Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 74: Về lại chốn xưa (1+2+3).
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Lão Tăng sửng sốt nói:
- Đi cái gì, hùng binh, mày nói rõ một chút xem nào.
Vũ Ngôn nói:
- Số 9 muốn xin đi trạm biên phòng Vân Bắc.
Lão Tăng nhẹ nhàng thở ra nói:
- Tiểu tử mày chỉ biết gây hồi hộp. Tới trạm biên phòng dù sao vẫn tốt hơn là để tiểu tử mày làm cho tức chết. Nó giờ về rồi à?
Vũ Ngôn gật gật đầu. Lão Tăng thở dài nói:
- Anh cũng mặc kệ hai người bọn mày, thích nghĩ gì thì nghĩ. Anh cũng đã nói rồi, chú mày là sư đệ của anh, Thiến Thiến là con gái của anh, anh cũng chẳng quan tâm tới cái gì mà lễ nghi, lễ tiết. Dù thế nào chúng ta vẫn là người một nhà, thịt có nát nhưng vẫn còn ở trong nồi, vì thế nên mọi chuyện hai người cứ tự mình xử lý đi. Nếu để cho anh biết chú mày ăn hiếp Thiến Thiến nhà anh thì hùng binh, mày cứ chờ rồi coi.
Nói xong những lời này lão lập tức đứng dậy vỗ vỗ mông bước đi. Vũ Ngôn vội giữ lão lại kể chuyện của Lỗ Trùng cho hắn nghe.
Lập tức máu lão Tăng nóng lên, cáu giận mắng:
- Đây là hùng binh của lão tử sao? Đến Thiên Kinh đã không tới thăm thì chớ lại còn không nhắn lấy một mẩu tin. Mịe, sống thấy phân lừa hết cả rồi à. Mày mau báo cho Lỗ Trùng biết, trong vòng hai mươi tư giờ nữa hai người bọn mày mà không tới quân doanh báo cáo thì ông đây không bao giờ nhận hắn là binh của Liệp Ưng nữa.
Lão Tăng hăng máu xả cho một tràng sau đó leo lên xe. Chiếc Jeep rồ lên một tiếng xả một đám khói đen đằng đuôi rồi nghênh ngang phóng đi.
Vũ Ngôn mau chóng tìm một nơi gọi điện cho Lỗ Trùng. Con dê béo này vừa nghe xong, mông như bốc lửa nhảy lên chửi:
- Tiểu tử mày hại chết lão tử rồi. Thế này thể nào cũng bị Tăng Đại lột da mất thôi. Giờ tao phải tìm mấy thằng đàn em mua đồ ăn, chiều tao mày về nhà. Tiền mua các thứ tao mày chia đôi, cứ trừ vào số tiền lương tháng của mày là được. Con bà nó, tám ngàn đồng, ngần đó đủ để mua mấy con lợn béo đó.
Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng Quan Nhã Ny cho hắn. Vũ Ngôn còn rất nhiều chuyện muốn làm. Khi Vu Tử Đồng lái xe tới chỗ Vũ Ngôn thì hắn đã rửa mặt xong. Một đêm không ngủ cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Vũ Ngôn cả.
Vu Tử Đồng cũng không hỏi tối qua đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ ở đó thu dọn phòng cho hắn, ngay cả một sợi tóc trên chiếc gối cũng không tha.
Vũ Ngôn thấy Hậu Vân mang một túi đồ ăn sáng tới, hắn biết túi đó là để chuẩn bị cho hắn. Hắn cười nhận lấy, hỏi:
- Tiểu Vân, em ở nhà Tử Đồng có quen không?
Hậu Vân trộm nhìn gian phòng nhỏ ấm áp này rồi mới gật đầu nói:
- Chị Tử Đồng rất tốt, mà ở cũng rất quen. Mà Ngôn đại ca, anh ở một mình có quen không?
Vũ Ngôn nhớ tới một đêm không ngủ hôm qua, gật đầu nói:
- Không sao đâu. Anh được cái đơn giản lắm, chỉ cần một chỗ ngủ là được rồi.
Hậu Vân thấy hắn ăn như hổ đói, ánh mắt dịu dáng như nước hồ thu nhìn người anh này, khẽ cười nói:
- Ăn chậm thôi!
Còn Vũ Ngôn lại nghĩ tới Số 9 đêm qua mà trong lòng bỗng nhói một cái, ăn thêm mấy miếng nữa, hắn nói:
- Chúng ta đi thôi!
Vu Tử Đồng lái xe, Hậu Vân ngồi bên cạnh nàng, còn Vũ Ngôn được làm thủ trưởng ngồi phía sau.
Vũ Ngôn mười bốn mười năm tuổi đã bị lão Tăng mang đi làm lính, mười lăm tuổi đến mười tám tuổi, khoảng thời gian quan trọng nhất của đời người lại được trải qua trong quân doanh. Điều này đã lấy đi của hắn rất nhiều nhưng cũng mang lại cho hắn rất nhiều. Cái được chính là sự từng trải quý giá nhất của đời người, trải qua vô số đau khổ, luyện được ý chí kiên cường dẻo dai, được sớm tiếp xúc với nhân tình thế thái của xã hội khi sống trong quân doanh, học cách làm người, cách đối nhân xử thế. Tất cả những cái hắn từng trải qua hơn hẳn bạn cùng trang lứa, phải nói là suy nghĩ của Vũ Ngôn và những đứa trẻ đó hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Đương nhiên Vũ Ngôn cũng mất đi rất nhiều thứ, trong giai đoạn quan trọng nhất của đời một con người, Vũ Ngôn hắn phải vượt qua mưa boom bão đạn, sống trong cảnh máu lửa. Trong trí nhớ thời nhỏ của hắn chỉ có một nữ hài tử tên gọi là Hứa Niệm Hân. Kí ức này gần như là tất cả giấc mộng của hắn khi tham gia quân ngũ. Hơn ba năm sống trong quân đội, đây là một cột mốc quan trọng trong cuộc đời hắn. Những ngày đó, thế giới tình cảm của Vũ Ngôn rất đơn giản, khi ấy cũng chỉ có một hình bóng kia, cái cảm giác mông lung đơn thuần ấy như một quả táo xanh chưa kịp chín, mặc dù chưa hái nó xuống nhưng đó cũng là một quả đầu tiên trên đường đời của hắn. Truyện "Đô Thị Lương Nhân Hành "
Mọi chuyện sau khi Vũ Ngôn rời khỏi bộ đội cũng dần có những thay đổi. Hắn đã tiếp xúc với không ít những cô gái, cho tới khi gặp Vu Tử Đồng. Vu Tử Đồng, từ ánh nhìn đầu tiên thì cái hấp dẫn hắn không ngoài vẻ đẹp của nàng. Khi Vũ Ngôn cứu nàng từ tay An Tử Phong, lại nghe chuyện của nàng mà trong lòng hắn đối với nàng có chút gì đó thương tiếc, đồng thời lại có chút kính nể. Khi ở cùng nàng hắn cảm thấy rất ấm áp, một cảm giác như có được hồng nhan tri kỷ ở đời. Đêm đó khi Vu Tử Đồng nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt hắn thì quan hệ giữa hai người họ đã bắt đầu trở nên mập mờ. Vũ Ngôn thật sự chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhưng khi sự việc đó xảy ra, Vu Tử Đồng đã thành công để lại trong lòng hắn một hình bóng không thể nào phai mờ.
Nếu không có chuyện ngày hôm qua thì có lẽ suốt cả đời này Vũ Ngôn cũng không thể nào biết được vị trí của mình trong lòng Số 9. Trên thực tế chính hắn cũng không rõ từ lúc nào Số 9 đã đi vào trong tâm linh của mình, hơn nữa còn ẩn trốn ở một sâu như vậy trong tâm linh. Lời Lỗ Trùng chính là một lời dẫn khiến hắn dường như có chút cảm giác. Tới khi Số 9 thủ thỉ bày tỏ tình cảm nội tâm chân thành của nàng trước mặt mình, một cảm giác hạnh phúc, kích động ùa về khiến hắn dần dần hiểu ra rằng, thì ra Số 9 đã nằm sâu trong lòng mình từ rất lâu rồi.
Vũ Ngôn lúc thì nhớ tới Số 9, lúc lại nhớ tới Vu Tử Đồng, lúc nhớ về hình bóng đang nằm sâu trong đáy lòng kia. Ba cô gái, ba khuôn mặt, ba tính cách không ngừng hiện lên trong đầu hắn, chớp ẩn chớp hiện như một chiếc đèn kéo quân. Trên chiến trường Vũ Ngôn là một người lính đặc chủng bách chiến bách thắng, nhưng về mặt tình cảm hắn chỉ là một con chim non mới sinh theo đúng tiêu chuẩn. Ba hình bóng như một cuốn phim xoay chuyển càng lúc càng nhanh trong suy nghĩ của hắn. Lúc này Vũ Ngôn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung ra vậy.
- Ngôn đại ca, anh đang nghĩ gì vậy?
Câu hỏi của Hậu Vân đã kéo hắn từ trong những suy nghĩ đó về với thực tại.
Mình đang nghĩ gì vậy? Tại sao mình cứ bị vây quanh cái vòng luẩn quẩn của tình cảm vậy? Chuyện như thế này chỉ đành phải thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu được. Cái gì tới cuối cùng cũng phải tới. Nam nhi chí tại bốn phương, bản thân đã muốn tạo lập sự nghiệp nhưng khi mọi chuyện còn chưa bắt đầu mà mình đã bị rơi vào mấy chuyện nhi nữ tình trường không thể tự thoát ra được, như vậy còn nói gì tới chuyện gây dựng sự nghiệp nữa? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ ngay cả mình cũng không biết bản thân muốn làm cái gì nữa.
Vũ Ngôn hoảng sợ, thân thể toát đầy mồ hôi lạnh, mình đang làm gì vậy hả, một người lính quyết đoán, dũng mãnh bình tĩnh trước kia đâu mất rồi? Đầu óc hắn dần tỉnh tảo trở lại, bây giờ, cách nhìn của hắn đối với chuyện này rất bình thản, cũng rất trực tiếp, tùy tâm sở dục, thuận theo tự nhiên, không cần phải suốt ngày nhốt mình trong những ngõ cụt không có lối ra làm gì nữa.
Nghĩ thông suốt việc này, lập tức trong lòng hắn cũng thoải mái hơn nhiều, đồng thời càng cảm kích đối với câu hỏi đã làm mình bừng tỉnh của Hậu Vân. Mà Vu Tử Đồng đang lái xe cũng gửi cho hắn một cái nhìn dò hỏi. Vũ Ngôn khẽ gật đầu với hai người họ, nụ cười tự tin lại hiện lên trên khuôn mặt.
Buổi sáng này Vu Tử Đồng dẫn Vũ Ngôn và Hậu Vân tới xưởng gia công của Sáng Lực Thế Kỷ. Đây cũng là yêu cầu của Vũ Ngôn. Xưởng gia công là tương lai của họ, việc cải tiến trang bị cho động cơ chính là từ nơi này mà ra.
Diện tích xưởng gia công này cũng không lớn, những linh kiện lẻ được gia công chính là những thứ cái mà nước ngoài bỏ qua không quan tấm đến. Cha Vu Tử Đồng và những người bạn của ông đã tiến hành cải tiến thay đổi những cái đó, mặc dù chưa thể nói là tiên tiến nhưng những linh kiện được gia công đều có chất lượng rất cao, với lại càng khó có thể tưởng tượng được rằng một xưởng nhỏ như thế này lại có một cách thức quản lý vô cùng chuẩn mực, mọi hoạt động đâu vào đấy, tất cả các thao tác về mặt công nghệ kỹ thuật đều được tiến hành rất nghiêm khắc theo đúng quy trình. Mọi thứ đều rất rõ ràng rành mạch.
o0o
Chú Đinh là một lão già đã hơn sáu mươi tuổi, dáng người gầy gầy cao cao, tinh thần quắc thước, nghe xong lời giới thiệu của Vu Tử Đồng thì chú vô cùng kích động cầm tay Vũ Ngôn nói:
- Cảm ơn sự giúp đỡ vô tư của Vũ tiên sinh! Nếu không có anh, việc sản xuất của chúng tôi có lẽ đã xong hết rồi.
Vu Tử Đồng lại chỉ vào một thanh niên hai bảy hai tám tuổi nói:
- Đây là Đinh Minh Toàn đại ca. Anh ấy là con trai chú Đinh, và cũng là một sinh viên xuất sắc của đại học Thanh Hợp, anh ấy học chuyên về công nghiệp chế tạo, công việc sản xuất này do chính anh ấy phụ trách quản lý.
Đại học Thanh Hòa cũng giống như đại học Thiên Kinh, đó là một ngôi trường rất nổi tiếng đứng đầu cả nước, đặc biệt là đào tạo chuyên ngành về công nghiệp chế tạo. Ở nơi đó đã bồi dưỡng ra không ít các nhân tài cho đất nước tới mức mà cung không đủ cầu. Mặc dù không hiểu tại sao Đinh Minh Toàn lại làm việc tại đây nhưng chỉ cần nhìn tình hình quản lý trong xưởng cũng đủ biết anh ta là một nhân tài hiếm có.
Vũ Ngôn bắt tay hắn, nói:
- Chỉ cần nhìn khu xưởng cũng hiểu Đinh đại ca là một nhân tài thực sự.
Đinh Minh Toàn cười nói:
- Đâu có, đâu có. Tôi làm việc ở đây cũng chỉ là giúp Tiểu Đồng mà thôi.
Đinh Minh Toàn mỉm cười nhìn Vu Tử Đồng, trong mắt hắn hiện lên vẻ dịu dàng. Vũ Ngôn vừa nhìn liền hiểu ra rằng, anh ta ở lại nơi này có lẽ cũng chỉ vì Vu Tử Đồng mà thôi. Nghĩ vậy hắn lại mỉm cười nhìn về phía Vu Tử Đồng.
Nòng cốt của Sáng Lực Thế Kỷ ngoại trừ hai người trước mắt còn có một học trò của cha Vu Tử Đồng tên Triệu Quang Hán. Anh ta hiện đang ở nước ngoài tiến hành công tác thí nghiệm cải tiến trang bị động cơ. Chú Đinh là người phụ trách trù tính kế hoạch tổng thể, ông cũng là thủ trưởng cũ của cha Vu Tử Đồng, và cũng là người ủng hộ trung thành nhất trong kế hoạch chế tạo xe.
Vu Tử Đồng kể lại chuyện với tập đoàn An Khải một lần nữa, sau đó lại nói về việc Vũ Ngôn đầu tư ba nghìn tám trăm vạn mà chỉ cần sáu mươi phần trăm cổ phần. Với mười lăm phần trăm cổ phần chú Đinh nắm giữ của công ty trước kia thì sau khi tăng vốn, theo đúng lý thuyết lão nắm không tới bốn phần trăm, giờ Vũ Ngôn vẫn để cho lão nắm giữ tỉ lệ cổ phần như trước kia, việc này đồng nghĩa với việc giá trị tài sản của lão cũng tăng lên tới gần bốn lần.
Chú Đinh cảm kích nói:
- Tiểu Vũ à, cảm ơn con, nhưng chú không thể chiếm tiện nghi lớn như vậy được. Chú nghĩ chia một nửa phần của chú ra phân cho công nhân viên, như vậy sẽ tăng tính tích cực của mọi người, chú nghĩ rằng sau khi mọi người biết được tin tức công ty có thêm nguồn đầu tư thì nhất định sẽ cố gắng làm việc hơn nữa.
Cuối cùng kết quả của cuộc hiệp thương là, Vũ Ngôn tiếp tục vẫn giữ sáu mười phần trăm cổ phần, Vu Tử Đồng nắm mười lăm phần trăm, hai cha con chú Đinh nắm bảy phần trăm, Triệu Quang Hán đang ở nước ngoài được tăng lên nắm bốn phần trăm, toàn bộ số phần trăm cổ phần còn thừa sẽ được chia cho công nhân viên trong công ty.
Cổ phần đã phân phối xong, Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng nói tiếp về ý kiến mà hai người đã thương lượng từ trước cho hai vị chuyên gia. Chú Đinh suy nghĩ cả nửa ngày mới nói:
- Tiểu Vũ à, cháu đừng trách chú nói thẳng, có một vài vấn đề cháu nghĩ quá đơn giản rồi.
Vũ Ngôn vội hỏi:
- Chú Đinh, chú còn khách khí với cháu như vậy làm gì? Có việc gì chú cứ nói thẳng, sau đó mọi người chúng ta cùng bàn xem nên làm chuyện gì tiếp theo.
Chú Đinh gật đầu nói:
- Những năm nay chúng ta luôn muốn chế tạo một chiếc xe, khi còn trẻ, với lòng nhiệt tình, chúng ta nghĩ rằng chỉ cần cố gắng sẽ có thể làm được. Nhưng đã nhiều năm trôi qua, cháu cũng đã thấy, trong nước có ai làm được chuyện này chưa?
Vũ Ngôn gật gật đầu.
Chú Đinh tiếp tục nói:
- Chế tạo ô tô là việc tập hợp cả công nghiệp thiết kế lẫn công nghiệp kỹ thuật. Mô hình của xe, động cơ, khung xe, kết cấu, kiểu dáng, rồi rất nhiều thứ liên quan nữa. Nhưng chỉ với một lượng tài chính ba nghìn vạn mà muốn khởi động một dự án lớn như thế thì đó là điều không thể làm được. Cho nên, chúng ta chỉ có thể bước từng bước một. Vừa rồi cháu có nói tới chuyện động cơ, chú cho rằng có thể suy xét. Chúng ta có thể mua trước một kỹ thuật động cơ và cả quy trình sản xuất nữa. Đầu tiên là phải tạo được động cơ, cho dù có hơi lạc hậu nhưng điều mấu chốt là phải tích lũy kỹ thuật. Sàn xe và thân xe có thể bắt chước, quan trọng là chúng ta phải có xưởng lắp ráp của riêng mình. Trước tiên phải tạo mấy bàn xe, như vậy ổn thỏa. Viện nghiên cứu cũng phải xây dựng song song với đó, động cơ, gầm xe, thân xe thì cần tìm hiểu cải tiến dần dần, tới khi kỹ thuật của chúng ta mạnh rồi thì mới có thể phát triển chế tạo động cơ, mô hình xe của chính chúng ta, và tới khi đó chúng ta mới có thể nổ phát súng đầu tiên đưa ra thị trường được.
Nhãn quang của hành gia quả nhiên rất độc, chỉ cần liếc một cái đã chỉ ra được những vết thương trí mệnh của Vũ Ngôn. Nếu muốn nhanh chóng phát triển vượt qua người khác thì trong giai đoạn đầu chỉ có thể áp dụng chủ nghĩa nắm bắt sau đó tiến hành hấp thu cải tiến, hình thành trung tâm kỹ thuật của mình. Thực hiện hạng mục gì đầu tiên cũng cần phải chọn lựa cho chính xác. Ý chú Đinh đã rất rõ ràng, trước tiên phải có được quy trình sản xuất động cơ, đồng thời coi đây là cơ hội, xây dựng xưởng lắp ráp, hoàn thành kế hoạch sơ bộ. Trong quá trình tìm tòi học tập phải đào tạo ra lực lượng khai phá nòng cốt của mình để chuẩn bị cho những bước phát triển sau này.
Tóm lại một câu, sâu thì đào động, rộng thì tích lương, đồng thời hoãn việc xưng vương.
Lời chú Đinh đều được mọi người tán thành. Cha con chú Đinh đã nghiên cứu nhiều năm trong ngành sản xuất ô tô nên lời nói ra rất đúng vào trọng tâm. Việc chuyển giao quy trình sản xuất động cơ cũng có mấy nhà, nhưng việc mấu chốt vẫn là về vấn đề tài chính. Chuyển nhượng có một chút thôi là mất ngàn vạn đôla Mĩ, điều này khiến bốn người rất đau đầu. Hậu Vân giờ là thư ký của Vu Tử Đồng, trước mắt cô đang trong giai đoạn học tập nhưng vừa nghe nói tới mấy ngàn vạn đôa Mĩ là chỉ biết trợn mắt và há hốc mồm.
Vũ Ngôn nghĩ đến mình còn có một vài viên dạ minh châu, nếu đem ra bán đấu giá thì dù rất có thể sẽ không có cái giá tốt như trước nữa, nhưng giờ đang là lúc quan trọng nên hắn cũng quan tâm nhiều như vậy, nói:
- Vấn đề về quy trình sản xuất, chú Đinh, các chú để ý hơn một chút, còn về chuyện tài chính cháu sẽ nghĩ cách.
Hậu Vân cũng biết khá rõ về hắn nên lúc trước nghe Vu Tử Đồng nói hắn bỏ ra hơn ba nghìn vạn đã rất giật mình rồi, giờ nghe hắn bảo đi đào máy nghìn vạn đô la Mĩ nữa lại càng kinh hãi tới mức không thể ngậm miệng lại được. Ánh mắt nghi hoặc nhìn thẳng vào hắn. Vũ Ngôn cũng chỉ biết cười xin lỗi vì giờ không phải là lúc để giải thích.
Giải quyết xong một vấn đề, vấn đề tiếp theo khiến bốn người nhụt chí. Nếu thực sự có được quy trình sản xuất rồi nhưng nhà xưởng sẽ đặt ở nơi nào? Nhà xưởng lắp ráp đặt ở đâu? Một công trình lớn như vậy đi đâu tìm mặt bằng bây giờ? Cả vốn xây dựng trên một trăm triệu nữa, chuẩn bị thế nào đây?
Mấy người vừa nghĩ vừa thở dài. Hơn một trăm triệu, ngần đó đâu phải là chuyện đùa, hơn nữa tiền đầu tư vào quy trình sản xuất ít nhất cũng mất tới ba trăm triệu rồi. Đầu Vũ Ngôn giờ hơi choáng váng. Ba trăm triệu, trước kia làm một thằng lình nghèo chưa bao giờ hắn nghĩ rằng có một ngày mình lại suy nghĩ tới con số ba trăm triệu. Đời người thật ký diệu, nếu là một người hơi thiếu tự chủ một chút thì có lẽ nghĩ tới con số ba trăm triệu này chắc đã hóa rồ mất rồi.
Ý chí Vũ Ngôn rất kiên định, khi đã quyết định một việc thì hắn nhất định sẽ làm chuyện đó tới cùng, tính ra, nếu bán toàn bộ số dạ minh châu mà mình có thì ba trăm triệu vẫn có thể có được, khẽ cắn môi hắn nói:
- Chuyện tài chính cháu sẽ cân nhắc. Còn chuyện mặt bằng hy vọng mọi người hãy chú ý. Những công việc này phải đồng thời tiến hành.
Vu Tử Đồng và cha con chú Đinh đều ngẩn người. Vũ Ngôn ra hiệu cho Vu Tử Đồng hình dáng của dạ minh châu, lập tực Vu Tử Đồng liền hiểu ra ngay, lại thấy hắn vì mình mà ngay cả vốn liếng cũng dốc ra sạch thì trong lòng lại càng cảm thấy ngọt ngào. Ngay sau đó, cô nàng bèn gửi cho hắn một nụ cười nhẹ nhàng, quyến rũ phi thường!
o0o
Thấy Vũ Ngôn gần như ôm hết những vấn đề quan trọng nhất, cũng là nặng nhất về mình làm cho cha con chú Đinh không thể nào nhìn ra được lai lịch của Vũ Ngôn. Vũ Ngôn thấy vẻ mặt nghi hoặc của họ liền hiểu ngay suy nghĩ trong hai cha con, đành phải cười nói:
- Đừng nhìn cháu như vậy. Cháu chưa chắc đã có thể xoay sở được ngần đó tiền đâu. Nói không chừng đấy chỉ là một ảo giác đẹp đẽ mà bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại mà thôi.
Đinh lão cười nói:
- Vũ tổng à, nếu cháu thực sự có thể chuẩn bị được ngần đó tài chính thì số cổ phần của chúng ta có lẽ sẽ rơi xuống hàng sau dấu phẩy rồi.
Vũ Ngôn cười nói:
- Đến lúc đó các chú có thể nhận mua số cổ phần nội bộ ban đầu mà, chỉ cần tất cả mọi người cố gắng thì cháu đảm bảo lợi nhuận của mọi người có thể lật cả trời.
Vũ Ngôn lại nói chuyện với nhóm người chú Đinh một lúc nữa. Lúc này hiểu biết của hắn đối với phần sản nghiệp này của mình cũng nhiều hơn, đồng thời cũng càng cảm thán hơn về lịch sử của nơi này. Đinh Minh Toàn luôn đứng bên cạnh Vu Tử Đồng, tới người mù cũng có thể nhận ra được hắn rất có thiện cảm với với nàng.
Vu Tử Đồng trộm nhìn Vũ Ngôn thấy hắn mỉm cười nhìn mình mà trong lòng hơi bực bội. Hắn chơi trò lady phớt như vậy là sao? Cố ý cười đùa với Đinh Minh Toàn mấy câu, khi nhìn về phía Vũ Ngôn thấy thần sắc hắn vẫn như không, nét cười càng lúc càng rõ, Vu Tử Đồng chỉ biết trừng mắt với hắn một cái rồi kéo Hậu Vân sang một bên nói chuyện, không thèm để ý tới tên đầu gỗ này nữa. Đinh Minh Toàn mỉm cười nói chuyện với Vũ Ngôn rồi sau đó cũng qua đó.
Chú Đinh cười nói:
- Tên tiểu tử này rất để tâm tới Tiểu Đồng. Chú và ba Tiểu Đồng là đồng nghiệp nên từ nhỏ hai đứa nó đã lớn lên cũng nhau. Sau khi tốt nghiệp đại học, con trai chú nó ra nước ngoài du học, sau khi về nước nó nói là tới giúp chú nhưng thật ra ai cũng hiểu ý của nó là gì.
Chú Đinh nói xong liền cười lên, Vũ Ngôn cũng chỉ biết bồi theo cười một trận.
Vũ Ngôn ở xưởng tới hơn hai giờ chiều mới rời đi. Một chuyến đi đã giúp hắn biết thêm rất nhiều thứ đồng thời trong lòng cũng càng cảm khái hơn. Ngẫm lại mình sắp phải dấn thân vào một công việc, một ngành nghề vừa phức tạp lại vừa lạ lẫm nhưng lại đầy cảm giác khiêu chiến, tất cả khiến lòng hắn vừa thấp thỏm không yên, nhưng cũng vừa hưng phấn, giống như là đã tìm được một khung trời để hắn có thể thỏa sức bay lượn vậy. Tất cả mọi buồn bực do rất nhiều nguyên nhân gây ra trong mấy ngày này đều trở thành hư không hết.
Vu Tử Đồng trông thấy vẻ hăng hái của hắn từ kính chiếu hậu mới không nhịn được hỏi:
- Sao vậy? Anh ăn được quả Nhân Sâm à? Vui vẻ thế?
Vũ Ngôn lắc đầu nói:
- Không phải vui vẻ mà là vô cùng vui vẻ. Anh đột nhiên cảm thấy mình như trẻ thêm được vài tuổi. Tiểu Vân, em nói anh có trẻ không?
Hậu Vân cười hì hì, nói:
- Ngôn đại ca, anh so với em còn trẻ hơn đó. Mà anh còn trẻ như thể thì tới đâu kiếm nhiều tiền xây nhà xưởng bây giờ?
Vũ Ngôn cười nói:
- Chuyện này tạm thời em đừng hỏi làm gì, giờ chưa phải lúc nói cho em biết.
Hậu Vân cũng cười không nói gì nữa, Ngôn đại ca là người thân thiết nhất bây giờ của cô nên không tin anh ấy thì còn tin ai bây giờ?
Kỳ thật Vu Tử Đồng rất muốn biết tối qua Số 9 rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô là một cô gái thông minh nên biết chuyện nào nên hỏi, chuyện nào không nên hỏi, bởi vậy cô chỉ đành chôn chặt nghi vấn của mình trong lòng, trên thực tế, làm như vậy cũng khiến cảm tình của Vũ Ngôn dành cho nàng được tiến thêm một bước.
Vu Tử Đồng hỏi một vấn đề cô đã muốn hỏi từ lâu:
- Vậy anh còn tới làm ở tập đoàn Thánh Long không?
- Đi chứ, vì sao lại không đi?
Vũ Ngôn cười nói:
- Anh đi là để tiếp cận với các nhân vật quan trọng, tới là để dụ dỗ bọn họ. Nếu có sự ủng hộ của tập đoàn Thánh Long thì công việc của chúng ta sẽ có nhiều hy vọng thành công hơn. Huống chi em cho rằng bây giờ anh ở lại Sáng Lực Thế Kỷ có thể giúp được việc gì sao?
Hiện này tất cả mọi chuyện đều đã được lên kế hoạch. Trước mắt có hai việc quan trọng cần làm, đó là cải tạo thiết bị động cơ và mua quy trình sản xuất. Cả hai việc này hắn đều là tay mơ, còn tác dụng lớn nhất của hắn bây giờ chính là đi chuẩn bị tiền, vì thể có ở lại cũng không dùng hắn vào việc gì. Nếu quả thật có thể tiếp xúc với thượng tầng tập đoàn Thánh Long, có được sự ủng hộ của họ, vậy thì đó quả là một việc không thể tốt hơn.
Nhớ tới việc trong công ty vệ sĩ Thành Long có một Quan tiểu thư xinh đẹp mà Vu Tử Đồng lại có cảm giác như ăn phải dấm chua, cô bĩu môi nói:
- Anh đừng có để bị người ta dụ dỗ và cũng đừng có lừa người ta vào nước.
Hậu Vân cười hì hì, mà Vũ Ngôn cũng chỉ biết cách cười khổ.
……………….
Lỗ Trùng quả rất có bản lĩnh, hắn kiếm một chiếc xe thùng cỡ trung rồi biến nó thành một chiếc xe chất đầy lương thực quay về "nhà mẹ đẻ".
- Này, lương tháng này của mày tiêu hết rồi đó. Ngày mai nhớ tới ký một chữ nhá. Chỗ này toàn là tao dự toán rồi chi ra giúp mày đó.
Lỗ Trùng dõng dạc nói với Vũ Ngôn.
Vũ Ngôn uể oải tựa lưng vào ghế, nói:
- Tao đâu có nói sẽ bỏ tiền lương ra cho mày mua sắm, vì thế cho nên tất cả những đồ này đều là do mày hiếu kính với các anh em, mấy đồ đó chẳng có liên quan gì tới tao cả và tao cũng không cướp công của mày đâu.
Lỗ Trùng hối hận, nói:
- Coi như mày giỏi, nếu hôm nay mà mày không nói ngon nói ngọt về tao trước mặt Tăng Đại mấy câu thì bát cơm này của nhà mày xem như bị đập rồi.
Tốc độ Lỗ Trùng lái nhanh không cần phải nói. Vũ Ngôn cảm giác như chưa hắt xì xong thì chiếc xe đã tới trước nơi đóng quân của Liệp Ưng. "Thằng bé" đứng gác ngoài cửa cũng không biết hai người "lính già" uy phong lẫm liệt năm đó nên chặn đứng hai hùng binh ở ngoài cửa.
Lỗ Trùng vốn đang vô cùng nhiệt tình bỗng đâu bị người ta tạt cho một gáo nước lạnh bèn giận dữ chửi một tiếng nhưng cũng không dám gọi điện cho lão Tăng, nên chỉ đành phải uy hiếp Vũ Ngôn tới gọi.
Vũ Ngôn rơi vào đường cùng nên đành phải thông đường dây nội bộ tại cổng gọi điện cho lão Tăng. Lỗ Trùng ở bên cạnh nghe mà vô cùng căng thẳng, thân thể cứ căng ra đứng thẳng tắp, hai chân gõ gõ vào nhau. Vũ Ngôn đá hắn một cước thật đau:
- Hùng binh, mày càng ngày càng có tiền đồ đó. Hàng giữa háng mày bị kẹp sắp hỏng rồi đấy.
………………..
Lão Tăng cử hành nghi thức chào đón vô cùng long trọng,
- Lính thông tin đâu, thổi kèn báo tập hợp, tập hợp khẩn cấp để ăn tiệc.
Vũ Ngôn và Lỗ Trùng đang đi được nửa đường vào chỗ đóng quân cũng nghe thấy giọng thét của lão.
Lỗ Trùng thấy lão Tăng đang đứng ở cửa nhà ăn bèn vội phanh lại nói với Vũ Ngôn:
- Mắt tao không hoa đó chứ, đấy không phải là Tăng Đại à, lão tới tận đây đón tao à? Thật không dám tin vào mắt mình nữa.
Vũ Ngôn mặc kệ hắn. Hai hùng binh xuống xe. Lỗ Trùng chạy đến trước người Tăng Đại đang định hành lễ thì một cước của Tăng Đại đã tới:
- Con mịe nó, lễ cái rắm ấy, mày làm quản lý rồi thì có tiền đồ quá ha, lão tử sao lại chọn được một hùng binh như mày nhỉ.
Đôi mắt Lỗ Trùng đỏ lên rồi đột ngột ôm chầm lấy lão Tăng.
- Tăng Đại, em nhớ anh quá.
Trông thấy phía sau lão Tăng còn một đống các chiến hữu xưa, Lỗ Trùng xông tới ôm cả một đám, nói:
- Ba Y, tao nhớ mày chết mất!
- Thư sinh, tao nhớ mày chết mất!
- Thủ Chỉ, tao nhớ mày chết mất!
Thấy Số 9 Lỗ Trùng kích động chạy tới:
- Tăng Thiến, anh nhớ em chết mất!
Đang định mở tay tặng cho cô nàng một cái ôm thì đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, bèn lớn tiếng kêu lên:
- Không được, không ôm được rồi. Vũ Ngôn, Vũ Ngôn đâu rồi, mày tới ôm đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Số 9 đỏ bừng lên, một quyền vung tới đập thẳng vào vai hắn. Đám hùng binh xung quanh cười ồ lên, lão Tăng nhìn Vũ Ngôn và Số 9 mỉm cười.
Vũ Ngôn sớm đã trông thấy Mập Đầu Đà và Số 9 phía sau Tăng Đại, trước tiên hắn lao tới ôm Mập Đầu Đà, một quyền chào hỏi người anh em của mình:
- Sao rồi, cuộc sống trong trường quân đội vui vẻ chứ?
Mập Đầu Đà cười xùy, nói:
- Thức ăn nhạt tếch, tao nhớ hương vị của Vũ Lâm hoa xà lắm mày à.
Thấy Số 9 đang đùa cùng Lỗ Trùng, khiến Vũ Ngôn bỗng dâng lên một cảm giác thân thiết. Hắn đã quyết định để cho tất cả mọi chuyện thuận theo tự nhiên, cái gì tới rồi sẽ tới, cũng không nên cưỡng cầu làm gì, tâm tình hắn có một vài biến hóa vi diệu, tùy tâm sở dục. Hắn tới bên người Số 9, mỉm cười nói:
- Thể theo yêu cầu của mọi người. Ôm một cái nào!
Khuôn mặt Số 9 lại đỏ lên, nắm tay vừa chạm vào người hắn đã bị hắn kéo vào lòng ôm thật chặt. Lập tức, trái tim Số 9 như đập nhanh hơn gấp vô số lần, cái cảm giác ấm áp quen thuộc khiến cả người nàng nóng lên, giờ nàng chỉ nguyện được ở trong lòng hắn, nguyện không bao giờ tỉnh lại nữa.