Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam

Chương 79: Đêm thứ hai, hết thảy như vậy sẽ để cho mình cảm thấy buồn nôn



Đêm thứ nhất lặng lẽ trôi qua.

Khi không biết tất cả Người Tham Gia đang làm gì.

Đêm thứ hai im ắng bắt đầu.

Ở phía trên tháp truyền hình trung tâm thành phố cao vòi vọi.

Điện quang màu xanh chợt lóe lên.

Bóng dáng Thanh Nịnh xuất hiện ở trên tòa tháp.

Toàn bộ cảnh đêm của trung tâm thành phố thu vào trong mắt nàng.

Một lát sau, Đại Thúc thở hồng hộc trèo lên từ cầu thang phía dưới, nhìn thoáng qua cách mặt đất chừng một trăm hét, gã nắm thật chặt áo khoác của mình, từng cơn gió đêm lạnh buốt thổi qua làm gã nuốt ực một ngụm nước bọt, gã lên tiếng càu nhàu, vẻ đau khổ.

“Tiểu Nịnh nè, trò không muốn để lão già này phải bò cao như vầy chứ, trò thử nghĩ một chút coi, đàn ông hơn bốn mươi tuổi đã kết hôn là vất vả cỡ nào?”

"Ngậm miệng! Đừng gọi tôi là Tiểu Nịnh!"

Thanh Nịnh lập tức mặt đen lại, nàng khẽ quát.

"Với tư cách thầy giáo dạy toán của trò...."

"Không biết làm sao mới tốt nghiệp trung học hỗn được giấy chứng nhận giáo viên, đồ lão già vô lương, chớ mà tự xưng mình là thầy giáo?"

“Không phải tự xưng, thầy là hàng thật giá thật...”

“Đề bài hồi sáng tôi hỏi ông, ngược lại ông dạy tôi nha?”

"Ách..."

Đại Thúc lập tức đổ mồ, gã cười ha hả bắt đầu lãng sang chuyện khác.

“Tại sao tới giờ mà C -13 vẫn chưa ra nữa? Quan phương đều sắp đánh nhau với Nghịch Thủy rồi.”

“Chớ khinh thường, mục tiêu lần này là cấp C mang số hiệu trước 20, hẳn là có năng lực đặc thù. Chúng ta có tám tổ đội cùng nhau tranh đoạt, lúc loạn chiến nhất định không quá thoải mái.”

Hai tay và đế giày nàng đều mang điện văn, dính chặt vào tòa tháp bằng thép, nàng từng bước từng bước đi về phía hàng rào, rồi đảo mắt nhìn cảnh đêm xung quanh.

“Yên nào, yên nào, quan phương khẳng định sẽ liên thủ với chúng ta, hơn nữa thầy nhớ trong lúc uống trà tựa hồ còn một tổ đội cấp E nữa? Không cần lo lắng lắm đâu”

Đại Thúc tùy tiện nói.

Thanh Nịnh nhíu mày một cái, cấp E? Giống như đích thực có hai người một mực ngồi tít ngoài rìa không tham dự nói chuyện.

“Tràng cảnh Dạ Chiến sẽ không vô duyên vô cớ sàng chọn Người Tham Gia, tiêu chuẩn lần này ước chừng cấp B, cấp C, bọn hắn có thể đi vào tất nhiên trên người có đồ vật vật gì có thể biểu hiện chiện lực đạt đến tiêu chuẩn của Dạ Chiến.”

“Ha!? Nói thì nói như thế, nhưng có đồ chơi gì có thể biến một người mới cấp E đạt được chiến lực cấp B chứ?”

Đại Thúc ngáp ngắn ngáp dài không khớt, đêm thứ nhất phải tuần tra xung quanh nên hiện tại đều có cảm giác thiếu ngủ.

Ài, ai bảo gã là đội viên yếu thế đâu, người ta còn là đội trưởng mạnh mẽ đâu?

"Ừm?"

"Thế nào!?"

Đại Thúc nghe Thanh Nịnh lên tiếng nghi ngờ, trong lòng chớp mắt khẩn trương.

“Luôn cảm thấy, người tựa như quá ít?”

"Cái gì quá ít?"

Đại Thúc không hiểu hỏi lại.

“Khí tức không đúng, trong trung tâm thành phố vắng rất nhiều người!?”

Thanh Nịnh nói bằng giọng ngưng trọng thấy rõ.

“Vắng rất nhiều người!? Không thể nào? Lúc này, không phải mọi người nên canh giữ một chỗ, chờ tới khi C – 13 xuất hiện thì nhảy ra tuyên bố sự tồn tại của mình sao?”

Đại Thúc không hiểu hỏi lại.

“Không rõ nữa, có điều...”

Sắc mặt của nàng trở nên ngưng trọng.

“Có điều gì?”

Đại Thúc lặp lại.

“Tràng cảnh lần này dường như...Không hề đơn giản giống chúng ta tưởng tượng đâu...”

Thanh Nịnh cụp mi mắt nhìn xuống không khí dưới chân, nhắc nhở từ hệ thống xẹt qua trong đầu nàng.

【 Mục tiêu miêu tả: C- 13 cấu thành từ đủ loại - 【 số liệu xóa bỏ 】, năng lực đã biết: Trong bất kể tình huống nào, C -13 có thể bắt chước bất kỳ bề ngoài của sinh vật nào, đồng thời cũng bắt chước phần lớn hành vi của sinh vật đó, nhờ đó nó có thể dễ dàng lừa gạt tới sinh vật khác nhận thức sinh vật bị bắt chước, nhưng do nó cấu thành từ - 【 số liệu xóa bỏ 】nên khi ngụy trang của C – 13 bị nhìn thấu, nó lẽ lập tức tiến vào trạng thái khủng hoảng và nhanh chóng trốn thoát khỏi ánh mắt người phát hiện nó 】

Không sai, hệ thống đã an bài C -13 có năng lực kỳ quái như vậy, lần tranh đoạt này tuyệt đối không phải giống như dĩ vãng đơn giản như vậy, người nào chiến đấu đến cuối cùng là người chiến thắng.

Hơn nữa.....

Thanh Nịnh nhìn về phía thành phố bị bao phủ trong màn đêm.

Người Tham Gia lần này dường như đều có ẩn tình.

Nhất định có chuyện gì đó đang lặng lẽ xảy ra mà mình không biết.

“Cứ chờ đợi như vầy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, chúng ta đi gặp chị Hoa Lăng đi.”

Nói xong, nàng phi thân nhảy lên, trên tay vung ra một dòng điện quang nối chặt vào bề mặt thép, nhanh chóng mất hút trong màn đêm tối tăm.

Chỉ để lại Đại Thúc hơn bốn mươi tuổi đã kết hôn nhìn thang dây dùng để sửa chữa cao hơn một trăm mét, gã im lặng thật lâu cảm nhận màn đêm thê lương.

Làm ơn, bò lên đây nhìn cảnh đêm, mới lảm nhảm hai câu liền muốn trèo xuống...

Quả nhiên, Tiểu Nịnh, đây là cô trả thù ta đầu tuần ra bài tập quá nhiều, bộ cô muốn cho thầy giáo dạy toán của mình nghỉ hưu sớm sao?

...

...

Xe Audi chậm rãi chạy trên đường, Phương Nhiên rẻ qua mấy chỗ ngoặt để đến quảng trường vắng tanh, rốt cục không nhìn thấy Cẩu Úc và Mạnh Lãng nữa.

Đóng cửa xe, Phương Nhiên chậm rãi đi dạo dọc theo con phố, rồi hắn ngồi phịch xuống một chiếc ghế bên vệ đường.

Hơi xuất thần nhìn bầu trời đêm.

Thật lâu sau, hắn vuốt vuốt mặt.

Kéo xuống chiếc mặt nạ vui cười đã sắp quen thuộc luôn treo trên mặt mình.

Hắn cúi thấp hai mắt, thở ra một hơi giống như nói với người nào đó lại giống như lầm bầm lầu bầu với chính mình.

Giọng nói vẫn như vậy, nhưng ngữ khí hoàn toàn khác biệt tựa như biến thành người khác.

Biến thành ‘hắn’ khi ở Dạ Chiến lần trước.

“Đồ đần, rõ ràng giả vờ thành bộ dáng việc gì đều không xảy ra, nhưng vẫn không yên tâm căn dặn mình suốt nửa giờ.”

Cô thật cho là tôi không đoán được bên ngoài có một Người Tham Gia cấp C đang chờ đợi mình sao?

Không cần Linh nhắc nhở, Phương Nhiên cũng rõ ràng khi mình cứu cô gái kia.

Tự nhiên đắc tội với tên cấp C đó.

Hẳn là lúc này gã đang chờ mình ở bên ngoài, chỉ cần mình vừa xuất hiện tức khắc sẽ bị giết.

Dù cho dựa vào năng lực đặc thù của thẻ bài Clow để trốn thoát.

Đoán chừng cũng bị tìm tới lần nữa thôi?

Coi như có thể một mực trốn đi thì như thế nào?

Mình có thể từ bỏ cuộc sống thực tế sao?

Người thân của mình, bạn bè, trường học, bạn chung lớp, còn có căn phòng trọ không lớn nhưng sớm sớm chiều chiều đã quen thuộc ở đó.

Đây đều là những thứ Phương Nhiên không thể nào từ bỏ.

Hắn vốn dĩ có rất ít thứ trân quý.

Bây giờ lại gặp nguy cơ bị đoạt mất.

Không sai, mình vẫn rất rõ, dù cho nàng chưa hề nói kỹ lưỡng về nó, nhưng mình cũng có thể đại khái đoán được Người Tham Gia Dạ Chiến trong hiện thực là nguy hiểm cỡ nào.

Lúc này tên cấp C kia...

Đang ở trong thế giớ thực.

Không giống như lần trước, gã đã không bị người dùng ngọn lửa tổn thương, cũng không bị tiêu hao do trải qua đại chiến.

Người bên ngoài chờ lấy mình là một Người Tham Gia cấp C đã chuẩn bị hoàn mỹ.

"Đồ đần."

Phương Nhiên nắm tay đặt lên trán, hắn ngửa người trên ghế nhìn bầu trời đêm tĩnh mịch.

Nàng đã không nói với mình ắt hẳn nàng dự định tự mình giải quyết.

Nhưng mà...

Nàng bị nhốt trong sạc dự phòng của mình thì nàng có thể làm gì bây giờ?

Song, Phương Nhiên có thể đoán được.

Linh thú triệu hồi luôn luôn khinh bỉ, châm chọc mình, nhất định đã chuẩn bị tốt sẽ trả một cái giá gì đó.

Để giúp mình giải quyết vấn đề.

Rõ ràng là bởi vì mình một lòng muốn đi cứu người nên mới gây ra phiền phức như hiện tại.

Cho nên lúc này Phương Nhiên mới có thể nói.

Đồ đần.

“Đó là do mình, do chính mình đã gây phiền phức vì vậy nhất định phải để mình đi gánh chịu hậu quả!”

Giọng nói kiên định khàn khàn vang lên trong miệng Phương Nhiên.

Làm sao có thể...

Làm sao có thể để người khác vì sự thiện lương của mình mà phải trả giá nặng nề?

Hắn chậm rãi siết chặt nấm đất, móng tay găm vào thịt tới bật máu.

Cánh tay đè lên hai mắt, Hắn cắn răng thật chặt, thì thào.

“Nếu để người khác tổn thương do sự ích kỷ của mình, vậy ngay từ đầu mình!!”

"Sẽ không cứu!"

Chính mình lựa chọn kết quả, bất kể mình tổn thương như thế nào, đó là quyền tự do của mình.

Nhưng mình tuyệt đối không cho phép.

Sự ‘tổn thương’ này từ người khác gánh chịu.

Nếu nói như vậy, sự an tâm của mình, sự thiện lương của mình, mình làm hết thảy.

Sẽ để cho mình cảm thấy buồn nôn.

“Cho nên ngươi có thể ban cho ta lực lượng không?”

Sách ma thuật bị phong ấn bởi những sợi xích vàng óng ánh xuất hiện trước mặt Phương Nhiên, hắn nỉ non lên tiếng giống như đang cầu xin lại giống như đang ra lệnh.

Trang sách cổ xưa lật ra, đến một tờ nào đó thì dựng đứng lại.

Một thẻ bài vàng chóe xuất hiện trong tay Phương Nhiên. Cho dù trong toàn bộ bài Clow, nó cũng có địa vị cao nhất, đặc thù nhất.

Đồ án trên thẻ bài phản chiếu lấp lánh trong con ngươi của hắn.

Mình biết ngay từ lúc bắt đầu, năng lực Dạ Chiến ban tặng đã luôn hoàn chỉnh.

Hạn chế năng lực của mình chỉ là do mình không trải qua sóng to gió lớn mà thôi.

"Cám ơn ngươi."

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, chàng thanh niên với mái tóc đen nhánh khoác lên chiếc áo choàng cùng màu, giọng hắn nhẹ nhàng du dương như tiếng sáo văng vẳng trong màn đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.