Đô Thị Kỳ Tình Truyện

Chương 8: Chương 7-1



Cảnh sát quái dị thảo phạt cửa tiệm bị bại lộ, đạo sĩ bần cùng vào thành phố.

Mặc dù đã tiếp xúc rất nhiều loại người, nhưng cô gái đầu tiên vừa nhìn thấy chắc chắn là người đồng tính. Hứa Già cẩn thận thăm dò hai cô gái xa lạ kia. Họ đều rất xinh đẹp, mỗi người một vẻ. Một người thì nhỏ nhắn hoạt bát, trong sáng đáng yêu, tóc đuôi ngựa được buộc lên cao, lộ ra khuôn mặt trẻ trung. Người còn lại có vóc dáng nóng bỏng, xinh đẹp già dặn, mái tóc xoăn thật dài xõa xuống, nổi bật dáng người càng thêm thùy mị gợi cảm. Trong lòng Hứa Già âm thầm so sánh bản thân với hai người kia, nàng cảm thấy khuôn mặt mình cũng không thua kém gì họ. Lúc này mới tiếp tục quan sát hai người đàn ông. Sạch sẽ nhã nhặn cùng cao lớn vạm vỡ là những ấn tượng đầu tiên của Hứa Già đối với họ. Người đàn ông nhã nhặn dường như là người đứng đầu trong nhóm bốn người kia. Anh kéo một cái ghế ra ngồi xuống, mỉm cười nói:

"Quan Tam à, sao vậy? Không hoan nghênh chúng tôi tới đây sao?"

Quan Tam vô cảm nói:

"Lý Thiếu Dị, có chuyện thì nói có rắm thì thả. Đừng ra vẻ thấy sang bắt quàng làm họ."

Người đàn ông tên Lý Thiếu Dị cũng không nổi giận, vẫn nhã nhặn như cũ nói: "Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Ấy, tôi nhầm. Quan Tam đây là làm việc trái với lương tâm, dù cho quỷ gõ cửa cũng không sợ mà."

Ánh mắt anh ta xuyên qua Quan Tam, nhìn Điêu Vô Thủ nói: "Điêu Vô Thủ cũng ở đây à? Đã lâu tôi không thấy cô trong cục cảnh sát. Sao rồi? Cô cải tà quy chính rồi hả?"

Điêu Vô Thủ lanh lẹ hơn Quan Tam, lập tức cười tươi.

"Cảnh sát Lý à, nghe anh nói vậy, tôi thấy bây giờ chúng ta nên quan tâm hơn đến hòa bình xã hội, ăn trộm như tôi phải cố gắng hơn để hoàn thiện chế độ xã hội chủ nghĩa." Cô vừa nói vừa bước gần cổng. "Vậy... mọi người cứ trò chuyện đi, tôi không quấy rầy nữa. Tôi về trước ngẫm lại cuộc đời hơn hai mươi năm của mình đây."

Thật đáng tiếc, ngoài cửa bị hai vị mỹ nữ chặn lại. Cô gái xinh đẹp thì lạnh lùng như băng, cô nương đáng yêu thì ngoài cười nhưng trong không cười. Ánh mắt hai nàng đều không có thiện ý. Điêu Vô Thủ xấu hổ cười cười, đành im lặng đứng chôn chân tại chỗ.

Quan Tam là loại người cho dù trời sập đều vẫn tiếp tục lật quẻ. Ai có thể khiến cô sợ được chứ. "Lý Thiếu Dị! bớt sĩ diện hão đi. Bây giờ là 10h17, qua 10h30 mà các anh không biến khỏi đây, tôi sẽ lôi từng người một ném ra ngoài cửa đó."

Cô chỉ tay vào người đàn ông cao lớn nói: "Đừng tưởng rằng đem theo cái tên to xác này là ra oai được nhé, tôi cho anh ta đo đất luôn đấy."

Người đàn ông cao lớn nổi giận, định tiến lên phía trước. Lý Thiếu Dị lập tức đứng dậy ngăn anh lại, quát lớn: "Thành Đông! cậu muốn làm gì hả? Đừng quên chúng ta là cảnh sát đấy."

Thành Đông tức tối lùi bước. Lý Thiếu Dị lại tiếp tục ngồi xuống, làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn cười nói như cũ: "Đương nhiên chúng tôi nào dám chọc giận cô. Quan Tam à, không phải cô cũng có ba yêu quái chống lưng đó sao? Cô cũng đừng gây khó dễ cho chúng tôi, cảnh sát và công dân nên đoàn kết với nhau mới phải. Chúng tôi chỉ đến thăm hỏi cuộc sống của người dân thôi mà."

Ngón tay anh làm như vô ý gõ bàn. "Giờ Tý tối hôm qua xảy ra một vụ án mạng ở bãi đỗ xe. Nạn nhân là bị quỷ ám mà chết. Chúng tôi theo thói quen tuần tra đến đây, muốn hỏi mọi người có manh mối gì không?"

Những người khác không biểu hiện cảm xúc gì, nhưng Hứa Già bỗng biến sắc. Chi tiết nhỏ này không qua được con mắt Lý Thiếu Dị, anh thăm dò Hứa Già. Quan Tam thấy anh nhìn chằm chằm người yêu mình, tiến lên một bước ngăn cản tầm mắt anh, nói: "Quỷ giết người thì anh tìm quỷ mà tính sổ, còn tìm chúng tôi làm gì?"

"Thế nhưng mà..."Lý Thiếu Dị cố tình kéo dài giọng. "Tại sao trong điện thoại di động của nạn nhân có số của Lang Uy? Hơn nữa khối ngọc bài đã được một vị cao tăng đắc đạo phù phép, chúng tôi dễ dàng tra được vị trí của nó. Người cầm đồ nói Điêu Vô Thủ bán nó cho anh ta, tại sao vậy?"

Anh cố tình không nhìn Quan Tam, hướng Lang Uy nói: "Vậy nên việc này không liên quan gì đến cô đâu Quan Tam à, chúng tôi chỉ muốn mời Điêu Vô Thủ và Lang Uy về đồn cảnh sát thôi."

Kinh nghiệm của Điêu Vô Thủ đối phó với cảnh sát rất thông thạo, làm sao cô lại nghe không hiểu những lời đả kích chia rẽ nội bộ đó chứ? Cô lập tức cười nham hiểm, nói: "Cảnh sát Lý thật hài hước. Kẻ thù của tôi rất nhiều, không chừng có kẻ nào đó ám hại rồi đổ tội cho tôi. Nếu anh không tin, anh có thể đưa người đó gặp tôi để cùng nhau đối chất. Có thể anh không biết, giao dịch trong chợ đen đều yêu cầu phải có hành vi trung thực, đã ký kết rồi thì chứng tỏ là có ý thức chịu trách nhiệm. Ai dám nói bậy, hậu quả như thế nào tôi nghĩ không cần nói, cảnh sát Lý cũng biết."

Lý Thiếu Dị vẫn bình tĩnh nhìn Điêu Vô Thủ, vỗ tay tán thưởng."Ấn tượng đấy. Hay lắm, xem như cô nói có lý."

Anh quay đầu đối diện Lang Uy nói: "Vậy thì, anh có lời giải thích nào về việc này?"

Đầu óc tên sói này không thật sự nhanh nhạy, cứ nhìn chằm chằm Quan Tam. Quan Tam vò đầu bứt tai, không biết làm thế nào, đành dùng cách của dân du côn nói: "Gì chứ? Các anh muốn bắt anh ta đi sao? Tôi thách người nào dám..."

Cô đang nói dở, Hứa Già đột nhiên đứng chắn ra phía trước, hướng Lý Thiếu Dị mỉm cười, nói: "Xin chào cảnh sát Lý. Việc này nên để tôi giải thích thì tốt hơn. Vài ngày trước, Lang Uy lái xe đưa chúng tôi đi chơi. Không may có va chạm với một chiếc xe khác, một người đàn ông họ Tôn đã gọi điện cho Lang Uy yêu cầu chúng tôi bồi thường vụ đụng xe đó."

Lý Thiếu Dị gật đầu, dò xét Hứa Già từ trên xuống dưới, đột nhiên cười gian: "Tôi có nói tên nạn nhân là họ Tôn sao?"

Hứa Già không chút hoảng hốt, nói: "Cảnh sát Lý đúng là chưa nói. Có điều hôm nay Lang Uy đến tìm chúng tôi để nói về vấn đề này, chỉ cần biết suy nghĩ một chút mọi người đều có thể đoán ra được. Lang Uy nhờ chúng tôi góp tiền bồi thường. Tôi nghĩ cảnh sát Lý chắc cũng đã điều tra rồi, hôm qua Lang Uy lái xe đưa lãnh đạo đi họp nên không có khả năng gây án."

Lý Thiếu Dị bắt lấy sơ hở: "Cô nghĩ đối với một con yêu quái, thời gian gây án có quan trọng không?"

Hứa Già phản đòn: "Vậy cảnh sát Lý nghĩ đối với một yêu quái, có cần phải nhờ đến quỷ để gây án không?"

Lý Thiếu Dị hơi khựng lại, thờ ơ cười cười: "Cô em xinh đẹp làm nghề gì vậy? Miệng mồm lanh lợi như thế, sao từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp người như cô em ở thành phố này nhỉ?"

Quan Tam ở phía sau hí hửng nói: "Đây là ngươi yêu tôi đó."

Khóe miệng Lý Thiếu Dị giật giật, anh bóp trán đứng dậy. "Tôi cũng chỉ đến đây điều tra chút thôi. Không có việc gì thì được rồi. Nếu có manh mối gì thì gọi điện thoại cho chúng tôi. Vậy chúng tôi đi đây."

Anh đi được một bước rồi dừng lại. "Điêu Vô Thủ à, vị cảnh sát Tần Sơ Tuyết của chúng tôi có việc tìm cô đấy."

Điêu Vô Thủ đối diện với nữ cảnh sát xinh đẹp, cô cúi người, cười lấy lòng: "Cảnh sát Tần có việc gì cần tôi giúp sao?"

Tần Sơ Tuyết cao một mét sáu tám, cao hơn Điêu Vô Thủ hơn nửa cái đầu. Nàng bước đến gần Điêu Vô Thủ, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói đầy khí thế: "Trả ví tiền lại cho tôi."

Nếu là người khác thì đã khiếp sợ rồi, nhưng Điêu Vô Thủ từng trải qua nhiều chuyện phong ba bão táp, sao dễ dàng bị một cô gái dọa sợ được?

"Cảnh sát Tần à, bắt trộm thì phải có tang chứng. Không thể vô cớ bắt người như vậy được, lại còn nói lung tung như thế thì không hay đâu. Tôi cũng là công dân Trung Quốc mà, cô không nên tùy tiện vu oan người ta như vậy."

Tần Sơ Tuyết lạnh lùng 'Hừ' một tiếng.

"Cô có hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra. Ngày hôm đó tôi đuổi theo cô qua bảy con phố. Xem như cô trốn thoát được. Có điều sau này cô nên hi vọng đừng để tôi tóm được cô."

Điêu Vô Thủ cợt nhả nói: "Tôi thích nhất là rơi vào tay mỹ nhân đấy."

Lý Thiếu Dị hiểu tính tình Tần Sơ Tuyết, thấy nàng giận đến sắc mặt trắng bệch. E ngại nàng gây rối, vội nói với nữ cảnh sát nhỏ con kia: "Tống Nhã à, cô đưa Sơ Tuyết ra ngoài trước đi."

Tống Nhã đáp ứng, nàng cố sức lôi kéo Tần Sơ Tuyết ra khỏi cửa tiệm.

Lý Thiếu Dị nhìn lướt qua đám người, rồi phất tay với Thành Đông, hướng cửa đi ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa đột nhiên quay đầu nói: "Điêu Vô Thủ à, tôi nghe nói khối ngọc bài kia bán được sáu mươi vạn đúng không?"

Lúc lên xe, Thành Đông hỏi Lý Thiếu Dị: "Đội trưởng à, sao tự nhiên anh nhắc đến giá cả khối ngọc bài kia vậy?"

Lý Thiếu Dị nhìn hai vị cảnh sát xinh đẹp kia, tâm tình thoải mái nói: "Bọn họ dám chơi chúng ta. Hừ! Nên tôi chơi lại khiến họ tự cắn lẫn nhau."

"Đám người đó thật ngang ngược." Tần Sơ Tuyết đen mặt. "Anh chắc chắn là họ làm ư?"

"Tám chín phần là như thế. Những chuyện quái dị trong thành phố này nhất định có liên quan đến bọn họ. Sơ Tuyết à, cô từ bộ đội đặc chủng chuyển đến đây, lại mới vào làm không lâu, nên sẽ không tin. Sáu người vừa nãy ở trong tiệm kia, thật ra chỉ có mỗi cô em miệng mồm lanh lợi với Điêu Vô Thủ kia là con người, còn lại đều không phải."

Lý Thiếu Dị quay đầu răn đe Thành Đông: "Ai bảo cậu hành động như vậy hả? Cậu không nhìn thấy đằng sau Quan Tam có ba con yêu quái sao? Còn Quan Tam, cô ta không phải người cũng chẳng phải yêu quái, cậu nghĩ cậu có thể đánh bại được cô ta chắc? Nhóc Đông à, năm đó cậu theo cha tôi học pháp thuật, cũng được xem như là một nửa sư đệ tôi. Cha tôi dạy cậu như thế nào? Vạn sự phải tỉnh táo, nhất là đối với những bọn không phải là con người kia."

"Dị ca à, em biết anh muốn tốt cho em. Nhưng mà bọn kia thật quá đáng. Chẳng lẽ chúng ta cứ nhượng bộ như vậy sao?" Thành Đông ấm ức.

"Ai dà. Còn có cách nào khác nữa chứ? Từ ngày cải cách mở cửa, tình trạng ô nhiễm môi trường càng ngày càng nghiêm trọng, đám yêu quái ở địa bàn của chúng không thể chịu được mới vào thành phố với số lượng lớn như vậy. Cậu nói xem, yêu quái nhiều như thế thì quản lý sao nổi? Chỉ cần bọn nó không gây lớn chuyện là được rồi. Chúng ta là cảnh sát, nhiệm vụ không phải là muốn xã hội hài hòa sao? Mắt nhắm mắt mở thì mới có thể hài hòa được." Lý Thiếu Dị cảm thán nói. "Cái tên họ Tôn kia cũng chẳng phải tốt lành gì. Gia đình hắn rất có thế lực, đằng nào cũng sẽ tìm nhóm Quan Tam tính sổ. Chúng ta ở một bên theo dõi là được rồi."

"Toàn một lũ cá mè một lứa." Tần Sơ Tuyết tức giận nói.

Trong giọng nói Lý Thiếu Dị lộ ra thương tiếc: "Sơ Tuyết à, trong xã hội này đôi khi thỏa hiệp cũng rất cần thiết. Cô không thể dùng tính cách lấy trắng đối đen được đâu. Ai dà, lúc trước cô bị điều ép từ đặc công chuyển đến đây. Tại sao vậy? Sao không suy nghĩ kỹ chứ?"

Bầu không khí trong xe lập tức trầm xuống. Tống Nhã thấy vậy, cố ý dùng khẩu khí trẻ con nói: "Thủ lĩnh à, chiều nay tôi có lớp. Anh lái xe nhanh đưa tôi đến trường học đi."

Một lúc sau nàng lại chỉ tay ra bên ngoài, kêu to: "Dừng xe lại đã, tôi muốn mua chút hoa quả."

Xe vừa dừng hẳn, Tống Nhã liền nhảy xuống. Nàng đến sạp trái cây ven đường chọn lựa hoa quả. Lúc nàng đang cùng người bán hàng cò kè mặc cả, bỗng nhiên có thanh âm truyền đến bên tai.

"Vô Lượng Thiên Tôn, thí chủ đừng sợ, bần đạo đến cứu cô đây."

Tống Nhã không hiểu gì, nàng quay đầu nhìn liền giật nảy người. Người nọ đi đôi giầy vải rách, lộ ra hai ngón chân cái. Trên người mặc đạo bào, một túi vải cũ được đeo chéo lên vai. Tóc trên đầu được búi lên, còn cắm thêm một chiếc trâm gỗ nữa. Có điều cái trâm gỗ này nhìn thế nào cũng giống như cái đũa trúc dùng một lần được bán trong tiệm tạp hóa.

Người nọ nhảy lên cao ba mét, lấy ra một chiếc lá, vẽ linh tinh trên lá rồi ném về phía người bán hoa quả kia. Lá cây giống như dao găm, lao vun vút tạo thành một vệt sáng trắng. Người bán hoa quả nhanh chân tháo chạy. Người nọ thấy mục tiêu tẩu thoát, liền đuổi sát ở phía sau. Tống Nhã cầm hoa quả chết trân tại chỗ. Lý Thiếu Dị thấy hết toàn bộ sự việc, lập tức gọi Tống Nhã lên xe, quay đầu xe đuổi theo. Đám người chạy theo hướng tiệm mỳ của Quan Tam mà đi.

Lúc này bên trong tiệm mỳ đang căng thẳng. Ba yêu quái nhìn Quan Tam, Quan Tam trừng mắt nhìn Điêu Vô Thủ. "Điêu Vô Thủ, cô thế mà lại bán được sáu mươi vạn."

"Không... không phải tôi đưa cô ba mươi vạn rồi đấy sao?" Điêu Vô Thủ khó khăn cười gượng.

"Cái gì? Quan Tam, sao cả cô cũng học người khác làm trò bất lương như thế hả?" Nhóm Lang Uy bất mãn nhìn Quan Tam.

Quan Tam không biết xấu hổ, cãi lại: "Tôi bất lương chỗ nào? Ba kẻ độc thân các người chỉ cần ăn uống no đủ là được rồi. Tôi đây nè, phải trả tiền góp, lại còn phải nuôi người yêu, sau này biết đâu còn phải nuôi em bé nữa. Tôi ăn bớt chút thì có sao? Vậy mà cũng không chịu thông cảm cho tôi nữa."

Lang Uy kêu lên: "Làm sao mà thông cảm được chứ? Xã hội hiện giờ ai mà không muốn kiếm chút tiền dưỡng già hả? Những người độc thân như chúng tôi chỉ có thể trông cậy vào tiền thôi."

"Anh là yêu quái bất tử thì bao giờ mới già được chứ hả? Chính phủ cấp lương hưu cho mấy người kiểu này thì lỗ nặng rồi. Tôi cứ thắc mắc tại sao mà lương hưu lại ít như vậy, hóa ra chính phủ bị cái đám sống thọ như các người gây hại." Quan Tam nói khiến Lang Uy nghẹn họng.

Hồ Xuân Phương không cam lòng nói: "Không nói đến lương hưu, nhưng chúng tôi vẫn cần tiền mua thuốc men. Giờ nếu chẳng may bị bệnh nặng, sẽ bị liệt vào cấp bậc nghèo túng mất."

"Xì. Anh là yêu quái, làm quái nào có bệnh được chứ hả?" Quan Tam nói xong, Hồ Xuân Phương lập tức phản bác.

"Không thể nói vậy được. Ai biết được gen yêu quái có thể sẽ đột biến hay không chứ? Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chẳng may có bệnh lạ lây bệnh cho yêu quái chúng tôi thì sao?"

"Gen á? Hồ ly như anh đừng có mà học đòi chuyên gia nói luyên thuyên. Yêu quái mà bị bệnh lạ thì anh nghĩ con người trị được chắc?" Hồ Xuân Phương không phản bác lại được nữa.

"Quan Tam à, Hoa Nam tôi có lí do thực tế hơn, không vớ vẩn như hai tên kia đâu. Cô ngẫm lại xem, hiện giờ giá thịt tăng cao khủng khiếp. Lại còn xảy ra tình trạng lạm phát. CPI, ABC hay PM* đều tăng vọt, số tiền mà chúng tôi đang có thật sự không đủ để tiêu. Chúng tôi đều là động vật ăn thịt, cô không thể bắt chúng tôi thành động vật ăn cỏ được."

*Thuật ngữ dùng trong kinh tế vĩ mô.

Thanh âm "ông ông" tác hưởng lại vang lên khiến Quan Tam khó chịu. Cô khoát tay nói: "Lằng nhằng quá đi. Vậy thì chia đều là được chứ gì? Năm người có sáu mươi vạn, sáu mươi chia cho năm... mỗi người mười tám vạn."

Điêu Vô Thủ nóng nảy nói: "Quan Tam! Cô đã tốt nghiệp tiểu học chưa vậy? Sáu mươi chia cho năm bằng mười hai. Mười tám vạn! Cô muốn ăn bớt phần tôi à?"

"Cô kích động làm gì? Chỉ là tính sai có một chút thôi mà."Quan Tam cầm thẻ ATM ném cho Điêu Vô Thủ. "Cô quay lại ngân hàng rút tiền, chia cho bọn họ mỗi người mười một vạn, rồi trả thẻ lại cho tôi. Mẹ nó, kết bạn với các người thật sự quá vô dụng."

Mọi người vừa thỏa thuận xong. Người bán hoa quả phá cửa xông vào, la hét thất thanh. "Quan Tam! Cứu mạng! Tôi bị pháp khí đả thương ở sau lưng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.