[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 32: Anh Là Sếp Của Em





“Tổng giám đốc, anh…”
“Cút!”
Nhiếp Chiêm Ba chỉ cần nhìn bộ dạng thê thảm, mặt mũi bầm dập ấy của Châu Kỳ Hoa thôi đã cảm thấy buồn nôn.

Suýt chút nữa Châu Kỳ Hoa đã hại chết Nhiếp Chiêm Ba rồi, chẳng lẽ còn mong ông ta nể nang gì nữa hay sao?
Bách hóa thời trang Near là sản nghiệp trực thuộc tập đoàn Bách Khang.

Ông chủ lớn Hứa Chí Bằng đã gọi điện dặn trước rồi, nếu không tiếp đón anh Tôn Hàn chu đáo thì cái chức tổng giám đốc này khỏi phải làm nữa.

Thế mà tên Châu Kỳ Hoa kia lại dám mạo phạm vị này đến mức này.

Nhiếp Chiêm Ba tát vào mặt Châu Kỳ Hoa mấy bạt tai liền mà vẫn thấy quá nhẹ, ông ta còn muốn giết đối phương luôn cho rồi.

“Tổng giám đốc Tôn, chắc hẳn anh đến đây để đàm phán hợp đồng của hai công ty chúng ta nhỉ, mời vào trong!”, Nhiếp Chiêm Ba cực kỳ cung kính khi đứng trước mặt Tôn Hàn.

Tất cả mọi người đều có cảm giác không chân thực.

Tổng giám đốc Tôn này rốt cuộc là người có địa vị thế nào mà lại được Tổng giám đốc của bách hóa thời trang Near tiếp đón niềm nở đến vậy?
“Đi thôi”.

Tôn Hàn nhìn Liễu Y Y vẫn còn thấy đầu ong ong, ra hiệu cho Nhiếp Chiêm Ba dẫn đường.

Sau khi vào văn phòng Tổng giám đốc, Nhiếp Chiêm Ba vội vã mở lời, “Tổng giám đốc Tôn, phía các anh đã chuẩn bị xong hợp đồng chưa nhỉ? Nếu như chưa có thì tôi sẽ bảo nhân viên soạn thảo một bản ngay.


Chỉ ký mỗi đơn hàng mùa thu thôi thì phiền phức quá, chúng ta dứt khoát ký luôn cả đơn hàng năm sau nhé!”
“Hả!”
Liễu Y Y thốt lên đầy kinh ngạc, còn chưa bàn bạc điều khoản hợp đồng gì cả mà đã ký hẳn hợp đồng cho hai năm ư!
Người ta đàm phán kinh doanh kiểu này à?
Nhưng Liễu Y Y không ngốc, cô cũng đoán được Tôn Hàn có bí quyết gì đấy rồi.

Nghĩ rồi lại càng thấy ấm ức hơn, rõ ràng đối phương có cách, vậy mà còn bảo cô chịu nhục trước.

Tôn Hàn ngồi trên ghế xô pha, nói bằng giọng bàn chuyện làm ăn, “Hợp đồng năm sau thì để năm sau hẵng nói.

Chúng ta đã đàm phán hợp đồng thì nên có quy trình đàm phán hợp đồng”.

“Về chuyện tiếp tục hợp tác giữa hai công ty, trước hết hãy để Liễu Y Y nói về hai mặt lợi và hại của việc hợp tác giữa bách hóa thời trang Near phía các anh và công ty thời trang Sâm Uy của chúng tôi, rồi mới quyết định”.

“Chuyện này thì không bàn đến quan hệ riêng tư”.

Liễu Y Y nắm chặt tập tài liệu trong tay.

Cô không hiểu Tôn Hàn đang nghĩ gì, rõ ràng hợp đồng đã nằm trong tầm tay rồi, sao lại phải vẽ vời thêm chuyện chứ?
Nhưng người lão luyện trên thương trường như Nhiếp Chiêm Ba lại nhìn ra, Tổng giám đốc Tôn đang muốn bồi dưỡng cho cô Liễu đây mà.

Nghĩ cũng đúng, người có thể khiến ông chủ lớn như Hứa Chí Bằng đích thân lên tiếng, sao có thể để ý đến bản hợp đồng cỏn con này chứ?
Thế là Nhiếp Chiêm Ba bèn kính cẩn nói với Liễu Y Y, “Vậy phiền cô Liễu trình bày về lợi ích của việc tiếp tục hợp tác giữa hai công ty!”
“Vâng, được…”
Liễu Y Y trừng mắt nhìn Tôn Hàn, sau đó bắt đầu tự tin trình bày theo tài liệu mà cô đã chuẩn bị.

Sau khi thao thao bất tuyệt suốt hai mươi phút, Liễu Y Y bắt đầu tổng kết.

“Công ty thời trang Sâm Uy chúng tôi là thương hiệu có thể sánh vai với các thương hiệu lớn của quốc tế, cũng là ngành nghề hàng đầu trong nước.

Còn quý công ty cũng là hàng thời trang đứng đầu
Giang Châu.

Nói vậy, việc công ty thời trang Sâm Uy không thể lên kệ ở bách hóa thời trang Near là một điều đáng tiếc đối với Sâm Uy.

Mà bách hóa thời trang Near không có sự hỗ trợ từ công ty thời trang Sâm Uy, chắc chắn cũng sẽ không trọn vẹn!”
“Cả hai công ty nên tiếp tục duy trì việc hợp tác này!”
Bộp bộp bộp!
Tôn Hàn vỗ tay tán thưởng, Liễu Y Y thực sự có óc kinh doanh, cũng rất chăm chỉ.

Chỉ cần được đào tạo tốt, dù là nhà thiết kế hay nhân tài của giới kinh doanh thì Liễu Y Y cũng sở hữu tương lai đầy rộng mở!
Tôn Hàn tự tin rằng mình có thể bồi dưỡng Liễu Y Y thành người phụ nữ phát triển rực rỡ nhất thành phố Giang Châu này!
“Cô Liễu quả là có cách nhìn rất độc đáo.

Nếu như chuyện hợp tác của hai công ty chúng ta bị ảnh hưởng vì tên sâu mọt Châu Kỳ Hoa kia thì anh ta chết chắc!”
“Tổng giám đốc Tôn và cô Liễu xin cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ sa thải Châu Kỳ Hoa và cho hai vị một lời giải thích!”

Nhiếp Chiêm Ba lập tức tỏ rõ thái độ đảm bảo sẽ khiến hai người họ hài lòng.

Có điều, ông ta quả thực đã đánh giá Liễu Y Y cao hơn, cứ tưởng cô chỉ là bình hoa đi cùng Tổng giám đốc Tôn thôi chứ.

Xem ra không phải, người ta đúng là có tài thật.

Đúng lúc này, Tôn Hàn lại giơ tay lên rồi ngắt lời, “Nếu Tổng giám đốc Nhiếp đã không có vấn đề gì về hợp đồng, vậy thì chúng ta ký nhé.

Có điều, mong Tổng giám đốc Nhiếp tạm thời giữ bí mật về chuyện ký kết hợp đồng!”
“Giữ bí mật ư?” Nhiếp Chiêm Ba thắc mắc.

“Có kẻ muốn nhìn tôi bẽ mặt, người ta cũng đã dựng sẵn sân khấu rồi.

Nếu tôi không phối hợp diễn cùng thì có lỗi với họ quá”.

Tôn Hàn đang ám chỉ Vương Bách Xuyên.

Nhiếp Chiêm Ba cũng hiểu được ý đối phương, bèn gật đầu đảm bảo, “Tổng giám đốc Tôn cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ kín chuyện này!”
“Nhưng mà chúng ta ký hợp đồng bao lâu nhỉ, Tổng giám đốc Tôn?”
Chuyện này chỉ có thể để vị trước mặt ông ta quyết định thôi!
“Một mùa.

Về hợp đồng mùa đông thì đến mùa đông hãy bàn”, Tôn Hàn nhẹ nhàng nói.

Sau khi mùa này qua đi, rất có khả năng anh sẽ không còn ở công ty thời trang Sâm Uy nữa.

Bây giờ anh có thời gian rảnh để bồi dưỡng Liễu Y Y không có nghĩa là anh sẽ rảnh rỗi mãi.

Anh là chủ nhân của Thiên Cửu môn, không nhàn hạ như vẻ ngoài đâu.

Thiên Cửu môn vẫn còn nhiều công việc đang chờ anh lắm.

“Tôi hiểu rồi”, đôi mắt Nhiếp Chiêm Ba lóe lên vẻ gian xảo, xem ra phó tổng giám đốc Vương Bách Xuyên của công ty thời trang Sâm Uy sắp phải chịu khổ rồi.

Kèn cựa với người ta mà lại không đi dò la lai lịch bối cảnh của người ta như thế nào.

Đáng đời lắm!
Nhác thấy Tôn Hàn và Liễu Y Y đã rời đi, Châu Kỳ Hoa mới sợ sệt bước vào văn phòng tổng giám đốc.

“Thưa Tổng giám đốc, tôi không biết Tôn Hàn là khách quý của sếp.

Nếu như biết thì có đánh chết tôi cũng không dám mạo phạm!”
Châu Kỳ Hoa có ngốc nghếch đến mấy thì bây giờ cũng biết chuyện này không còn đơn giản nữa.

Nhiếp Chiêm Ba nhớ đến lời dặn của Tôn Hàn, bèn trưng ra vẻ bất cần, “Có phải nhân vật tầm cỡ gì đâu, cũng chỉ là một tên con nhà giàu bình thường.

Bề ngoài thì nể mặt thế thôi, anh cho rằng tôi thực sự để tâm đến tên đó à?”

“Châu Kỳ Hoa, anh theo tôi lâu như vậy rồi mà còn không biết tôi là người thế nào ư? Nếu anh đã quyết định không ký hợp đồng với bên thời trang Sâm Uy thì tất nhiên tôi cũng không ký! Cứ yên tâm, tôi đã đuổi họ đi cả rồi”.

“Thật sao ạ?”
Châu Kỳ Hoa cảm thấy niềm vui ập đến có phần bất ngờ.

“Chẳng lẽ tôi lại gạt anh sao? Thôi, đến bệnh viện kiểm tra vết thương đi.

Tôi vẫn quan tâm đến anh lắm đấy”, Nhiếp Chiêm Ba ân cần nói.

Trong lòng thì cười khẩy, đã là người mà Tổng giám đốc Tôn muốn chơi thì Nhiếp Chiêm Ba chỉ đành chờ thêm vài ngày nữa mới đuổi việc tên này vậy.

Nếu không sẽ khiến tên Vương Bách Xuyên kia cảnh giác mất.


Sau khi rời khỏi bách hóa thời trang Near, Liễu Y Y cầm đơn hàng có giá trị hàng chục triệu tệ mà thấy mình như đang nằm mơ vậy.

Cô vẫn cảm thấy hơi khó tin, “Có được đơn hàng mười triệu này rồi, có phải tôi sẽ đứng đầu về doanh số tháng này không?”
Tuy rằng đơn hàng này có được nhờ Tôn Hàn, nhưng cô lại sực nhớ đến việc chỉ cần đứng đầu doanh số trong ba tháng là có thể khiến Tôn Hàn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình.

Thế nên Liễu Y Y quyết định chiếm luôn công lao lần này! Dù sao Tôn Hàn cũng chẳng quan tâm đến chút hoa hồng này.

Liễu Y Y không hề nhận ra bản thân cô đã dần dần không còn xa cách với Tôn Hàn nữa.

Ngồi ở ghế lái, Tôn Hàn cười nhẹ, “Một đơn hàng mười triệu thôi mà đã muốn đứng đầu doanh số, em xem thường bách hóa Near quá rồi.

Ít nhất cũng phải ba mươi triệu mới được, cố lên”.

“Mà nếu như mọi việc đã xong xuôi, vậy thì thời gian còn lại trong ngày hôm nay của em thuộc về anh rồi.

Đi cùng anh đến nhà một người bạn nhé!”
Tôn Hàn đã hứa với Lục Hạo rằng sẽ đưa cô chị dâu Liễu Y Y này đến gặp mặt.

Chọn ngày chi bằng gặp ngày, hôm nay đi luôn đi.

Tuy anh không chắc mình và Liễu Y Y có thể tiến xa đến đâu, nhưng không thử làm sao biết được.

Liễu Y Y nói với vẻ không bằng lòng, “Tôi...!Đây là thời gian cho công việc cơ mà!”
Tôn Hàn đáp lại, “Anh là sếp của em!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.