Hoa Lăng lại không buông tha, nàng tiếp tục gặng hỏi, rồi dời đi ánh mắt đầy thù hận vẫn một mực trên thân "Hắn".
"Ta cũng không biết nha."
‘Hắn’ im ắng ngồi xuống, Ma Nữ cực kỳ thân mật thản nhiên ngồi trên đùi ‘Hắn’, ghé mặt vào trong ngực ‘Hắn’, ánh mắt mê ly nhìn mặt nạ của "Hắn’, ngón tay tinh xảo nhẹ nhàng sờ lấy.
Ghê tởm!
Nàng nhất định biết rõ điều gì đó!
Hoa Lăng cau mày nhìn Ma Nữ, giờ phút này ở trong mắt nàng, ả rõ ràng không bình thường.
Nữ nhân này động tình rồi sao!
Hoa Lăng cực kỳ ác miệng nghĩ trong lòng.
Nàng lại không chú ý, ánh mắt của ma nữ tựa hồ phiêu động một cái.
“Cô... Sẽ không phải... Tự mình vụng trộm sạc điện, đem mình cắm hỏng rồi chứ!!!”
Bản tính cà khịa cũa hắn cũng chẳng thay đổi, tức thì lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, Phương Nhiên đã chuẩn bị tốt bị nhà mình "sạc dự phòng linh thú triệu hồi" tẩn cho một trận.
Nhưng là...
“Ta không có thời gian nghe ngươi nói những thứ này.”
Ai ngờ rằng, Linh rất bình tĩnh trả lời, rồi dường như ý thức được giọng nói của mình quá lạnh lùng, nàng ngừng một chút, ôn hòa nói với Phương Nhiên.
“Mặc dù thời gian ở chung không lâu, nhưng ngươi thật sự là Người Tham Gia Dạ Chiến đặc biệt nhất mà ta từng gặp qua.”
Tiếng nói của Linh vang lên trong đầu Phương Nhiên, ngữ khí ôn hòa trước nay chưa từng có khiến Phương Nhiên sững sờ.
Tiếng nói trước kia luôn luôn nói móc, trào phúng hắn, sẽ tự xưng lão nương bằng giọng loli dường như biến mất.
Đổi thành tiếng nói của người khác.
Mang theo cảm giác không nguyện ý bị Phương Nhiên nhận ra nàng đang quan tâm hắn.
“Mặc dù ta vẫn không biết, tràng cảnh trước đây đến cùng ngươi đã làm gì.”
Linh tiếp tục nhàn nhạt nói, xen lẫn một loại tình cảm khiến Phương Nhiên cảm thấy rất khó chịu.
“Nhưng mà, cuối cùng coi như ngươi cũng có phần năng lực của mình, có thể một mình đối mặt với Dạ Chiến.”
“Cô đang nói cái gì??"
Phương Nhiên ngơ ngác hỏi.
"Mặc dù, có đôi khi, có chút ngốc nghếch muốn làm anh hùng"
Nhưng cũng thật đáng yêu, Linh cười cười, không nói câu này ra.
"Chờ một chút! Cô đến cùng đang nói cái gì!?"
Đáy lòng Phương Nhiên nổi lên bất an, hắn nóng nảy hét lớn ở trong đầu.
“Làm sao có cảm giác giống như cô đang bàn giao hậu sự!?”
“Không đến mức phải chết, nhiều nhất chỉ ngủ đông mấy chục năm...”
Linh đáp lại một cách hời hợt, rồi ngữ khí cũng ngưng trọng lên:
“Cho nên, lúc ta ngủ đông, ngươi phải chú ý, TUYỆT ĐỐI ĐỪNG CHẾT.”
"Đến cùng là vì..."
Phương Nhiên ngơ ngác lên tiếng.
“Ngươi hẳn chưa quên, ở bên ngoài đang có một tên cấp C chờ đợi giết chết ngươi phải không?”
Linh bỗng dưng hỏi, hô hấp của Phương Nhiên dường như tức thì dừng lại.
"A... Liên quan tới gã..."
Phương Nhiên há to miệng, dường như muốn nói điều gì.
“Về việc này, ta sẽ giúp ngươi giải quyết.”
Linh ngắt lời hắn, câu nói quả quyết giống như nàng đã sớm quyết định tốt chuyện gì đó.
Phương Nhiên vội vàng hỏi gặng.
"Giải quyết? Giải quyết như thế nào? Không phải hiện tại cô..."
“Bây giờ ta quả thật không phải là ta trước kia, nhưng chỉ là một tên cấp C cỏn con, ta tự nhiên có biện pháp của ta.”
“Biện pháp của cô là cái cô gọi là ngủ đông mấy chục...”
Phương Nhiên hỏi lại nàng.
"Phương Nhiên."
Linh bỗng dưng kêu tên của hắn, Phương Nhiên ngừng lại.
“Nghe cho rõ! Một Người Tham Gia cấp C hoàn toàn chuẩn bị ngồi chờ bên ngoài, không phải ngươi bây giờ có thể đối phó!”
"Đi ra ngoài, ngươi hẳn phải chết, không có bất cứ may rủi nào!"
Linh cắn mạnh từng chữ rất rõ ràng, nàng nói với vẻ nghiêm trọng trước nay chưa từng có!
“Coi như nhất thời dựa vào các thẻ bài Clow có chút đặc thù, ngươi chạy thoát được, thế rồi sao nữa!?”
Linh lạnh lùng lớn tiếng cảnh cáo hắn, Phương Nhiên yên lặng trầm mặc.
Đúng vậy, ngoài kia là một tên cấp C, gã không bị người ta dùng đại chiêu đả thương, cũng không có kịch liệt hao phí thể năng.
Hơn nữa vẫn ung dung trông coi mình.
Quả thật, không phải mình có thể đối phó.
Phương Nhiên yên lặng nghĩ đến.
Tay phải sờ lên vị trí trái tim của mình.
“Ngươi phá hủy kế hoạch của Nghịch Thủy, ngươi cho rằng bọn chúng sẽ bỏ qua ngươi ư!?”
“Ta đã nói qua với ngươi?”
Giọng nói của Linh trở nên rất dịu dàng, nỉ non giống như là đang nhớ lại hồi ức.
"Dạ Chiến nguy hiểm không phải đến từ Dạ Chiến, mà đến từ hiện thực."
"Chính ngươi, người nhà của ngươi, bạn bè của ngươi, người quen của ngươi, ngay thời khắc ngươi bị để mắt đến, tất cả đều sẽ rơi vào nguy hiểm, sẽ chết, thật chết."
"Ngươi hi vọng như vậy sao? Ngươi một mực hi vọng cuộc sống thực tế an ổn sẽ sụp đổ sao?"
Linh nhìn Phương Nhiên, nhìn bộ dáng lúc này của hắn, bỗng dưng cảm thấy để hắn sớm như vậy tiếp xúc những điều này, có phải có chút ‘xấu xa’ hay không.
Hắn rõ ràng không phải là mình.
“Hiện tại, ngươi có phải có chút hối hận khi cứu cô gái kia hay không?”
Linh cũng cảm thấy lúc này mình thật rất ‘xấu xa’.
Phương Nhiên há to miệng, nhưng lại chẳng biết nói gì.
Hối hận sao?
Nếu như, hắn không rãnh rỗi lo chuyện bao đồng, thì bản thân sẽ không nguy hiểm, còn liên lụy đến tất cả người thân bạn bè của mình.
Thì sẽ không...
Trả giá.... Cái giá này quá lớn....
"Nhưng "
Phương Nhiên có thể nghe được ở trong lòng, giọng nói của một đứa bé trai đang tỉ tê với hắn.
“Tuy nhiên, ngươi không cần quan tâm đâu, chỉ cần ngươi còn sống, ta sẽ không hoàn toàn chết đi.”
"Cho nên, nghe ta."
Linh từ trong mũ trùm đầu bay ra ngoài, áp sát vào tai Phương Nhiên giống như chỉ muốn cho một mình hắn nghe thấy, ở trong đầu hắn, nàng nhẹ nhàng nói.
"Một lát rời khỏi Dạ Chiến..."
"Đừng quay đầu, hãy chạy đi."
【 Đinh! Đếm ngược kết thúc 】
"A, đúng rồi, ta tên là Linh, lúc ta không có ở đây, nhớ kỹ..."
"Hãy cẩn thận."
Phương Nhiên bỗng dưng ngẩng đầu, hé miệng muốn nói điều gì.
Hệ thống đếm ngược đi đến cuối cùng, tiếng nhắc nhở vang lên!
Ánh sáng lấp lánh!!
Tất cả Người Tham Gia trong phòng trà đều bị truyền tống bao phủ!
Cảm giác choáng váng quen thuộc xuất hiện, cảnh phế tích của nhà hàng quen thuộc hiện ra lần nữa!
Dưới màn đêm!
Giọng nói của Linh lvang lên như sấm dội trong đầu Phương Nhiên!