[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 10: Liễu Y Y Nhận Chức





"Hừ, Mục Long chết rồi, không phải còn có cha hắn sao? Năm đó tên bệnh hoạn đó tốt xấu gì cũng là đệ nhất cường giả của Mục gia.

Ta không tin, ông ta không có thứ gì đáng giá”, Mục Lâm kéo Mục Xuyên vào góc tường, sắc mặt lộ rõ vẻ ảm đạm.

“Vậy sao? Các ngươi chắc chắn ta chết rồi như vậy sao?”, lúc này, trong góc tường đột nhiên vang lên một giọng nói, sau đó một bóng người chậm rãi bước ra.

"Mục...Mục Long, a...ma, có ma!"
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng này, Mục Lâm và Mục Xuyên đều bị sốc, đặc biệt là Mục Xuyên, trực tiếp nhảy lên người Mục Lâm, không dám nhìn lại.


Tương đối mà nói, Mục Lâm bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn ta nhìn chòng chọc Mục Long, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Mục Long, không ngờ ngươi lại chưa chết!"
“Đúng thế, ta mệnh lớn không chết, ngươi hẳn là rất thất vọng nhỉ, có điều, vừa rồi hình như ta nghe các ngươi nói muốn đến nhà ta tìm thứ gì đó, lẽ nào là muốn tìm cái chết sao?”, Mục Long nhìn chằm chằm hai người đối diện, trong mắt đằng đằng sát khí.

Có điều, Mục Lâm nghe xong trong mắt lộ ra một tia giễu cợt: "Ta biết, ngươi muốn dùng chuyện hôm qua để uy hiếp ta, nhưng ngươi cảm thấy sẽ có người tin những lời ngươi nói sao, hơn nữa ta bảo đảm ngươi sẽ chết rất thảm!"
Thấy Mục Long không nói, Mục Lâm càng thêm tự tin, chuyển đề tài, cười nói: "Có điều, nếu ngươi muốn giúp đỡ chúng ta thì Mục Lâm ta đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không bắt nạt ngươi, mà còn xem ngươi như huynh đệ, thế nào?"
"Huynh đệ...”, Mục Long cười khẩy, bình phẩm hai chữ này, đột nhiên hắn đấm ra một quyền, trực tiếp đánh vào ngực của Mục Lâm.

Cú đấm này rất nhanh, hơn nữa không hề có chút báo hiệu nào, dưới tình hình không phản ứng kịp, thân thể Mục Lâm lập tức bay ra ngoài, giống như một hình nộm bay xa bảy tám mét.

Ngay lúc tiếp đất, khóe miệng Mục Lâm tràn đầy máu, hai mắt trợn tròn, giống như vừa nhìn thấy ma: "Sao...sao có thể...cẩn...cẩn thận...”
Nhưng Mục Xuyên không hề nghe thấy, khi nhìn thấy Mục Lâm bị đánh bay văng ra xa, hắn ta sững sờ một lát, sau đó hung dữ nói: "Tên phế vật này, ngươi dám chơi xỏ Lâm ca, ta giết chết…
Chưa kịp nói xong, Mục Xuyên đã cảm thấy bụng đau như cắt, hắn ta vậy mà lại bay lên cao.

Có điều một lúc sau, trên mặt đất lại vang lên một âm thanh chói tai, sau đó là tiếng kêu thảm của Mục Xuyên.

"Ngươi nói muốn giết ta? Chỉ dựa vào thực lực tầng sáu Luyện Huyết cảnh tầm thường của ngươi sao?”, Mục Long giẫm chân lên ngực Mục Xuyên, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, như đang nhìn con kiến.

Cự lực đánh tới, Mục Xuyên nôn ra máu, suýt nữa chết ngạt, thậm chí hắn ta còn có ảo giác Mục Long không phải người, mà là một ngọn núi lớn đè lên ngực hắn ta, chỉ cần dùng sức một chút cũng đủ khiến hắn ta tan xương nát thịt.

“Ngươi…lẽ nào ngươi đã khôi phục tu vi, không…chuyện này không thể nào!”, Mục Lâm vốn luôn bình tĩnh, lúc này như muốn phát điên, chật vật đứng lên, lảo đảo nói, lắc đầu nguầy nguậy.


"Ta rơi xuống vách núi sâu vạn trượng vẫn không chết, còn có chuyện gì là không thể? Có điều, tất cả những chuyện này đều là nhờ có ngươi, ta nên cảm tạ ngươi!"
“Ai cho ngươi đứng lên, nằm xuống cho ta!”, Mục Long gầm lên, vung chân, như rồng quẫy đuôi, đập nát thiên địa.

"Răng rắc!”
Một tiếng gãy xương rõ ràng vang lên, chân của Mục Lâm lập tức bị gãy, cơ thể xoay tròn trên không ba vòng rưỡi rồi mới tiếp đất lần nữa.

Rầm!
Một màn bụi mù mịt bị thân thể Mục Lâm khuấy lên, mặt của hắn ta đáp xuống trước, lúc này trên mặt dính đầy máu và bùn, hoàn toàn không nhận dạng được.

Nhưng, Mục Long không lấy mạng hắn ta mà quay đầu nhìn Mục Xuyên cười nhạo: "Nếu ta nhớ không lầm, ngươi là người ra tay cướp linh quả Tử Vân Tôi”.

Đôi mắt của Mục Long như hai con dao sắc nhọn, hoàn toàn đâm xuyên dũng khí của Mục Xuyên, khiến hắn ta run lên vì sợ hãi, liên tục dập đầu xin tha mạng: "Cầu xin huynh đừng giết ta, đây là chủ ý của Mục Lâm, không liên quan gì đến ta, sau này ta không dám nữa...”
"Hừ, cho ngươi cũng không dám, nếu không muốn chết thì giao linh quả Tử Vân Tôi ra đây...”, giọng nói của Mục Long cực kỳ lạnh lùng, đầy uy nghiêm.

"Tha mạng, tha mạng!"
“Linh dược bị…bị Mục Lâm giao cho Mục Thiên Dao rồi, huynh ấy nói, chỉ có cách này, Mục Thiên Dao mới nói giúp bọn ta, để bọn ta có thể tiếp tục ở lại trong tộc tiếp tục tu hành sau đại hội khảo nghiệm của gia tộc!”, Mục Xuyên bị dọa sợ mất mật, run rẩy nói.

Mục Long biết hắn ta không nói dối.


Đại hội khảo nghiệm gia tộc là để khảo nghiệm thiên phú của các đệ tử trong gia tộc.

Theo quy định của gia tộc, người đủ mười sáu tuổi vẫn chưa đột phá tầng tám Luyện Huyết cảnh thì sẽ bị gia tộc từ bỏ bồi dưỡng, để bọn họ đi lo việc kinh doanh của gia tộc.

Có điều, khiến Mục Long cảm thấy thú vị là một cái tên khác.

"Mục Thiên Dao, nàng ta vậy mà lại quay về rồi..”
Nhắc đến cái tên này, vẻ mặt của Mục Long nhanh chóng trở lại bình thường.

Mục Thiên Dao là cháu gái của đại trưởng lão, đồng thời cũng là đệ nhất thiên kiêu của Mục gia bây giờ, vạn người ngưỡng mộ.

Nhưng ngày xưa, Mục Thiên Dao cũng từng là thành mai trúc mã với hắn, từng là hai đứa trẻ vô tư.

Khi đó, mẹ của Mục Long vẫn còn sống, bà thường dẫn hai người bọn họ đi ngắm sao vào một đêm thanh mát, dưới ánh trăng, bà sẽ kể cho bọn họ nghe một số truyền thuyết cổ xưa, kể những điều kỳ lạ của thế giới, thậm chí còn phá lệ dạy Mục Thiên Dao tu hành….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.