[Đô Thị Lưu Hành Hệ Liệt]- Ngu Nhân Bến Tàu

Chương 17



Hôm sau, Lâm Tử Thông làm việc luôn không có tinh thần, lại càng hay mất tập trung, trong đầu cậu thỉnh thoảng sẽ hiện lên những hình ảnh của ngày hôm qua, sau đó liền mặt đỏ tim đập không biết nên làm gì nữa. Thật vất vả mới hoàn thành xong buổi phỏng vấn để trở lại công ty, vừa vào cửa, Lâm Tử Thông lại nhìn thấy Trang Tư Triển, hôm nay anh mặc đồ vest rất lịch lãm, đang nói chuyện với nhân viên, không biết nói đến vấn đề gì thì anh dùng tay nâng cằm nở nụ cười. Nhìn ngón tay thon dài cùng đôi môi quyến rũ của Trang Tư Triển, nghĩ đến chuyện mà hôm qua anh đã làm với cậu, Lâm Tử Thông chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình bốc khói, vọt nhanh như gió trốn vào phòng, rầm một tiếng khóa trái cửa lại.

Trang Tư Triển đã chú ý tới Lâm Tử Thông trở về từ sớm, mọi biểu hiện quẫn bách của cậu anh đều thu vào mắt, vẻ ngoài thì bình tĩnh thế thôi nhưng trong lòng anh lại âm thầm vui vẻ. (…..quá vô sỉ aaaa)

Lâm Tử Thông đã mở lòng, tiếp nhận tình cảm của Trang Tư Triển nhưng cậu vẫn có chút ngượng ngùng, đồng thời cảm nhận được trong cuộc sống có chút biến đổi, mà chỉnh bản thân cậu cũng đã thay đổi không ít.

Tình yêu cuồng nhiệt của Trang Tư Triển phi thường lãng mạn, lúc nào cũng sẽ cho Lâm Tử Thông những bất ngờ ngoài ý muốn, tự mình xuống bếp nấu cháo cho bữa tối, dẫn Lâm Tử Thông đi xem phim vào buổi tối, cùng đi ngoại ô ngắm biển, Lâm Tử Thông cảm thấy có Trang Tư Triển bên cạnh, tiếng sóng mỗi ngày vang vào bên tai đều mang điểm khác biệt riêng.

Đồng dạng đều là người làm âm nhạc, Lâm Tử Thông cùng Trang Tư Triển có rất nhiều đề tài có thể tán gẫu, trước kia là Lâm Tử Thông không muốn trao đổi nhiều, hiện tại sẽ không giống vậy nữa, nói đến âm nhạc, bọn họ có thể bàn đến quên cả trời đất.

Lâm Tử Thông kinh ngạc phát hiện thì ra Trang Tư Triển biết chơi rất nhiều nhạc cù, ngoài piano, violon, guitar, anh còn có thể thổi sáo, đàn tranh, đánh trống. Lâm Tử Thông đã bắt đầu viết bài hát cho album mới, mấy lúc cậu đàn guitar chơi để lấy linh cảm, Trang Tư Triển nếu có hứng thú sẽ cùng Lâm Tử Thông chơi một bài, cùng giao hòa trong âm nhạc như thế, Lâm Tử Thông cảm thấy linh hồn mình cũng được bổ khuyết rất nhiều.

Hai người là đồng nghiệp trong công việc, có tâm sự gì Lâm Tử Thông cũng nói thẳng với Trang Tư Triển nói hết. Hồi trước, về nhà cũng chỉ có một mình cậu, bây giờ thì có Trang Tư Triển, Lâm Tử Thông cảm thấy ngay cả không khí trong phòng cũng đã thay đổi.

Trang Tư Triển thân là người chế tác, công việc có vẻ nhẹ nhàng hơn, anh không bận như Lâm Tử Thông vậy, nhiều lúc Lâm Tử Thông ở ngoài vật lộn cả ngày trời, về nhà, nghênh đón cậu là gương mặt tươi cười của Trang Tư Triển, trong vòng tay anh, Lâm Tử Thông cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến. Những lúc trời khuya lái xe về nhà, nhìn thấy ánh đèn nhàn nhạt từ biệt thự hắt ra, Lâm Tử Thông cảm thấy vô cùng ấm áp.

Không khí đầm ấm của gia đình, cảm giác thư thả khiến Lâm Tử Thông luôn muốn chạy vội về nhà sau khi chấm dứt công việc, Trang Tư Triển sẽ làm việc nhà, cả căn nhà đều được anh sắp xếp gọn gàng ngăn nắp nhất sao cho Lâm Tử Thông cảm nhận được thoải mái an nhàn nhất. Biết Lâm Tử Thông không thích xã giao, Trang Tư Triển giúp cậu từ chối không ít hoạt động giao tiếp, lại giới thiệu thêm cho Lâm Tử Thông quen biết một số người trong giới mà cậu vẫn muốn được kết bạn. Tín nhiệm với đối phương ngày càng tăng, Lâm Tử Thông đem luôn tài chính của mình giao cho Trang Tư Triển quản lý, Trang Tư Triển đem tiền giao cho một quỹ đầu tư có uy tín, để họ đầu tư sinh lợi.

Mỗi tối về nhà, Lâm Tử Thông sẽ rúc vào lòng Trang Tư Triển, hai người chia sẻ một ly rượu hoa quỷ hương vị ngọt ngào, cùng nhau nghe nhạc, Lâm Tử Thông cảm thấy như vậy thật hạnh phúc, có cảm giác như con thuyền lênh đênh cuối cùng cũng cập cảng.

Sắp đến cuối năm, công việc của Lâm Tử Thông càng lu bù, ngoài trừ quay quảng cáo, cậu còn phải tham gia các hoạt động mừng Giáng sinh, thời gian luôn gấp gáp, luôn phải đến khuya mới về đến nhà.

Tối nay, hai người nằm ôm nhau nghe nhạc, một CD đã phát hết nhưng ai cũng lưu luyến tư vị ấm áp, không muốn đứng dậy đổi CD, liền cứ giữ nguyên tư thế như vậy.

“Bé hamster.” Trang Tư Triển đột nhiên nhẹ giọng gọi.

“Sao vậy?” bây giờ lúc Lâm Tử Thông nghe Trang Tư Triển gọi cậu là “Bé hamster” đã không phản bác nữa, tuy là trong lòng vẫn không thừa nhận nhưng mỗi khi được gọi cậu đều đáp lại.

“Ừm……chiều mai có thời gian, chúng ta đến thăm mẹ em được không?”

Lâm Tử Thông từ trong lòng Trang Tư Triển ngẩng đầu lên, nhìn Trang Tư Triển, cậu hiểu được tâm ý của anh, liền gật gật đầu.

“A, nhưng sao anh biết chiều mai em không có lịch trình?”

Trang Tư Triển cười, “Anh là người chế tác, đương nhiên biết rõ sắp xếp của ca sĩ.”

Lâm Tử Thông làm một cái mặt quỷ với Trang Tư Triển, “Plè”, sau đó, cậu không cam lòng nói: “Chuyện của em, anh đều biết hết.”

Trang Tư Triển cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên lỗ tai Lâm Tử Thông, chọc ghẹo đến mức cậu phải nói “nhột” rồi vặn vẹo trốn tránh. “Bé hamster, không phải cái gì anh cũng biết, tỷ như…… nói lý.” Nói xong, tay Trang Tư Triển trượt xuống, dừng lại trên mông Lâm Tử Thông, trên cái mông vừa tròn vừa co dãn đó nhéo một cái.

Lâm Tử Thông lập tức nhảy dựng lên, một đá đạp vào đùi Trang Tư Triển, “Khó ưa! Đáng giận!” Mắt thấy Lâm Tử Thông đỏ mặt chạy thoát, Trang Tư Triển tựa vào sô pha mỉm cười, đôi mắt đen láy kia lóe lên một ngọn lửa.

Một ngày làm việc đã xong, Trang Tư Triển lái xe chở Lâm Tử Thông đến bệnh viện. Lâm Tử Thông ngồi bên giường bệnh của mẹ, nhìn người phụ nữ đang nằm như ngủ trên giường bệnh, gương mặt bình tĩnh an tường.

Trong thời gian này, Trang Tư Triển cũng có tìm các bác sĩ chuyên môn đến xem qua mẹ của Lâm Tử Thông nhưng các bác sĩ đều tỏ vẻ tình huống người thực vật này của bà là không thể trị liệu, chỉ có thể dùng công cụ mà duy trì sinh mệnh thôi.

Lâm Tử Thông nắm lất tay Trang Tư Triển áp lên mặt, “Không cam lòng cũng phải chịu, bà vẫn ngủ say như thế. Như vậy cũng tốt, không cần nhớ tới những đau khổ trong quá khứ. Em biết bà vẫn còn sống, như vậy là đủ rồi, bà vẫn còn sống……” Nói xong, giọng nói của Lâm Tử Thông càng nhỏ dần, Trang Tư Triển chỉ có thể ôm lấy vai cậu.

Nhìn người trên giường bệnh, Trang Tư Triển rất trang trọng mà nói: “Xin Người hãy yên tâm, con sẽ chăm sóc Tử Thông đàng hoàng, sẽ khiến em ấy cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ, con sẽ luôn ở bên cạnh Tử Thông, làm bạn với em ấy, bảo vệ em ấy. Xin Người hãy giao em ấy cho con.”

“Bà không nghe được đâu.” Lâm Tử Thông nhẹ giọng nói, chỉ cảm thấy vô hạn tiếc hận, nếu mẹ biết cậu đã có Trang Tư Triển, mẹ có vui vẻ không? Hy vọng mẹ sẽ vui, cậu đã tìm được người yêu thương cậu rồi.

Trang Tư Triển nắm chặt tay Lâm Tử Thông, mỉm cười với cậu, “Anh nghe được.”

Bị ánh mắt chấp nhất của Trang Tư Triển làm chấn động, Lâm Tử Thông cắn môi, sau đó cúi đầu, Trang Tư Triển đưa tay khoác qua cổ Lâm Tử Thông, để cậu tựa vào người anh, “Đừng khổ sở, em còn có anh.”

Phát hiện xe không phải chạy về nhà, Lâm Tử Thông không khỏi mở miệng hỏi: “Còn phải đi đâu à?”

Trang Tư Triển nắm tay lái cười, “Thăm một người khác.” Nhìn biểu tình của Trang Tư Triển, Lâm Tử Thông chợt nhận ra người mà anh muốn đến thăm là ai.

Sắp chạng vạng, sắc trời bắt đầu tối dần, trong nghĩa trang công cộng yên tĩnh đã không còn một ai. Sóng vai đứng trước một ngôi mộ, Lâm Tử Thông vẫn cúi đầu không nói gì. Hiện tại tâm trạng của cậu đã bình tĩnh rất nhiều. Vẻ mặt Trang Tư Triển lại phi thường thản nhiên, nhìn chăm chú vào bia mộ chỉ có khắc hai chữ kia.

Qua một hồi lâu, Trang Tư Triển giống như đang nói chuyện với người nào đó, anh nhẹ giọng: “Tôi sẽ chăm sóc Tử Thông đàng hoàng, tôi sẽ khiến em ấy hạnh phúc.”

Lâm Tử Thông lộ ra một nụ cười chua xót, tùy ý để Trang Tư Triển ôm cậu.

Rời khỏi nghĩa trang công cộng, Lâm Tử Thông nhẹ giọng nói với Trang Tư Triển: “Em tưởng anh sẽ nói ‘Về sau đừng tới’ chứ.”

“Sẽ không, chỉ cần em muốn thì cứ đến thăm y.”

“Anh không hy vọng em quên y sao?” Lâm Tử Thông hỏi.

Trang Tư Triển mỉm cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào phía trước, “Đương nhiên không. Em từng thích y chứng tỏ y có điểm đáng để em thích. Vì sao lại muốn quên đi người trong lòng mình chứ? Tuy rằng anh sẽ ghen, nhưng anh cũng không phải người ích kỷ, em có thể giữ lại không gian của riêng em, chỉ cần trong tim em có anh là được. Anh chưa từng nghĩ đến việc muốn em quên y, em có thể ở trong lòng….” Nói đến đây, Trang Tư Triển dừng bước, vươn tay nhẹ nhàng đặt lên vị trí trái tim Lâm Tử Thông, “…… Em có thể ở trong lòng giữ lại cho y một chỗ nhỏ, những chỗ còn lại toàn bộ đều là của anh. Quá khứ của em không có anh, hiện tại của em, tương lai của em, anh đều ở bên cạnh em.”

“Em thật sự là đã từng thích y.” Lâm Tử Thông gục đầu xuống thấp giọng nói.

“Ừ, anh biết, em từng thích y, Hiện tại, người em yêu là anh.” Đối mặt với biểu tình rất nghiêm túc của Trang Tư Triển, Lâm Tử Thông yên lặng gật gật đầu.

Sau Giáng Sinh chính là năm mới, Lâm Tử Thông phải tham gia chương trình ca nhạc, bận tối mắt tối mũi với việc biên đạo và diễn tập. Lúc ở nhà cậu cũng luôn ở phòng tập nhảy dưới tầng hầm.

Nhìn bộ dáng nhảy theo nhạc của Lâm Tử Thông, ánh mắt Trang Tư Triển tràn đầy thưởng thức.

Luyện tập được một lúc, Lâm Tử Thông dừng lại nghỉ ngơi, Trang Tư Triển đưa một cái khăn mặt cho cậu, vừa lau mồ hôi, Lâm Tử Thông vừa đắc ý nói, “Thế nào, em nhảy rất đẹp đúng không ? ”

Trang Tư Triển cười không nói gì, đưa tay ôm lấy eo cậu, kéo cậu vào lòng, vừa nhẹ nhàng vuốt ve vừa thấp giọng nói: “Em của em rất nhỏ.”

“Cũng không đến mức nào.” Lâm Tử Thông nghiêng người nhìn nhìn.

“Eo của em rất mềm dẻo, có thể cong thành nhiều loại góc độ.” (chỉ tay…..vô sỉ, bớ người ta có vô sỉ hiện hình)

Nhận ra lời nói của Trang Tư Triển mang theo ý nghĩa khác, Lâm Tử Thông giãy ra, nhảy đến chỗ cách Trang Tư Triển xa một chút, bất mãn kêu lên: “Làm trò!”

“Anh thấy không bằng……tìm thời gian thử xem……” Trang Tư Triển bước từng bước đến, tiếp tục mỉm cười nói, biểu tình phi thường đứng đắn, bất quá Lâm Tử Thông đã cảm giác được mùi nguy hiểm.

“Không cần, không cần, em còn phải chuẩn bị……” vừa cực lực lắc đầu, Lâm Tử Thông vừa nhấc tay che lỗ tay, sau đó chạy trối chết, lưu lại một mình Trang Tư Triển bất lực nhẹ giọng thở dài.

Buổi tối, nằm trong lòng Trang Tư Triển, nghe tiếng hít thở đều đặn của anh, Lâm Tử Thông nghĩ anh nhất định là ngủ rồi. Ngẩng đầu nhìn gương mặt say ngủ của Trang Tư Triển, trong lòng Lâm Tử Thông có chút áy náy. Mấy ngày gần đây bọn họ đều ở cạnh nhau, chỉ là sau khi bản thân thỏa mãn xong, Lâm Tử Thông luôn quẳng Trang Tư Triển sang một bên. Lâm Tử Thông chấp nhận sự sự ‘phục vụ’ nhưng đối với ‘tiếp xúc’ sâu hơn, cậu vẫn có chút mâu thuẫn. Trang Tư Triển hiểu suy nghĩ của Lâm Tử Thông, chưa từng cưỡng cầu cậu, mỗi lần sau khi giúp cậu xong anh đều tự mình vào phòng tắm. Lâm Tử Thông cảm thấy rất có lỗi, cậu hy vọng mình có thể vượt qua được chướng ngại tâm lý này sớm một chút.

Trời vẫn chưa còn chưa sáng, Hòa Minh đã đến đón Lâm Tử Thông. Gần đây, mỗi ngày Lâm Tử Thông đều có rất nhiều sắp xếp, thời gian cũng sít sao nhau. Khái niệm về thời gian của cậu lại không cao lắm, Hòa Minh sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mấy kế hoạch tiếp theo đều bị ảnh hưởng nên liền quyết định đến đón cậu.

Có chìa khóa nhà Lâm Tử Thông, Hòa Minh nghĩ sớm như vậy Lâm Tử Thông nhất định còn chưa rời giường, vì thế hắn mở cửa lớn vào nhà, chuẩn bị dựng kẻ lười biếng kia khỏi giường, vừa vào phòng khách, Hòa Minh liền sững sờ tại chỗ.

Chỗ cửa sổ sát đất của phòng khách, Lâm Tử Thông đứng đưa lưng về phía cửa, cậu đã thay đổi trang phục xong, lúc này đang ôm chặt cổ Trang Tư Triển, nhiệt tình cùng Trang Tư Triển hôn nhau, cả cơ thể dựa vào người Trang Tư Triển, sát đến không có một khe hở.

Biết Trang Tư Triển tạm thời ở nhà Lâm Tử Thông, Hòa Minh cũng ẩn ẩn cảm thấy gần đây giữa bọn họ hình như có cái gì đó rất bất thường, nhưng tận mắt nhìn thấy một màn này, Hòa Minh kinh ngạc không thôi. Xấu hổ đến mức đi không được, ở lại cũng không xong, lên tiếng chào hỏi càng không phải, Hòa Minh không biết làm sao, mặt đã đỏ như xuất huyết. Lúc này, Trang Tư Triển đột nhiên mở to đôi mắt đang nhắm nhìn Hòa Minh, bị đôi mắt đen láy, sâu không thấy đáy đó nhìn chăm chú, Hòa Minh giống như bị dính chú định thân, cả người không sao nhúc nhích.

Trang Tư Triển thấy Hòa Minh, vẫn chưa lộ ra vẻ mặt ngoài y muốn gì, sau đó anh hới nghiêng đầu, hai tay càng ôm siết lấy Lâm Tử Thông, sau đó Hòa Minh nghe được tiếng rên rỉ yếu mềm của Lâm Tử Thông.

Hòa Minh cảm giác được là Trang Tư Triển cố ý, anh đang nói cho hắn biết quan hệ hiện tại của anh và Lâm Tử Thông.

Hôn thêm một lúc, Trang Tư Triển mới buông ra Lâm Tử Thông, Lâm Tử Thông tựa vào lòng anh thở dốc, sau đó xoay người, khi cậu nhìn thấy Hòa Minh đứng phía sau liền nhỏ giọng “A……” một tiếng, sau đó liền đỏ mặt, trong ngượng ngùng lại mang theo chút thản nhiên.

Hòa Minh thầm nghĩ Lâm Tử Thông là thật sự đã yêu Trang Tư Triển, nếu không con người cương liệt lại quật cường này sẽ không có vẻ mặt như thế.

Hòa Minh đứng tại chỗ không nhúc nhích, nói với Lâm Tử Thông: “Tôi đến đón cậu, còn tưởng cậu chưa thức chứ.”

Lâm Tử Thông cười cười, “Tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta đi thôi.”

Trang Tư Triển đi theo sau hai người tiễn bọn họ, nắm tay Lâm Tử Thông một chút, sau đó đưa cậu lên xe.

Ngồi trên xe, sau một lúc trầm mặc, Lâm Tử Thông nắm chặt hai tay nhỏ giọng hỏi: “Anh đã thấy?”

“Ừ.”

“Tôi yêu Tư Triển.”

Thấy Lâm Tử Thông thừa nhận thẳng thắn như thế, Hòa Minh ngược lại không biết phải làm sao mà mở miệng, cục diện đã đến mức này rồi, chỉ sợ không thể vãn hồi, Hòa Minh nhẹ giọng hỏi: “Ông chủ có biết không?”

“Tư Triển nói đã nói với y.”

Chở Lâm Tử Thông đến phim trường, sau Hòa Minh giao phó công việc lại với nhân viên xong liền vội vàng chạy về công ty, tìm Kha Chấn Á.

“Anh biết không ?”

Kha Chấn Á ngồi sau bàn công tác, ngẩng mặt nhìn Hòa Minh đang mang thần sắc vô cùng khẩn trương, y gật gật đầu, “Biết.”

“Nhưng như vậy……như vậy không được.” Hòa Minh ngã ngồi trên sô pha, hoảng loạn như đang lâm phải đại địch.

Kha Chấn Á lúc này lại có vẻ phi thường bình tĩnh, “Tôi rất hiểu Tư Triển, Tôi cũng hiểu rõ Tử Thông. Hết cách rồi, Hòa Minh, hết cách.”

“Vậy…… Nếu hắn……”

Kha Chấn Á khoát tay áo, biểu tình trên mặt là bình tĩnh, “Tôi đã nghĩ ra cách giải quyết, để tôi. Hòa Minh, đừng hoảng hốt, đừng sợ, sẽ có biện pháp.”

“Vậy…… Hắn biết không?” Hòa Minh khẩn trương truy vấn.

Kha Chấn Á cười cười, “Cho dù có phát hiện, tôi cũng sẽ giấu diếm cho qua. Quên đi, Hòa Minh, cậu sẽ không muốn nhúng tay, tôi sẽ nghĩ biện pháp.”

Hòa Minh muốn nói gì nữa nhưng chỉ có thể mở miệng thở dốc, nói không ra lời, gục đầu xuống ngồi nửa ngày, sau đó mới nặng nời rời khỏi văn phòng.

Lúc Lâm Tử Thông kết thúc công việc của hôm đó về nhà đã là rất khuya, cậu vừa vào cửa đã tìm Trang Tư Triển, hiện tại, chỉ cần không nhìn thấy Trang Tư Triển, dù chỉ một chốc lát, cậu cũng cảm thấy một loại cảm giác bất lực không thể hình dung nổi, nhất định phải nhìn thấy bóng dáng Trang Tư Triển thì mới có thể an tâm.

Lâm Tử Thông tìm thấy Trang Tư Triển trong thư phòng, lúc này anh đang xem văn kiện, thấy Lâm Tử Thông trở về, anh quay đầu lại mỉm cười với cậu, “Đã về rồi.”

“Uhm.” Lâm Tử Thông đáp lời, nhảy vào lòng Trang Tư Triển, cọ qua cọ lại trên người anh.

Trang Tư Triển lúc này vẫn đang mặc áo sơ mi lúc đi làm, cravat cũng chưa tháo ra, anh nhìn Lâm Tử Thông trước ngực, vòng tay ôm lấy cậu, “Bé hamster, nhớ anh ?”

Lâm Tử Thông cười cười, không nói gì. Nhìn môi Trang Tư Triển, Lâm Tử Thông nhớ tới nụ hôn lúc sáng, thân thể lập tức nóng lên, dâng lên một cỗ khát vọng.

“Trong bếp có thứ tốt, đi xem đi.” Trang Tư Triển cười nói. Vừa nghe có ăn, hai mắt Lâm Tử Thông mở to, sau đó liền chạy ra khỏi thư phòng.

Bưng một chén soup tôm hùm thơm ngào ngạt, Lâm Tử Thông tựa vào người Trang Tư Triển, vừa ăn vừa nhìn anh làm việc, “Anh đang xem gì vậy?”

Trang Tư Triển nói: “Chấn Á mời anh làm chế tác cho ca sĩ mà công ty mới ký hợp đồng, anh đang xem kế hoạch tuyên truyền.”

“Anh làm chế tác cho người khác?” Lâm Tử Thông lập tức nhổm dậy.

Trang Tư Triển vuốt tóc Lâm Tử Thông, “Ngoan, chỉ là một single thôi, Bây giờ cô ấy vẫn chưa ra album.”

“Vậy nếu muốn ra thì sao?” Lâm Tử Thông truy vấn.

“Thì nói sau.”

Thấy Trang Tư Triển trả lời rất mơ hồ, Lâm Tử Thông hỡn dỗi hừ một tiếng. Trong lòng rất rõ ràng rằng Trang Tư Triển không có khả năng chỉ làm chế tác cho một mình cậu, anh có thể hợp tác với rất nhiều người, nhưng Lâm Tử Thông vẫn là cảm thấy có chút không vui.

Nhận ra tâm tư của Lâm Tử Thông, Trang Tư Triển giải thích: “Công việc, là công việc tôi, em đừng để trong lòng.”

Ăn khuya xong, Lâm Tử Thông ngồi trên đùi Trang Tư Triển, thấy anh chuyên chú vào công việc kia, liền nhàm chán mà vọc cravat của Trang Tư Triển, ngón tay cứ lượn lờ trên cravat, nhẹ nhàng kéo kèo, thử cởi ra rồi lại thắt trở về, tay cậu thỉnh thoảng chạm vào chỗ da thịt nơi cổ Trang Tư Triển, chơi chán lại cởi nút áo sơ mi của anh mà chơi tiếp. (là cố ý, đảm bảo ẻm cố ý, hừ !)

Hơi cúi mắt nhìn người yêu trong lòng mình, Trang Tư Triển cười thầm: Bé hamster, càng ngày càng đáng yêu.

Khi phát hiện Trang Tư Triển đang nhìn mình, Lâm Tử Thông lộ ra nụ cười mang chút quyến rũ, giữ chặt cravat của Trang Tư Triển, chậm rãi kéo anh về phía cậu, ngay lúc bờ môi hai người gần chạm nhau, lại buông lỏng tay ra.

“Em là muốn giúp anh tháo cravat hay là muốn giúp anh thắt lại đây ?” Trang Tư Triển nặng nề hỏi.

“Em…… Không biết.” Lâm Tử Thông cười xấu xa trả lời.

Nhéo nhẹ lên vòng eo thon của Lâm Tử Thông một cái, Trang Tư Triển hạ giọng nói: “Còn không mau đi tắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.