[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 29: Tôi Không Tin Không Bằng Được Cô!





"Quan hệ giữa chúng ta? Anh đã quên quan hệ giữa chúng ta là gì rồi sao?", Liễu Y Y thấy vô cùng nực cười.

Sau khi bình tĩnh lại, Tôn Hàn cũng biết rằng không thể nào chỉ dùng một hai chuyện đã khiến Liễu Y Y quên đi chuyện năm đó được.

Anh cũng muốn nói ra chân tướng chuyện năm đó, nhưng lại nghĩ rằng vẫn chưa đúng lúc.

Sau khi trầm mặc giây lát, Tôn Hàn lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, anh nói với giọng điệu cứng rắn: "Anh sẽ không lấy lại quà đã tặng, dù em có thích cái đồng hồ kim cương này hay không thì cứ cầm lấy đi".

"Vẫn là câu nói đó, trước khi em chưa trở thành quán quân của bộ phận tiêu thụ suốt ba tháng của công ty thời trang Sâm Uy thì em không có tư cách nêu điều kiện với anh.

Ngày mai là lại đi làm rồi, cố lên!"
"Sao anh lại ngang ngược như vậy?!".

Liễu Y Y thấy hơi xấu hổ, Tôn Hàn hoàn toàn không chịu nói lý lẽ.

Nhưng Liễu Y Y không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào, Tôn Hàn đã nhắm mắt giả ngủ.

Sau khi Liễu Y Y đến nhà, Từ Khang Niên liền cho người lái xe đưa Tôn Hàn về.

Một đêm yên tĩnh.

....!
Ngày hôm sau.


Sau khi Liễu Y Y đến tầng làm việc của công ty thì phát hiện bầu không khí của công ty hơi kỳ lạ, hầu hết các nhân viên đều có vẻ mặt rất lạ lùng.

Cô gái ngồi cạnh bàn Liễu Y Y tên là Lý Nghệ, cũng là nhân viên tiêu thụ vừa mới vào làm, và cũng là đồng nghiệp duy nhất mà Liễu Y Y có thể nói chuyện sau khi đi làm cả ngày thứ sáu tuần trước.

"Lý Nghệ, hôm nay có chuyện gì vậy? Sao vẻ mặt mọi người đều kỳ lạ thế?"
Lý Nghệ nhìn xung quanh rồi nói nhỏ với Liễu Y Y: "Công ty bách hóa Near luôn hợp tác với công ty chúng ta không hài lòng với Tổng giám đốc Tôn mới nhậm chức của công ty chúng ta, vì thế nên đã đơn phương chấm dứt đơn hàng mùa thu trị giá hàng chục triệu tệ với công ty chúng ta!"
"Bên trên rất coi trọng chuyện này, giờ Tổng giám đốc Tôn và giám đốc Lý đang bàn chuyện này trong văn phòng".

"Nghe mọi người nói e là Tổng giám đốc Tôn không ngồi cái ghế đó được bao lâu nữa!"
Liễu Y Y ngẩn ra, cô tất nhiên biết giám đốc Lý là ai, đó là Tổng giám đốc trước đây được lên trụ sở chính, Lý Tông Đạo.

Cô lại thấy khó hiểu: "Giám đốc Lý vẫn ở công ty sao?"
"Vốn là không ở đây nữa, nhưng xảy ra chuyện thế này, giám đốc Lý đã chủ động xin ở lại chi nhánh Giang Châu chúng ta vào khoảng thời gian mấu chốt này".

Nói rồi Lý Nghệ lại ghé sát vào tai cô, khẽ nói: "Em nghe nói giám đốc Lý làm vậy là vì giúp phó Tổng giám đốc Vương Bách Xuyên đuổi Tổng giám đốc Tôn đi! Nói thật thì em thấy vị trí của Tổng giám đốc Tôn cũng lung lay lắm.

Tổng giám đốc Tôn là cậu ấm nhà giàu đến để đánh bóng tên tuổi, xét về những thủ đoạn chốn thương trường thì đâu thể là đối thủ của giám đốc Lý và Vương Bách Xuyên được!"
Nghe thấy vậy, tâm trạng vốn đang phấn khởi của Liễu Y Y liền giảm đi một nửa, cô lo lắng liếc nhìn về phía phòng họp.

Tôn Hàn là cậu ấm nhà giàu cô có thể đoán được, nếu không sao anh vừa ra tù đã giàu có như thế được.

Nhưng Tôn Hàn vì cô mà chọc vào Vương Bách Xuyên, chính vì thế mà anh bị đối phó cũng là vì cô.

Khoảng mười phút sau, Tôn Hàn đột nhiên đi ra rồi gõ hai cái vào bàn làm việc của Liễu Y Y: "Đi vào văn phòng của tôi".

Liễu Y Y đi theo anh vào văn phòng.

Cô đứng trước bàn làm việc của anh, tâm trạng hơi xuống dốc.

"Tôn Hàn, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Tôn Hàn dùng giọng điệu làm việc: "Ở công ty hãy gọi tôi là Tổng giám đốc Tôn".

"Anh..."
Liễu Y Y không thích thái độ kiêu ngạo này của anh, nhưng vẫn sửa lại: "Tổng giám đốc Tôn".

"Ừ, nói ngắn gọi thôi nhé.

Công ty bách hóa Near muốn hủy đơn hàng mùa thu trị giá hàng chục triệu tệ, giám đốc Lý đã đến tìm tôi, nói rằng công ty bách hóa Near là khách hàng lâu dài của công ty chúng ta, vô cùng quan trọng.

Ông ta cho tôi ba ngày, dù thế nào cũng phải lấy lại đơn hàng này về".

"Chuyện này tôi giao cho cô!"
Giọng điệu Tôn Hàn lạnh nhạt, mang theo chút xa cách.

Điều này khiến Liễu Y Y cảm thấy như anh đã biến thành một con người khác.

"Nếu không lấy được đơn hàng về thì sẽ thế nào?", Liễu Y Y hỏi với giọng điệu bất an.


Tôn Hàn nói thẳng: "Nếu không lấy được thì tôi sẽ phải cuốn xéo khỏi đây!"
"Hả, nghiêm trọng thế sao!", Liễu Y Y kinh ngạc hô lên.

Chỉ một đơn hàng đã phủ nhận một Tổng giám đốc mới nhậm chức!
Tôn Hàn thì lại chẳng mấy kinh ngạc, những lời này đều là Lý Tông Đạo nói với anh, hơn nữa đã nói là chắc chắn sẽ làm.

Thực ra cũng không hề kỳ lạ chút nào.

Bởi vì Từ Khang Niên không hề tiết lộ thân phận của anh, chỉ đến tìm chủ tịch của công ty thời trang Sâm Uy, nói muốn để anh ngồi lên vị trí Tổng giám đốc của chi nhánh Giang Châu.

Có lẽ chủ tịch của công ty thời trang Sâm Uy cũng cho rằng anh là cháu chắt của Từ Khang Niên, vào đây chỉ để ăn chơi khoe mẽ.

Nể mặt thì cũng có thể, tiền đề là ít nhất Tôn Hàn phải đảm bảo cho chi nhánh Giang Châu vận hành bình thường.

Việc này mà không làm được thì cũng không nể mặt nữa.

Lại thêm cả việc nếu Lý Tông Đạo báo cáo lên trụ sở chính việc Tôn Hàn không giữ được khách hàng quen, thì không ngồi được trên ghế Tổng giám đốc cũng là đương nhiên.

Nhưng Tôn Hàn cũng không nói với Liễu Y Y những điều này, anh gật đầu nói: "Nghiêm trọng như thế đấy, vì thế nên vị trí Tổng giám đốc của tôi có giữ được hay không là nhờ cô cả đấy!"
"Tổng giám đốc Tôn, anh đừng đùa nữa.

Tôi nghe nói công ty bách hóa Near vì làm khó anh nên mới đơn phương hủy đơn hàng.

Một nhân viên tiêu thụ nhỏ bé như tôi thì sao có thể làm được?", Liễu Y Y không dám nhận việc này.

"Còn chưa bắt tay vào làm đã nói không làm được, vậy thì mục tiêu quán quân tiêu thụ ba tháng e là cô cũng không thực hiện được.

Bất cứ chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó, cô cứ thử đi đã.

Nếu không được thì tôi sẽ đi với cô đến công ty bách hóa Near một chuyến".

"Cứ như vậy đi.

Nếu cần trợ lý thì cứ chọn trong bộ phận tiêu thụ.

Giờ công việc chính của cô là bảo đảm đơn hàng mùa thu trị giá chục triệu tệ này, những chuyện khác cô không cần phụ trách".

Tôn Hàn nói với giọng điệu vô cùng dứt khoát, nhất quyết bắt Liễu Y Y phải làm.

"Vậy tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Liễu Y Y cũng hết cách, trừ việc đồng ý thì cô còn có thể làm gì được.

Liễu Y Y vừa mới đi ra khỏi phòng làm việc của Tôn Hàn thì trợ lý Tổng giám đốc là Trần Hương đi vào.

"Có chuyện gì sao?"
Tôn Hàn cầm một tách trà nhìn vào máy tính, anh không thèm liếc nhìn cô gái xinh đẹp như Trần Hương lấy một lần.

"Tổng giám đốc Tôn, nếu anh muốn cử người đi tiếp xúc với bên công ty bách hóa Near thì để tôi đi thử xem sao.


Với các mối quan hệ của tôi, không chừng có thể xoay chuyển tình thế.

Liễu Y Y không thể làm được đâu!", Trần Hương trực tiếp nói ra ý định của mình.

Tôn Hàn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Trần Hương, ánh mắt anh đầy tò mò: "Cô có biết vì sao công ty bách hóa Near hủy đơn hàng không?"
"Là do Vương Bách Xuyên xúi giục!"
"Ừ, đã biết mà cô vẫn muốn giúp tôi sao? Cô định mưu tính gì với tôi?"
Trần Hương: "....."
Trần Hương không nói thì Tôn Hàn cũng biết, cô ta nhắm vào việc anh rất có thể là một cậu ấm nhà giàu có tiền có quyền.

Con người mà, lúc nào cũng nhắm vào lợi ích.

Đặc biệt là kiểu người phụ nữ xuất sắc lăn lộn trên thương trường như Trần Hương, cô ta thích nhất là những vụ làm ăn giá hời.

Bây giờ thấy anh có vẻ ngoài xuất chúng, gia thế tuy không rõ ràng nhưng chắc chắn không hề kém, thế nên mới có tính toán.

Nếu không thì sao Trần Hương lại mạo hiểm việc chọc giận Vương Bách Xuyên mà giúp anh?
Nhưng âm mưu này của cô ta đã nhằm sai đối tượng rồi.

Tôn Hàn chẳng còn hứng thú đâu mà gây khó dễ cô ta nữa, anh nói: "Được rồi, chỉ một đơn hàng mấy chục triệu tệ của công ty bách hóa Near mà thôi, tôi không quan tâm lắm.

Cô cứ làm tốt việc của mình đi, còn việc tôi dùng ai để đi bàn bạc với bên công ty bách hóa Near thì cô không cần quan tâm.

Ra ngoài đi".

Trần Hương chán nản rời khỏi văn phòng Tổng giám đốc.

Giờ cô ta mới hiểu được, e là Tôn Hàn còn chẳng thèm quan tâm đến thủ đoạn mà Vương Bách Xuyên đối phó với anh.

Còn về việc Liễu Y Y đi thương lượng với bên công ty bách hóa Near có lẽ cũng là do Tôn Hàn muốn Liễu Y Y đi rèn luyện.

Đúng là hao tâm tổn sức!
Trần Hương nhìn về phía Liễu Y Y ở bộ phận tiêu thụ, trông có vẻ tùy ý nhưng trong lòng lại không phục.

"Xét về học vấn, tôi tốt nghiệp ở đại học danh giá.

Xét về nhan sắc, tôi cũng không hề thua kém cô, tôi không tin tôi không bằng được cô!"
Tôn Hàn đoán đúng, Trần Hương thực sự đã cảm thấy hứng thú với người đàn ông độc thân hoàng kim như anh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.