảm xúc, mỉm cười lễ phép mở miệng:

“Cửa hàng của chúng tôi khả năng không có...”

“Không thể nào, tôi có một người quen, hắn nói với tôi chỗ này nhất định có, lần trước hắn mua ở chỗ này.”

Phương Nhiên tiếp tục trợn trắng mắt nhìn nàng, nữ nhân đành phải suy nghĩ một lúc, cuối cùng vắt hết óc nói ra:

“Ách, vậy anh xem cái này thế nào?”

Phương Nhiên nhìn sang, sau đó thấy được một nhãn hiệu trước kia cực kỳ quen thuộc, nữ nhân viên bán hàng bèn giải thích:

“Loại này là rẻ nhất ở đây, mặc dù kiểu dáng hơi cũ, có chút lỗi thời, nhưng anh xem, chỉ có chiếc điện thoại này có khả năng ăn khớp với yêu cầu của anh...”

Thấy được chiếc điện thoại này, Phương Nhiên lập tức kinh ngạc.

Móa, đây không phải là danh xưng ‘nồi đồng cối đá’ ném xuống từ lầu sáu đều không sứt mẻ gì sao, so sánh với iphone có thể xưng là ‘xe tăng’...

Novo a!

Một truyền kỳ trong thế giới điện thoại di động, điện thoại Novo!

Nữ nhân viên bán hàng nhìn Phương Nhiên có chút ý động, lập tức chọn lựa bên trong điện thoại Novo một mẫu quý nhất giới thiệu cho Phương Nhiên.

“Hơn nữa, điện thoại này, chức năng cũng cực kỳ ưu tú, cực kỳ ăn khớp với yêu cầu của anh, à.. à... còn có.. à, cực kì cứng rắn!”

Nữ nhân viên bán hàng hoàn toàn không nghĩ tới có ngày mình sẽ chào hàng chiếc điện thoại này nên căn bản không biết nó có ưu điểm gì, thậm chí tới loại lời cực kỳ cứng rắn này đều nói hết ra.

Nhưng Phương Nhiên lại gật đầu lia lại như thật, ừm, không sai, nếu như mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, điện thoại tự nhiên cần cứng rắn một ít.

"Ừm ừm, không tệ."

“Quý khách, anh muốn chọn cái này ư?”

Rốt cuộc tìm về kinh nghiệm nghề nghiệp của mình, nữ nhân viên bán hàng mỉm cười hỏi.

Phương Nhiên gật đầu nói, sau đó hài lòng chậm rãi mở miệng:

“Ừm, tôi muốn chiếc bên cạnh, lại càng rẻ hơn một chút.”

"Phốc!"

Nữ nhân viên bán hàng cảm giác ngực mình bị đâm một dao, thậm chí nàng còn nghe được đồng nghiệp mới bên cạnh nhịn không được cười phá lên.

Phương Nhiên chọn mẫu điện thoại này, trong cửa hàng dự định giảm giá, về phần chức năng, chỉ có thể nói là vẻ ngoài giống như một chiếc điện thoại thông minh, so với ‘cục gạch’ xịn xò hơn một chút...

Cho nên giá cả đặc biệt rẻ bèo.

"Tốt, vậy tôi lấy cho anh cái này nhé"

Với tư cách nhận qua huấn luyện chuyên nghiệp, nàng chưa từng bởi vì khách hàng mua điện thoại giá rẻ mà xem thường đối phương.

Nhưng hiện tại nữ nhân viên bán hàng cảm thấy tâm thật mệt mỏi, nàng chỉ hi vọng con hàng trước mắt mau chóng xéo đi.

Ngay khi Phương Nhiên vừa chờ điện thoại của mình vừa nghe Linh trào phúng trong đầu, cửa ra vào đột nhiên bị đẩy ra, một nữ hài đi đến.

Phương Nhiên theo bản năng ngoái đầu lại nhìn, sau đó hơi có chút bất ngờ.

Hai chân thon dài mặc tất chân màu đen, váy ngắn độc đáo, giẫm lên đôi giày da nhỏ nhắn màu đen dễ thương, áo sơmi viền trắng tinh xảo, còn có mái tóc ngắn màu nâu vàng xoăn xoăn tùy ý xõa tung dưới chiếc mũ phớt trắng ngần.

“Ừm... chị ơi, điện thoại di động của tôi không cẩn thẩn rơi bể, nơi này có thể sửa chữa được không?”

Mặc dù đeo kính râm và khẩu trang nên không thấy rõ bộ dáng của nàng, nhưng ngay khi nàng cẩn thận mở miệng giống như một con nai thận trọng, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của khách hàng.

Phương Nhiên cũng là người thứ nhất, nhưng hắn liếc qua liền quay đầu đi, giống như khi hắn ở trong nhà ga không xem thêm cô gái xinh đẹp kia.

Cách ăn mặc thời thượng này, ắt hẳn cũng là một cô gái xinh đẹp không tưởng nổi, cùng hắn...

Không phải là người của một thế giới.

- --------------------------

[1] Meme anh da đen dấu chấm hỏi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.