Người mưu tính người chỉ vì mình, yêu tổn thương yêu đều vì tình.
Suốt cả buổi trưa, Đoạn Thanh Ba ngồi đờ đẫn trong phòng làm việc. Cái tên Lam Hinh không ngừng quanh quẩn trong đầu anh. Chỉ có bản thân anh biết cảm giác của mình đối với cô gái này có ý nghĩa như thế nào. Anh không biết từ mấy tuổi đã đem hình bóng người con gái kia ghim sâu vào trong lòng, nhưng anh nhớ rõ người ấy chỉ mới làm bạn gái anh có bốn tháng. Sau đó nàng phát điên, bản thân anh cũng chẳng hề vui vẻ gì. Vì muốn dẹp bỏ dư luận, Lam gia đã tuyên bố ra bên ngoài rằng nàng rời trường xuất ngoại, chỉ có mình anh biết nàng đi nơi nào. Có lẽ do không có dũng khí, không dám nhìn người con gái đã từng hoàn mỹ không tì vết biến thành bộ dạng của người điên kia. Lam Hinh... Lam Hinh... Anh ngửa đầu, tựa lưng vào ghế ngồi, miệng không ngừng gọi tên nàng. Đột nhiên chợt đứng dậy, vội vã đi ra ngoài. Hứa Già! Anh nhất định phải gặp người con gái này, mặc dù không phải là Lam Hinh, thế nhưng có thể thấy được người giống hệt Lam Hinh, thì với anh cũng đã là được trời cao ban ân rồi.
Có thể tưởng tượng được, lúc Đoạn Thanh Ba nhìn thấy Hứa Già đã khiếp sợ đến mức nào. Anh không giống Ngụy Tử Kiệt chỉ là bạn học chung lớp vài tháng với nàng, anh và Lam Hinh là đôi bạn thanh mai trúc mã, là cặp tình nhân cùng nhau lớn lên. Anh gần như có thể khẳng định Hứa Già chính là Lam Hinh, có điều vẫn còn đôi chút nghi ngờ vì biểu cảm của nàng.
Hứa Già cũng khó hiểu bản thân tại sao không có chút cảm xúc gì. Theo lý mà nói, đáng lẽ nàng phải giống như nữ chính trong phim ngôn tình, bộc lộ tình cảm thống khổ chịu đựng, lệ nóng quanh tròng khi nhìn thấy tình đầu chứ. Sao có thể bình tĩnh đến thờ ơ như vậy? Nàng lôi toàn bộ việc này quy tội cho Quan Tam, sống chung với cái người thô lỗ quá lâu khiến thần kinh có vấn đề rồi! Thậm chí nàng còn nghe được âm thanh tỉnh bơ của bản thân, nói: "Tôi cảnh cáo các anh đừng có làm phiền tôi nữa! Nếu không, có chuyện gì xảy ra thì tôi không chịu trách nhiệm đâu. Cuối cùng, xin lập lại lần nữa. Tên tôi là Hứa Già!"
Cô gái đối diện dùng giọng điệu thành thị khiến Đoạn Thanh Ba hoang mang không ngớt. Người con gái này cùng người con gái hoàn mỹ trong lòng anh có sự chênh lệch khá xa. Lẽ nào trực giác của mình sai lầm? Hứa Già không phải là Lam Hinh sao? Anh vươn tay định hỏi, chợt có một sức mạnh đẩy anh lùi ra. Một âm thanh thô lỗ vang lên đến tận tai: "Mẹ kiếp! Em lại dụ dỗ thằng nào nữa thế?"
Hứa Già trở tay, dùng sức cấu cánh tay Quan Tam, nói: "Cái đồ vô lại này! Người xung quanh còn ở đây đấy. Nếu chị muốn đánh người thì chọn chỗ nào vắng mà đánh. Em không quan tâm đâu."
Câu nói này khiến Quan Tam nhếch miệng, nở nụ cười nói: "Em gọi điện cho tôi có việc gì không?"
Lần đầu tiên Hứa Già chủ động khoác tay cô, vừa đi vừa nói chuyện: "Buổi tối em có tiết học, chị đi cùng em đi."
"Chúng ta không về nhà ăn cơm sao?"
"Chẳng lẽ trong đầu chị toàn nghĩ đến chuyện bắt em nấu cơm mỗi ngày à?"
"Tiền đều bị em quản lý rồi, em còn muốn gì chứ?"
"Bla bla bla..."
Đoạn Thanh Ba khó tin nhìn cảnh tượng đang xa dần kia, trong lòng tràn đầy chua xót khó kìm nén. Không được! Anh tuyệt đối không chấp nhận hoa tươi của anh lại cắm vào cái thứ không bằng bãi cứt trâu kia. Định dợm bước đuổi theo rồi lại thôi, cô gái kia thật sự là Lam Hinh sao? Nếu không phải, chẳng phải là rất mất mặt? Nếu đúng là thật, thì anh có tư cách gì đối mặt với người yêu cũ đây? Cuối cùng mất hết dũng khí, anh thất tha thất thểu về lại công ty, lập tức bị gọi đi gặp phụ thân.
Đoạn Cẩm Vinh đang trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông trung niên nho nhã, sau lưng người đàn ông có một chàng thanh niên đang đứng. Nhìn thấy con trai mình đã đến, Đoạn Cẩm Vinh đứng dậy, giới thiệu: "Thanh Ba à, đến đây! Mau nói lời chào đại sư Trịnh và cao túc* ông ấy đi."
*Tôn xưng để gọi con em, đồ đệ người khác.
Hai người này đến để làm gì, Đoạn Thanh Ba đã sớm biết. Dù sao anh còn trẻ, không thật sự tin tưởng vào Huyền học*, cho nên thái độ cũng không quá cung kính.
*Một trào lưu triết học duy tâm, đề cập đến những vấn đề tâm linh.
Đoạn Cẩm Vinh là tên cáo già, làm sao lại không nhìn ra được suy nghĩ của con trai mình, lập tức ông đè nặng khẩu khí, nói: "Đại sư Trịnh Khôn cùng công tử Thường Nhuận này đều là cao nhân trong giới phong thủy. Năm đó ba từng đầu tư thất bại, may mắn có đại sư Trịnh giúp ba bố trí chiến lược đổi vận. Những năm gần đây, mỗi lần ba muốn đầu tư đều nhờ đại sư Trịnh chỉ điểm. Có thể nói nếu không có đại sư Trịnh thì sẽ không có ba của ngày hôm nay đâu."
Trịnh Khôn khiêm tốn nói: "Đâu có đâu có... Nếu ngài Đoạn mà không có Phúc Lộc Chi Tướng, thì Trịnh mỗ cũng không có khả năng giúp được."
Lời này khiến Đoạn Cẩm Vinh rất hài lòng, nói: "Lần trước họp công ty có tham khảo vài miếng đất, tôi và ông cùng nhau đi xem chút nhé. Chúng tôi quyết định chọn mảnh đất ở thành Nam kia. Nên tôi muốn nhờ ông gợi ý giúp." Thấy con trai mình trầm ngâm, không nói gì nhìn Trịnh Khôn, Đoạn Cẩm Vinh liền hiểu ra, nói: "Đại sư là người một nhà, có gì cứ nói thẳng đi."
Đoạn Thanh Ba cố lấy tinh thần, nói: "Bối cảnh mảnh đất thành Nam kia rất phù hợp, diện tích cũng khá rộng. Có điều chỗ đấy có một xóm nghèo đang sinh hoạt, người người phức tạp. Nói thẳng ra là khu ổ chuột, những người này đều thấy tiền là sáng mắt ra. Cho nên phí bồi thường và phí giải tỏa chính là một con số cực kỳ lớn. Công ty đào đâu ra nhiều tiền mà trả được?"
Đoạn Cẩm Vinh cười ha hả, vỗ vỗ bả vai con trai nói: "Thanh Ba à, con đấy, vẫn còn non lắm! Việc làm ăn không thể lộ ra ngoài sáng được, con phải biết nghĩ rộng ra. Cái này gọi là gì? Gọi là nhập cư bất hợp pháp! Chúng ta sẽ lấy tiền từ chính phủ để mua mảnh đất kia với giá cực thấp. Sau đó phản ánh lên chính phủ, tố cáo bọn họ nhập cư bất hợp pháp, mượn tay chính phủ đuổi họ đi mà không hề tốn một đồng bồi thường nào. Nếu không được thì có thể kiện bọn họ ra tòa. Pháp luật rất tiện lợi, xã hội muốn nghiêm chỉnh thì phải biết lợi dụng pháp luật." Đáng tiếc cho ông lắm kế mưu mẹo, lại không ngờ mình đang đối đầu với hạng "người" nào.
"Ba à, chính phủ cũng không phải là người nhà, làm sao có thể nghe lời ba được?" Đoạn Thanh Ba vẫn cảm thấy không ổn.
"Trong nội bộ sẽ có người lo liệu. Thôi, con chuẩn bị một chút đi. Tối nay ba dẫn con đi gặp một vị khách quan trọng." Đoạn Cẩm Vinh quay người, hướng Trịnh Khôn nói: "Đại sư cũng theo chúng tôi đến dự tiệc tối đi. Vị khách quan trọng đó cũng rất kính phục khả năng của ông lắm. Cứ luôn mong có được vinh hạnh gặp gỡ đại sư đấy."
"Những chuyện này đều do ngài Đoạn làm chủ. Thầy trò chúng tôi không có ý kiến với quyết định của ngài. Xin phép được cáo từ." Trịnh Khôn gọi đồ đệ cùng nhau ra khỏi phòng làm việc.
Lúc vừa đi đến khúc quanh, Thường Nhuận hỏi: "Thưa sư phụ, mảnh đất thành Nam kia có phong thủy tốt đến vậy sao? Tả Sơn Hữu Thủy, nhìn thì đúng là không tệ. Thế nhưng đồ đệ cứ luôn cảm thấy có gì đó sai sai."
Trịnh Khôn tán thưởng nhìn đồ đệ, nói: "Thường Nhuận nói không sai. Phong thủy chính xác là Giao Long Nhập Hải. Nếu như xây dựng ở trung gian, thì sẽ gặp trở ngại long nhập thủy, phong thủy sẽ rối loạn, đây chính là điềm báo Đại Hung. Nhưng mà dụng ý của vi sư không phải là chỗ đó."
Thường Nhuận nghi ngờ nói: "Đồ nhi vẫn không hiểu dụng ý của sư phụ."
"Vi sư nhìn ra mảnh đất kia là của bọn "người" đó, xóm nghèo sao? Hừ, phải gọi là hang ổ bần yêu mới đúng. Thường Nhuận à, con biết không? Vi sư chưa bao giờ nhìn thấy nhiều yêu quái như vậy, không đến một vạn thì cũng phải đến mấy ngàn. Thật sự là trời giúp ta rồi! Có điều yêu quái tụ tập nhiều như thế thì ra tay cũng khá khó khăn. Vi sư muốn lợi dụng lực lượng nhà họ Đoạn để phân tán đám yêu kia. Sau đó từng chút một thu phục từng con một." Trịnh Khôn cực kỳ đắc ý.
Thường Nhuận có chút lo lắng, nói: "Kế sách của sư phụ đúng là rất hay, nhưng mà phong thủy xấu như thế, nhà họ Đoạn kia không bán được căn hộ thì danh tiếng sư phụ cũng sẽ bị hạ thấp mất."
"Vi sư đã sớm có kế rồi. Đến lúc đó sẽ thi triển Khốn Long Trận, lấy thế núi ngăn chặn là được." Trịnh Khôn rất tự tin vào thực lực của mình. "Thường Nhuận à, vi sư đã ra lệnh con điều tra hành tung cương thi kia, kết quả thế nào?"
Thường Nhuận vội vàng trả lời: "Thưa sư phụ, đồ nhi điều tra đã lâu nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Có điều những ngày gần đây phát hiện dường như có khí tức bất thường ở đại học N, đồ nhi suy đoán có khả năng cương thi lẩn trốn trong đó."
Trịnh Khôn thỏa mãn gật đầu, nói: "Giờ Tý là lúc tà ác hoạt động mạnh nhất, đêm nay hai thầy trò chúng ta sẽ do thám đại học N."
"Vậy thì tối nay không tiếp khách nữa sao?"
"Cứ đối phó qua loa vài câu là được rồi."
Quả nhiên, hai thầy trò Trịnh Khôn gặp vị khách quan trọng kia liền liên tục nịnh bợ, sau đó mượn cớ người tu hành có việc phải làm, đứng dậy cáo từ. Nghe những lời nịnh nọt kia, vị khách quan trọng cũng không thèm nhướng mày, ngược lại còn đích thân cùng hai cha con nhà họ Đoạn tiễn người ra tận cửa quán rượu. Đôi mắt Đoạn Thanh Ba tinh nhạy, anh nhìn thấy một đôi tình nhân đang tản bộ ở đường đối diện, trong đó có Hứa Già. Ánh mắt anh vừa đau vừa hận, đau lòng vì Hứa Già, phẫn hận vì Quan Tam. Anh cầm điện thoại di động, bấm một dãy số, nói: "Giúp tôi điều tra hai người. Một người tên Lam Hinh, một người tên Hứa Già. Càng tỉ mỉ càng tốt."
Quan Tam không biết lúc này có một người đang nhìn chằm chằm cô đầy nham hiểm. Cô đợi Hứa Già học ca tối đến khi kết thúc, hai người tiếc tiền gọi taxi, nên đành cùng nhau đi bộ về nhà. Buổi tối cuối thu khá lạnh, Hứa Già thản nhiên dựa sát vào lòng Quan Tam. Đối với hành động ôn nhu này, Quan Tam cầu còn không được. Cho nên từ ngoài nhìn vào thấy hai người âu yếm cực kỳ thân mật. Tản bộ được một lúc, điện thoại di động của Quan Tam vang lên, âm thanh hoảng sợ của Điêu Vô Thủ từ bên trong chiếc điện thoại hàng nhái truyền ra: "Quan Tam! Mau đến công viên Bạch Lộ đi! Có chuyện lớn rồi!"
"Em về nhà một mình đi nhé." Quan Tam quay đầu chạy đi.
"Đợi... đợi đã." Hứa Già vội chạy theo cô, vừa chạy vừa thầm mắng. Trời tối như vậy mà dám để em về nhà một mình sao? Có chuyện gì xảy ra với tên trộm kia vậy?
Điêu Vô Thủ cũng cảm thấy khoảng thời gian gần đây cô đen đủi ngập đầu. Từ sau cái ngày trộm ví tiền của Tần Sơ Tuyết, nữ cảnh sát kia cứ như phát khùng mà nhìn chằm chằm cô. Chẳng những không có "việc làm", ngay cả bạn gái cũng không tìm được. Không có "việc làm" cũng không sao, dù gì thì thành quả trước đây cũng đủ để cô ăn chơi mấy đời rồi. Vấn đề là không có bạn gái, cô phải chịu đựng khổ lắm đó! Chỉ cần cô tiếp xúc người nào, Tần Sơ Tuyết cứ như u linh mà xuất hiện, sau đó xuất trình thẻ cảnh sát ra trước mặt những cô gái đó, không ngừng thẩm vấn khiến toàn bộ sợ quá mà chạy hết. Cô không biết làm thế nào, không tìm được gái để thỏa mãn, sớm bị nghẹn sắp điên rồi. Tối nay, cô cẩn cẩn dực dực ra ngoài, tản bộ một lúc, không nhìn thấy "tình địch" đâu, còn đắc chí lên kế hoạch dụ dỗ một bé cùng về nhà tâm tình một chút. Không ngờ việc đang trôi chảy thì "kẻ địch" xuất hiện. Hiện giờ cô không còn tinh thần để nổi cáu nữa, lại tiếp tục tản bộ trên đường như cũ, cùng so tài tâm lý với Tần Sơ Tuyết. Lần này cô tình cờ đến địa điểm "làm việc" của Bao Viên, trùng hợp Tống Nhã cũng ở đó.
Sau khi biết Bao Viên bị Điêu Vô Thủ xúi giục theo đuổi mình, Tống Nhã hận thấu xương cái tên ăn trộm kia. Buổi tối lạnh như thế, bản thân không nằm nhà hưởng thụ chăn ấm nệm êm, chạy đến đây ngược đãi con gấu mèo là lỗi của ai? Điêu Vô Thủ khốn nạn! Tống Nhã nghiến răng nghiến lợi. Dựa theo đề xuất của Hứa Già, nàng và Bao Viên bắt đầu quen nhau trên danh nghĩa. Cứ tưởng rằng có thể dùng thói ngang ngược thì Bao Viên sẽ sớm ngoan ngoãn rút lui, không ngờ vị Bao đạo cô này có dị năng bẩm sinh. Mặc kệ bị bạc đãi bao nhiêu lần, Bao đạo cô vẫn rất khiêm tốn tiếp thu, song dạy mãi không sửa. Thí dụ như đêm nay, vì muốn Bao Viên nhanh chóng nản chí với mình, Tống Nhã đòi hỏi vô lý với cô. Bắt cô đến thành Nam mua chè đậu đỏ, thành Bắc mua rượu hoa quế, thành Tây mua vằn thắn, thành Đông mua bánh trôi nước. Bao Viên y như trước đáp ứng, sau đó đứng yên không nhúc nhích. Tống Nhã dùng hết từ ngữ khinh miệt mà nàng biết để đả kích Bao Viên, vị đạo cô vẫn hết sức xin lỗi, sau đó vẫn bất động.
Tống Nhã tiêu tốn hết tâm tư, làm cho bản thân nàng kiệt sức. Không ngờ lại gây thêm hậu quả khủng khiếp, vị đạo cô kia càng thêm nghiêm túc kiếm tiền, càng không coi nàng là người ngoài nữa. May mà đạo cô này vẫn có ý thức về cái nghèo của mình mà nghĩ đến phương diện kia, cho nên người nhà Tống Nhã vẫn chưa biết gì. Có điều trong lòng nàng bực bội không có chỗ trút. Tối nay nhìn thấy Điêu Vô Thủ, nàng đảm bảo không vui vẻ được rồi.
Khoảng mười giờ tối, hai vị cảnh sát cùng hai kẻ liên quan gặp nhau được một lúc, công viên đã không còn người nữa. Lúc Bao Viên chuẩn bị dọn hàng về nhà, một bóng người lảo đảo loạng choạng đi về phía các cô. Người ngoài không nhận ra, nhưng Điêu Vô Thủ thì hoảng sợ. Cô vội vàng chạy tới đỡ lấy thân thể đang sắp ngã kia, lo lắng hỏi: "Linh Ngọc! Cô sao vậy?"
Linh Ngọc kiệt sức tựa vào người Điêu Vô Thủ, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vết máu. Đôi mắt Linh Ngọc đã biến mất, chỉ còn lại hai cái hố máu nhìn thật đáng sợ, máu loang ra không ngừng. Bỗng một bóng đen nhào tới nhanh như chớp, Điêu Vô Thủ chỉ là người phàm, không thể tránh thoát được. May mắn có Bao Viên ở đây, cô vung lên một đạo phù, phản lại bước tiến của bóng đen kia, khiến nó lùi lại. Mọi người thấy rõ, hóa ra là một vị thiếu niên đẹp trai lanh lợi, nhưng đôi mắt kia sao lại đầy thù hằn như vậy?
Bao đạo cô đứng chắn trước mọi người, cao giọng nói: "Ngài là người phương nào? Xưng tên ra đi." Đừng tưởng ngoại hình cô không ra gì, nhưng cách nói chuyện rất nho nhã. Vị thiếu niên kia không để tâm, vẫn nhìn chằm chằm Linh Ngọc. Bao Viên gãi gãi đầu, liếm môi nói: "Du a hô? Tư nhĩ ma tam? Tam du lạp lạp?"
"Hình như nói tiếng Anh you are who? Từ sau là tiếng Hàn? Tiếng Nhật?" Tống Nhã sững sờ nói, đột nhiên nàng kịp phản ứng, đá một cái vào mông Bao Viên: "Cô bị trúng gió à?"
"Tôi dự định mở rộng thương hiệu, muốn hội nhập quốc tế ra nước ngoài mà." Bao Viên xoa mông, oan ức nói: "Điêu Vô Thủ nói nếu tôi tạo được hình tượng phụ nữ thành đạt, thì sẽ thành ngự tỷ đó."
Trong đầu Tống Nhã đột nhiên hiện lên một bức tranh, một con gấu mèo mặc bộ đồ viên chức, tay cầm tài liệu nhỏ, trang điểm dưới chân thêm một đôi giày cao gót? Trời ạ! Nàng rùng mình, nói: "Nếu cô mà là ngự tỷ thì toàn bộ phụ nữ trên thế giới này đều là ngự tỷ rồi." Có điều Tống Nhã sẽ chiêm ngưỡng được năng lực "ngự" tỷ của Bao Viên trong tương lai gần, chỉ là thay từ "ngự" này bằng từ "dục" thôi.
*[欲] ~ [tình dục] và [御] ~ [oai vệ] đều phát âm giống nhau.
Chứng kiến hai người mải nói chuyện, Điêu Vô Thủ yếu ớt nói: "Thưa hai cô, có thể đánh bại cái tên kia trước đã, rồi hẵng cãi nhau được không?"
Bao Viên hồi thần, cô rút cây đũa trúc cắm trên tóc xuống, một trận gió thổi qua, thình lình bảo kiếm xuất hiện trên tay cô. "Bần đạo là người tu hành, nên vẫn còn nhân từ. Nếu ngài bằng lòng sớm rời đi, bần đạo cũng sẽ không gây khó dễ. Đánh nhau không tốt đâu." Cô còn định nói loạn thêm, thiếu niên kia vươn thẳng thân người, một thanh đại đao cán dài hiện ra trong tay, dùng đầu nhằm về phía Bao Viên mà chém xuống.
"Mẹ kiếp! Định chém thật à?" Bao Viên kích động, cô bộc lộ bản chất, nhấc bảo kiếm lên nghênh chiến. Hai người đánh nhau trong chốc lát đều bất phân thắng bại. Tần Sơ Tuyết cùng Tống Nhã rút súng ra, chỉ vào thiếu niên chuẩn bị bóp cò. Bao Viên lợi dụng kẽ hở, vội vàng cản lại: "Tuyệt đối đừng nổ súng. Gã này là yêu quái, người bị thương chỉ có các cô thôi!"
Thiếu niên kia nhận thấy không thể đánh bại Bao Viên nhanh chóng được, càng thêm kích động, hạ thủ càng tàn nhẫn. Tống Nhã nhìn mà trong lòng sốt ruột. Đáng giận chính là Bao Viên vẫn không hề nao núng.
"Mẹ nó! Yêu quái phương nào dám ngang ngược ở địa bàn ta hả?" Tiếng gầm của Quan Tam từ xa truyền đến. Thiếu niên kia thấy tình thế không ổn, thoáng ra chiêu, biến thành ánh sáng xanh chạy mất.
Quan Tam nhìn thấy Linh Ngọc như vậy, đột nhiên nôn nóng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Mao Thuận đâu rồi?"
Hứa Già hốt hoảng, nói: "Trở về đã rồi hẵng nói."
Quan Tam ôm Linh Ngọc chạy về tiệm mì. Toàn thân Linh Ngọc đầy máu, ngất đi. Sáu người vây quanh trước giường nhìn nhau. Quan Tam hỏi trước: "Rốt cục là có chuyện gì?"
"Chúng tôi cũng không rõ nữa." Bao Viên trả lời. "Có điều tôi có cách này."