Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam

Chương 56: Hiện thực sát ý! Phương Nhiên nảy sinh ác độc!



Nhà hàng bắt đầu sụp đổ trong chớp mắt!

Trên con đường rộng rãi sầm uất, tiếng đổ sập ầm ĩ từ nhà hàng kiểu Âu tức thì hấp dẫn ánh mắt của những người đi đường!

"Trời ạ!!"

"Bên kia thế nào!!"

"Mau báo cảnh sát!! Nhà hàng kia giống như đang sụp đổ!”

"Cháy rồi! Cháy rồi!!"

...

...

Người đi trên đường loạn thành một bầy, nhưng rất nhanh chóng thì có người đứng ra, bắt đầu đủ sức cáng đáng cứu đám người bị đá tảng ngăn trở trước cửa!

Con đường tắc nghẽn, tiếng người huyên náo lộn xộn!

Tro bụi và khói lửa làm cho đường phố mịt mù! Loạn thành một bầy!

Thỉnh thoảng lại có người bị thương được đưa ra từ nhà hàng, Lửa cháy ngùn ngụt, khủng hoảng, bất an, bao phủ đám đông.

Mà lúc này, trên tầng một của toà cao ốc cạnh nhà hàng kiểu Âu, một nam tử trung niên toàn thân được vũ trang kín mít, cầm khẩu súng tiểu liên băng lãnh, cắn răng hỏi người thanh niên bên cạnh.

"Ngươi xác định làm như vậy thật có thể bắt được tiểu nha đầu của Thủy gia?"

"Tất nhiên.”

Đối mặt với một người đàn ông lực lưỡng, cao tới một mét chín, lại còn trang bị tận răng, gã thanh niên cũng chẳng thèm để ý, gã có thừa tự tin dễ dàng xử lý y, nhìn về phía nhà hàng, cười nhàn nhạt.

“Ngươi có biết hậu quả lần này chúng ta phá hủy một nhà hàng của Thủy gia ở trung tâm thành phố là gì không!? Ngươi có biết làm như thế ở Hoa Hạ đại biểu ý nghĩa và hậu quả nghiêm trọng phải gánh vác là gì không?”

"A, ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, nhưng ta có thể phụ trách nói cho ngươi biết, thế lực đằng sau ta thậm chí tới chính phủ cũng chẳng thể lung lay nổi!”

Nam nhân nhìn dáng vẻ thong thả không sợ hãi của người thanh niên, âm thầm cắn răng, nhưng chẳng thể làm gì được tên đó, bởi vì gã biết rõ, đừng trông bây giờ mình có thể tiêu diệt một nhánh tiểu đội đầy đủ trang bị ở Trung Đông.

Nhưng đoán chừng mình muốn làm gã trầy da cũng không được!

Dù sao gã cũng là người có siêu năng lực tự nhiên, đây cũng là nguyên nhân mà nam nhân dám tấn công vào nơi này!

Nếu không phải vậy, đây chính là Hoa Hạ!

Cho gã mượn mười lá gan, gã cũng không dám làm như thế.

"Ừm? Vì sao nhà hàng sụp đổ lại chậm lại?"

Gã thanh niên đột nhiên nhíu mày nhìn về nhà hàng rõ ràng hơi ổn định lại.

“Ta đã nói rồi, chúng ta làm như vầy, thật có thể đè chết tiểu nha đầu đó sao?”

Nam nhân cố nén cơn giận của mình, lạnh lùng hỏi lại.

Gã thanh niên không thèm để ý, mỉm cười nói ra: “Sao mà được, đó chính là hòn ngọc quý của Thủy gia, trên người nàng chắc chắn có thủ đoạn bảo mệnh của nhóm người chúng ta, hơn nữa, cùng lắm thì nàng ở trên lầu hai.”

“Chỉ cần không phải quá xui xẻo, làm sao có thể bị đè chết chứ.”

Nam nhân trầm mặc những vẫn còn không yên tâm.

“Để người của ngươi đi đi, thừa dịp nhà hàng này vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn, mau chóng bắt nàng ra, nếu không, một khi người của Thủy gia đến...”

Giọng của người thanh niên trầm xuống, nam nhân im lặng một lúc, rồi lấy xuống bộ đàm vô tuyến trên vai mình, lạnh lùng ra lệnh.

"Bước thứ hai kế hoạch bắt đầu!"

"Tất cả mọi người, xâm nhập!"

"Mục tiêu bắt!"

"Hành động!"

Trong kênh vô tuyến điện, toàn bộ mọi người đồng thanh đáp lại.

"Rõ!"

...

...

Trong nhà hàng sụp đổ.

Cả tòa sảnh chiếm gần một phần ba không gian của nhà hàng, trần nhà to lớn của nó ầm ầm rơi xuống cạnh Phương Nhiên khoảng một mét.

Phương Nhiên vẫn trợn to hai mắt, đăm đăm nhìn về mảnh trần nhà, chầm chậm thở phì phò, giống như người vừa suýt chết đuối được hít thở trở lại.

Hắn căng thẳng tới nổi ướt đẫm cả lưng.

Nhưng mà, cuối cùng...

Phương Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua cô gái bị mình lôi ra ngoài.

Quá tốt rồi, không chết.

"Cứu xong thì tranh thủ thời gian chạy đi! Ngươi thật muốn bị đè chết ở đây sao!?"

Giọng Linh vang lên trong đầu Phương Nhiên!

Phương Nhiên như bừng tỉnh từ trong mơ, lúc này mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, đầu óc đôi chút choáng váng khiến suy nghĩ của hắn vẫn không rõ ràng lắm, đầu đau như búa bổ, ánh mắt cũng lờ mờ, vừa rồi thần kinh căng như dây đàn và ma năng cạn kiệt cũng làm hắn rất mệt mỏi.

Nhưng hắn biết phải tranh thủ thời gian bỏ chạy.

Ánh mắt vốn lờ mờ còn bị vết máu đỏ lòm phủ lên một nửa, Phương Nhiên dựa vào bản năng xác định phương hướng, lôi kéo Thủy Liên Tâm chạy về phía cửa.

Song.

Phương Nhiên chỉ bước được một bước, liền ngừng lại, Thủy Liên Tâm vẫn còn sợ hãi, vừa nghi ngờ toan ngước mắt lên, lại cảm thấy một bàn tay choàng qua vai nàng đầy thô bạo, ôm thật chặt vào ngực.

Ngân Đoạn Long Nha một lần nữa xuất hiện trong tay Phương Nhiên, hắn nhấc tay giơ ngang ngăn phía trước hai người, ngước mắt lên hỏi lại, vết máu khô queo khiến hắn trông có vẻ điên rồ và nguy hiểm.

"Các ngươi là ai!?"

"Báo cáo, gặp phải kẻ bất ngờ cản trở!!"

Đá vụn sụp đổ, ngọn lửa cháy hừng hực còn lan tràn trên mặt đất, trong tro bụi đen kịt, mục tiêu của bọn chúng là thanh niên với vết máu khô queo trên mặt đang ôm cô gái khư khư trước người, như thể bảo vệ lấy con búp bê trân quý nhất.

Mà điều quan trọng nhất là thanh niên loang lổ máu trước mắt, mặt mày dữ tợn của hắn khiến bọn chúng cảm thấy mình đang tới gần một con dã thú hung dữ!

Cho nên bọn chúng tức thì liên lạc với chỉ huy.

"Báo cáo! Mục tiêu trong tay hắn!"

Bên trong cao ốc, nam nhân lực lưỡng cau mày giận dữ, vậy mà xảy ra chuyện bất ngờ!

“Bất kể là ai! Ta chỉ muốn mục tiêu! Nổ súng cũng được! Những người còn lại đều giết cho ta!”

Nam nhân gào thét một trận vào bộ đàm vô tuyến! Rồi toan hỏi gặn thanh niên, lại phát hiện gã đã phóng qua nhà hàng tự lúc nào!

Và khi nhận được mệnh lệnh của nam nhân, năm kẻ mặc đủ loại kiểu dáng trang phục lính đánh thuê, lần lượt hạ quyết tâm, từ bốn phương tám hướng chuẩn bị tấn công!

"Đừng nương tay, giết hắn, chú ý chớ tổn thương mục tiêu!"

"Ma lực, kích hoạt! Ẩn thân trong bóng tối...."

"Hành động!"

"Ta lệnh cho ngươi!"

Trong năm người, kẻ lớn tiếng dường như là tiểu đội trưởng, gã hét lớn về phía khói bụi trước mặt, lại không chú ý, ngay khi gã hét lên, một giọng nói khác cũng vang lên!

"Đóng đinh những cái bóng của bọn chúng cho ta!"

Ông!

Nhoáng một cái, giống như bị những sợi dây vô hình từ bốn phương tám hướng trói buộc lôi kéo, năm kẻ đã trải qua mấy lần chiến trường hoảng sợ phát hiện!

Bọn chúng không thể động đậy!

Gã tiểu đội trưởng toan tấn công Phương Nhiên từ trước mặt, con ngươi gã phóng đại, gã nhìn thứ vũ khí kỳ quái trong tay người thanh niên đối diện đang cắm trên một mảnh ánh sáng, ngoại trừ chuyện này, điều thật sự khiến gã hoảng sợ đó là...

Một tấm áo choàng bự chảng đen nhánh như thể được một đoàn bóng nâng đỡ, xuất hiện một cách kỳ quặc từ hư không, rồi lơ lửng đằng sau người thanh niên.

Cái thứ đó thình lình xuất hiện, giống như một vong linh canh gác sau lưng người thanh niên!

【 SHADOW 】 Vạt chiếc áo choàng đen nhánh nhấp nhô như sóng.

"Bọn mày muốn giết tao sao?"

Như thể cảm nhận được cơn căm phẫn đầy sát ý của đối phương, Phương Nhiên nghiêng đầu thấp giọng gặn hỏi, lời nói đầy giận dữ và lạnh lẽo.

Cơn phẫn nộ không hiểu xuất hiện, giống như một đứa bé bị bắt nạn cảm thấy uất ức và giận dữ!

Bọn chúng muốn giết mình!

Vì sao bọn chúng muốn giết mình!?

Mình không muốn chết!

Mình có phải có thể...

Giết bọn chúng!!

Thần sắc dữ tợn lóe lên trong mắt Phương Nhiên, lý trí căng cứng như dây đàn gần như sắp đứt, đối mặt với người muốn giết mình, trong đầu Phương Nhiên không cách nào dằn xuống một cái suy nghĩ nguy hiểm đang liên tục trỗi dậy!

Đá vụn vẫn thỉnh thoảng rơi xuống, ngọn lửa cháy hừng hực khắp nhà hàng, năm cái bóng thình lình chầm chậm hiện lên dưới đất, năm người kia đột nhiên phát hiện mình có thể cử động lại, nhưng còn không chờ bọn chúng phản công hoặc chạy trốn.

Chính cái bóng của bọn chúng thình lình bóp nghẹn cổ bọn chúng thật mạnh!

"Quái... Vật a! Ngô!!!!!"

Dù là lính đánh thuê trải qua chém giết trên chiến trường, nhưng khi thấy cảnh tượng vượt qua lẽ thường này cũng không nhịn được hét to vì kinh hãi! Nhưng cổ bị siết chặt khiến hô hấp trở nên khó khăn tức thì ngăn chặn toàn bộ lời nói của bọn chúng!

Trong nhà hàng đổ sụp, đá vụn rơi tán loạn, lửa cháy tràn lan, năm người thống khổ té lăn quay trên mặt đất, bọn chúng liều mạng giãy dụa, cố gắng đẩy bàn tay đang siết lấy cổ mình, lại không cách nào chạm vào chúng.

Thật là một cảnh tượng kỳ lạ mà điên rồ.

"Thật không nghĩ tới, vậy mà lại có người tham gia Dạ Chiến ở nơi này."

Đúng lúc này, Phương Nhiên ngó lên trần nhà đã sụp đổ, một thanh niên trực tiếp từ trên nhảy xuống, trong lời nói toát ra vẻ rất bất ngờ.

"Không được!! Chạy mau! Kẻ đó là người tham gia cấp C! Không phải ngươi bây giờ có thể đối phó, chạy mau!"

Trước tiên cảm giác được cấp bậc của đối phương, Linh lo lắng hét to trong đầu Phương Nhiên!

Phương Nhiên cũng há miệng thở hắt ra, sang chấn khi nãy vẫn còn, hiện tại hắn vẫn cảm thấy choáng voáng đầu óc, từ ban đầu hắn bị quẳng đi bởi vụ nổ, hắn chỉ dựa một ý niệm ‘chống chọi tử vong’ liều mạng chống đỡ tới lúc này!

Cho dù người bình thường, trước khi chết cũng sẽ liều mạng!

Thế nhưng, cho dù dựa vào đặc hiệu của Ngân Đoạn Long Nha, một lần nữa đạt được 1080 ma năng, Phương Nhiên rất rõ ràng, hắn dùng thẻ bài【 SHADOW 】bắt giữ năm kẻ kia đã khiến ma năng hắn giảm một nữa.

Chớ nói chi năng lực chênh lệch khổng lồ giữa hắn với cấp C.

Song, Phương Nhiên chẳng hề có ý nghĩ chạy trốn một mình, hắn giống như một đứa bé bướng bỉnh, càng có người kêu hắn từ bỏ, hắn càng không để đối phương được như ý.

Chớ nói chi, những kẻ này thậm chí còn muốn giết hắn.

Làm sao có thể để cho bọn chúng được toại nguyện!

Sau khi rõ ràng những suy nghĩ đơn giản này, Phương Nhiên càng ôm cô gái trong ngực chặt hơn, tùy tiện cười một tiếng dữ tợn, về máu đỏ lòm trên mặt khiến hắn trông đặc biệt điên cuồng!

"Mày cũng muốn giết tao sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.