[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 33: Năm Trăm Nghìn Tiền Sính Lễ





Tại một trấn nhỏ nằm ven thành phố Giang Châu.

So với sự sầm uất nơi phố thị, ở trấn mộc mạc hơn rất nhiều.

Nhà của Lục Hạo ở ngay trấn này, bố mẹ cậu ta mở một cửa hàng quần áo nhỏ để kiếm sống.

Cửa hàng quần áo dù có kiếm được bao nhiêu tiền đi nữa, thì cũng chỉ miễn cưỡng nuôi sống qua ngày mà thôi.

Trong nhà họ chẳng có mấy đồng tiết kiệm.

Năm xưa, nếu không nhờ quen được một người anh lớn như Tôn Hàn, thì dù Lục Hạo có tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng cũng sẽ không được nở mày nở mặt trong một khoảng thời gian ngắn ấy.

Chỉ là sau khi Tôn Hàn vào tù, Lâm Mỹ Quyên thấy Lục Hạo chướng mắt, nên đã dồn ép Lục Hạo đến mức khiến khoản tiền mà cậu ta tích cóp mấy năm trời đều hết sạch, sau đó mới đuổi cổ Lục Hạo ra khỏi nhà.

Lúc này, trong nhà Lục Hạo đang có hai vị khách.

Là hai bố con, cũng là đối tượng của Lục Hạo và bố cô ta.

Hôm nay họ đến đây để bàn chuyện cưới xin, nhưng mọi việc không được suôn sẻ lắm.


“Ông thông gia à, ông đòi năm trăm nghìn tiền sính lễ có phải là hơi nhiều quá rồi không?”, ông Lục là người đàn ông trung niên đã ngoài năm mươi, hỏi bằng vẻ khó xử.

Với tình cảnh của nhà họ thì đừng nói là năm trăm nghìn, để xoay được hai trăm nghìn đã là cả một vấn đề rồi.

Vẻ mặt của bà Lục cũng rất bất lực, nhà gái đòi tiền sính lễ quá nhiều.

“Ha ha, năm trăm nghìn mà nhiều quá à? Đó là tôi còn chưa bảo Lục Hạo phải mua được một căn nhà ở trung tâm thành phố đấy nhé.

Lục Hạo à, Đình Đình nhà chú xinh đẹp là thế, vậy mà cháu lại thấy nó không xứng đáng với khoản sính lễ ấy sao? Có phải cháu không nghĩ cho Đình Đình hay không?”
Lâm Khai Hoài, cũng chính là bố của Lâm Đình Đình, hoàn toàn phớt lờ tình cảnh khó khăn của gia đình Lục Hạo, vẻ mặt còn khinh khỉnh.

“Chú ơi, làm sao cháu lại không nghĩ cho Đình Đình được ạ? Chỉ là hiện giờ nhà cháu thực sự không có nhiều tiền như vậy!”
Lục Hạo vội vã phân trần, rồi nhìn sang Lâm Đình Đình với vẻ khẩn cầu, “Đình Đình, em nói với chú giúp anh đi, có thể giảm bớt tiền sính lễ được không? Sau này anh chắc chắn sẽ khiến em hạnh phúc mà!”
Lâm Đình Đình trừng mắt nhìn Lục Hạo đầy bất mãn, không hề có ý hiểu cho cậu ta, “Lục Hạo, bảo anh bỏ ra chút tiền sính lễ thôi thì đã làm sao chứ? Mới hai hôm trước, con gái của người anh em tốt vừa ra tù của anh đón sinh nhật, anh còn mua tặng cả quần áo của Duyên Đạo cơ mà, mấy nghìn tệ cơ đấy! Lúc ấy em có thấy anh tiếc tiền đâu!”
“Ngày xưa em thích anh là vì anh tốt nghiệp từ trường danh tiếng, nghĩ rằng anh sẽ có thể như lúc trước, leo lên được chức quản lý trong công ty”.

“Nhưng chúng ta đã ở bên nhau hai, ba năm nay rồi, thế mà anh vẫn chỉ là một nhân viên quèn, đồng lương còn chưa đủ nuôi sống bản thân nữa.

Đã vậy, thỉnh thoảng anh còn mua này sắm nọ cho con gái của anh anh nữa chứ.

Anh bảo em làm sao yên tâm lấy anh đây?”
Lục Hạo bị nói đến mức không phản bác được gì.

Không phải là cậu ta không kiếm ra tiền, cũng chẳng phải do năng lực yếu kém.

Nhưng trong thời gian Tôn Hàn ngồi tù, cậu ta phải chăm sóc Đồng Đồng thật tốt.

Việc khác thì Lục Hạo không giúp được, nhưng thi thoảng đưa Đồng Đồng đi chơi và mua ít đồ cho cô bé là chuyện nên làm.

Cũng chính vì Đồng Đồng đã tiêu hao quá nhiều sức lực của Lục Hạo nên quả thực mấy năm nay, sự nghiệp của cậu ta không thăng tiến mấy.

Mắng nhiếc một hồi, Lâm Đình Đình thẳng thắn ngửa bài, “Lục Hạo, hôm nay em nói cho anh biết, em trai em lấy vợ, người ta cũng đòi năm trăm nghìn tiền sính lễ.

Cứ cho là em không nghĩ cho bản thân em, thì cũng phải nghĩ cho đứa em trai duy nhất của mình”.

“Nếu chuẩn bị được năm trăm nghìn tiền sính lễ, chúng ta sẽ đính hôn.

Còn nếu không thì bỏ đi.

Xem như em đã mù suốt mấy năm qua!”
Nghe đến câu này, Lục Hạo lập tức nổi giận đùng đùng.


Mặc cho bố mẹ can ngăn, cậu ta đột nhiên đứng phắt dậy, “Lâm Đình Đình, là tôi đã mù suốt mấy năm qua mới đúng.

Bỏ thì bỏ, làm như tôi cần cô lắm vậy”.

“Cô tưởng tôi không biết cô là loại người gì sao? Suốt ngày chơi bời ở hộp đêm, ăn uống say xỉn với mấy đứa bạn chẳng ra làm sao, tôi đã trả tiền cho cô biết bao nhiêu lần rồi hả?!”
“Tôi còn tưởng cô chỉ thích ăn chơi thôi.

Nhưng bây giờ thì tôi hiểu rồi, cô xem Lục Hạo này là thằng ngốc để lừa tiền thôi!”
“Mẹ kiếp, chuyện em trai cô cưới hỏi thì liên quan quái gì đến tôi! Em trai cô không có tiền sính lễ thì đòi tôi, tôi thừa tiền lắm chắc?!”
Có lẽ vì đã chịu đựng quá lâu, nên bây giờ Lục Hạo đã trút ra hết sự bất mãn trong lòng.

Lục Hạo thực sự rất thích Lâm Đình Đình, nếu không đã chẳng đối xử với cô ta như vậy.

Nhưng nếu Lâm Đình Đình thật lòng thích Lục Hạo thì đã không đối xử với cậu thế này!
Rõ ràng biết Lục Hạo không có số tiền năm trăm nghìn tệ ấy, vậy mà vẫn như một con quỷ hút máu bắt cậu ta phải bỏ ra.

“Lục Hạo, cháu ăn nói kiểu gì đấy hả? Cháu không lấy con gái chú thì vẫn có người muốn lấy nhé! Chú nói cho cháu biết, cháu và Đình Đình mà đường ai nấy đi thì đấy là tổn thất của cháu!”
Nghe Lục Hạo nói vậy, Lâm Khai Hoài không hài lòng chút nào.

“Ông thông gia à, Lục Hạo nó chỉ nói vậy do giận quá thôi.

Mong ông đừng trách, đừng trách nó nhé!”
Ông Lục vội vàng lên tiếng hòa giải rồi dùng mắt ra hiệu cho Lục Hạo đừng nói lung tung, còn ầm ĩ nữa thì vợ con sẽ bỏ đi mất đấy.

“Hừ, con gái tôi đã nói rõ rồi đấy.

Nếu nhà ông bỏ ra năm trăm nghìn tiền sính lễ cho con trai tôi kết hôn, vậy thì tôi sẽ đồng ý cho hai cháu đính hôn.

Còn nếu không thì chuyện này bỏ đi vậy!”, Lâm Khai Hoài ngạo mạn hừ một cái, không hề cho đối phương thương lượng thêm nữa.

Lâm Đình Đình cũng nghiêm mặt lại, bày tỏ việc cùng ý kiến với bố mình.

“Ông thông gia à, hay là thế này, chúng tôi cố gắng xoay được năm trăm nghìn tệ rồi thì cho hai cháu kết hôn luôn, được không?”
Ông Lục cắn răng đưa ra quyết định này.

Đây là chung thân đại sự của con trai ông, dù điều kiện mà nhà gái đưa ra có khó khăn đến mấy thì ông cũng đành chấp nhận.

Có đập nồi bán sắt cũng phải kiếm đủ năm trăm nghìn cho con trai ông.

“Bố à!!”, Lục Hạo ấm ức vô cùng.

“Con đừng lên tiếng nữa!”, ông Lục quát con.


Lâm Khai Hoài đảo mắt một hồi thì từ chối ngay, “Có sính lễ cũng chỉ đính hôn trước thôi.

Muốn kết hôn thì phải mua nhà mới được, nếu không thì tôi phải để con gái rượu của mình chịu khổ cùng con trai ông à!”
Những lời hăm dọa này khiến ông bà Lục đều cảm thấy tuyệt vọng khôn cùng.

Làm sao họ kiếm được tiền đây?!
Có lẽ Lâm Khai Hoài cũng cảm thấy đối phương không đáp ứng được yêu cầu này, nếu ép buộc quá e rằng sẽ mất cả chì lẫn chài, ngay cả khoản tiền sính lễ năm trăm nghìn kia cũng không lấy được.

Thế là ông ta bèn lựa lời uyển chuyển hơn, “Lục Hạo à, không phải là chú ép cháu, có điều chú chỉ có đứa con gái này thôi, chú muốn con bé được hạnh phúc mà!”
“Thật ra hai đứa vẫn còn trẻ, đương lúc lấy sự nghiệp làm trọng, kết hôn muộn vài năm cũng không vấn đề gì.

Hay là thế này, nhà cháu chuẩn bị tiền sính lễ trước rồi đính hôn đi.

Chờ vài năm nữa cháu mua được nhà ở thành phố rồi sẽ kết hôn ngay, được không nào?”
Ông bà Lục nghe vậy cũng hơi dao động, e là đành phải làm vậy thôi.

Nhưng họ vẫn còn hơi lo lắng, ngộ nhỡ đưa tiền sính lễ rồi Lâm Đình Đình không kết hôn với Lục Hạo thì biết làm sao?
Trong lòng Lục Hạo lại càng hiểu rõ điều đó hơn.

Cậu ta xua tay từ chối thẳng thừng, “Không cần, cháu không trèo cao với tới con gái của chú được đâu ạ, hủy bỏ chuyện cưới xin này đi vậy!”
Tình cảm đã không còn, đau lòng thì tất nhiên là có, nhưng Lục Hạo không thể trơ mắt nhìn bố mẹ già cả rồi vẫn phải gồng gánh một khoản nợ khổng lồ chỉ vì chuyện sính lễ của mình.

“Lục Hạo, trong lòng anh không hề có em ư?!”, Lâm Đình Đình cực kỳ giận dữ.

Lục Hạo đáp bằng giọng lạnh tanh, “Hừ, trong lòng ai không có ai, mọi người đều biết cả mà?!”
Đúng lúc này, một chiếc Mercedes-Benz S màu đen đỗ trước nhà Lục Hạo.

Tôn Hàn cầm theo hai túi quà rồi cùng Liễu Y Y bước xuống xe.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh vừa tiến về phía ông Lục vừa mỉm cười.

“Chú ơi, cháu là Tôn Hàn, chú còn nhớ cháu chứ ạ?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.