“Cậu Đường cố lên!”
“…”
Cùng tiếng hò reo của đám đông, đèn sau của hai chiếc xe thể thao tựa như hồ quang điện, vẽ lên những đường rực rỡ trên bầu trời đêm rồi phóng vụt đi.
Chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, rồi vòng xuống đường Bàn Sơn.
Liễu Y Y lái chiếc 488, bám sát Lamborghini đang đi trước một bước, vẻ mặt rất nghiêm túc và căng thẳng.
“Nhiều năm rồi không lái xe nên còn chưa quen, không lái tốt sẽ thua!”
Những lời Liễu Y Y nói đều là sự thật.
Đã năm, sáu năm rồi cô không động vào ô tô.
Tuy hôm nay cô đã có một buổi chiều để tập làm quen, nhưng thao tác vẫn còn trầy trật lắm.
Đường Mân chỉ là một người chơi xe, nhưng ít nhiều gì cũng có chút ít bản lĩnh, lại còn đang đi trước Liễu Y Y một bước, lái chiếc Lamborghini ngay phía trước.
“Cố gắng hết sức là được, không cần quan tâm đến thắng thua”.
Tôn Hàn ngồi ở ghế phó lái lại chẳng hề lo lắng chút nào, còn bổ sung một câu, “Đường Bàn Sơn dài tổng cộng khoảng mười ki-lô-mét, đi về hai mươi ba ki-lô-mét.
Về cơ bản, trong mọi cuộc đua, thắng thua nằm trong mười ba đến mười lăm phút, có mười sáu đoạn đường thích hợp để vượt.
Đa phần, trong trường hợp ngang tài ngang sức, việc quyết định thắng thua sẽ nằm ở ba khúc cua lớn ở ki-lô-mét cuối cùng!”
“Chúng ta chỉ cần theo sát đuôi xe phía trước, khiến Đường Mân có ảo giác rằng chúng ta cố ý để gã chạy trước để đùa giỡn gã, tạo áp lực tâm lý cho gã rằng không phải là chúng ta không có cơ hội giành chiến thắng”.
“Không cần di chuyển quá nhanh, mà phải thật ổn định.
Tốc độ không cần nhanh, mà phải đẹp! Ừm, là vậy đấy!”
Liễu Y Y lại phải trợn mắt nhìn anh, “Anh nghĩ đây là biểu diễn à? Là thi đấu đấy!”
Tôn Hàn buồn cười, “Thì cứ xem đây là biểu diễn là được mà.
Thật ra trong thi đấu thì thứ mà đôi bên đấu với nhau không chỉ có tài năng, mà còn cả tố chất tâm lý nữa”.
“Chúng ta nghĩ như thế đi, dù gì cơ hội thắng cũng không cao, cứ nghĩ theo hướng sẽ thua, cố gắng chạy đến cuối cùng là được!”
Hờ, nghe cũng có lý.
Liễu Y Y điều khiển chiếc 488 vòng qua khúc cua, đột nhiên hỏi bằng giọng tò mò, “Sao anh biết nhiều quá vậy? Ý tôi là về đường sá trên núi Vân Bàn ấy”.
Tôn Hàn nói với cô như thể nói với kẻ ngốc, “Chị hai của tôi ơi, chẳng lẽ mình không cần tìm thông tin trước khi thi đấu à? Giống như khi có khách hàng cần đặt đơn hàng năm triệu của công ty chúng ta vậy, lẽ nào em không đi tìm hiểu thông tin của khách trước khi gặp họ sao?”
Thôi được rồi, Liễu Y Y không còn lời nào để nói.
Liễu Y Y bị Tôn Hàn ép tham gia cuộc đua này nên cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ làm quen lại với ô tô trong một khoảng thời gian rất ngắn, đến giờ đua thì lái chiếc 488 lên núi thôi.
“Thôi kệ đấy, cứ làm theo lời anh đi! Tôn Hàn, dù tôi thua thì cũng không thể lên xe của gã kia đâu đấy!”
Đây không phải là vấn đề chơi xỏ, mà là Liễu Y Y biết tỏng ý của Đường Mân, lên xe gã là chuyện không thể.
“Yên tâm đi, dù em chịu thì tôi cũng không đồng ý, anh có thể hứa với Đồng Đồng thì cũng không đồng ý!”
Vù vù!
Tốc độ của hai chiếc xe rất nhanh, tất cả đều dao động ở khoảng một trăm yard, vì để đảm bảo động lực ổn định và độ nhạy khi tăng tốc, Liễu Y Y luôn điều khiển xe ở mức năm sáu, giữ tốc độ vòng quay ở mức trên bốn nghìn vòng.
Nhanh như chớp, chính là từ mô tả chuẩn xác nhất.
Tốc độ một trăm yard gần như là tốc độ cực hạn khi lái ở một nơi đầy rẫy khúc cua như núi Vân Bàn.
Tất nhiên, nếu là tuyển thủ chuyên nghiệp, tăng thêm bốn mươi, năm mươi yard nữa thì vẫn điểu khiển được xe thôi.
Nhưng đối với dân nghiệp dư, tốc độ này thực sự đã rất nguy hiểm rồi.
Liễu Y Y bám sát phía sau còn đỡ, có sẵn xe phía trước mở đường nên dễ lái hơn rất nhiều.
Nhưng còn Đường Mân đang lái ngay phía trước thì cực kỳ khó chịu.
Lúc này họ đã xuống núi Vân Bàn và đi từ một giao lộ khác để vòng ngược lên núi.
Dọc đường đi, gã đã đã cố gắng hết sức để giữ khoảng cách với chiếc 488.
Nhưng vấn đề là dù Đường Mân có tăng tốc nhanh hay bẻ cua thế nào thì đối phương vẫn có thể theo sát gã.
Chưa hết, rõ ràng người ta có cơ hội lái vượt lên nhưng lại không hề có ý muốn vượt, làm gã có cảm giác như mình đang bị trêu đùa vậy.
“Mẹ kiếp, nhỡ mà thua dưới tay phụ nữ rồi bị đồn đãi khắp Ma Đô thì ông không ngóc đầu dậy trong cái giới này được nữa mất!”
Đường Mân trở nên nóng nảy, bèn nghiến răng đạp mạnh chân phải lên chân ga, xuống gần hai phần năm độ sâu.
Ầm ầm ầm!!
Động cơ của chiếc xe thể thao Lamborghini gầm lên dữ dội, và tốc độ của xe lại được tăng lên.
Một trăm hai mươi, một trăm ba mươi, một trăm bốn mươi…
Đến khi đã tăng tốc lên một trăm năm mươi lăm yard, Đường Mân cảm thấy con đường đã bắt đầu trở nên mơ hồ, thần kinh căng thẳng cực độ, vừa rồi cũng không tiếp tục nhấn ga nữa.
Đây là đã cực hạn của cực hạn của gã trên con đường này rồi.
Chỉ trong vài giây, chiếc 488 phía sau đã bị bỏ xa cả trăm mét, khoảng cách vẫn đang được nới rộng.
Liễu Y Y hơi hoảng hốt, “Hơn một trăm năm mươi yard, gã muốn chết đấy à?!”
“Điều này chứng minh cảm xúc của Đường Mân đang rất rối loạn, đây chính là cơ hội.
Bám sát thêm chút nữa, gã không sợ, em cần gì phải sợ”, khóe miệng Tôn Hàn chợt nhếch lên.
Tôn Hàn không rành về đua xe, nhưng lại nắm khá rõ tâm lý người khác.
Bây giờ Đường Mân giống như một con bạc đã đánh đến đỏ mắt, trạng thái này chính là lúc dễ mắc sai lầm nhất.
“Nhưng… ngộ nhỡ lật xe thì có thể sẽ xảy ra án mạng đấy!”
Liễu Y Y có đôi chút không đành lòng.
Vào buổi tối, tầm nhìn của xe sau chắc chắn tốt hơn tầm nhìn của xe trước, công việc dò đường đã có Đường Mân làm rồi.
Nếu Đường Mân dám tăng tốc lên một trăm năm mươi yard thì Liễu Y Y cũng dám tăng đến mức ấy.
Vấn đề là nếu cô còn ép nữa thì e rằng chiếc Lamborghini phía trước sẽ gặp bất trắc.
“Với hạng cậu ấm không hiểu lý lẽ như Đường Mân thì em không cần lo cho gã làm gì.
Hơn nữa, xe thể thao có giá hàng chục tệ có độ an toàn mà, không dễ xảy ra bất trắc đâu”, Tôn Hàn cất tiếng.
Chuyện này…
Liễu Y Y do dự một lúc rồi quyết định tăng tốc bám theo.
Mấy gã con nhà giàu này có tính chiếm hữu cực cao, chỉ cần ưng mắt cô gái nào là sẽ không màng hậu quả, bất chấp thủ đoạn để giành được.
Nhỡ cô thua rồi bị tên Đường Mân này bám theo không buông thì phiền lắm!
Đường Mân ở phía trước còn chưa vui được hai phút thì đã nhìn thấy chiếc 488 kia bắt kịp mình.
Chuyện này khiến Đường Mân tức phát điên.
Gã đã chạy với tốc độ này mà còn dám theo kịp.
Vừa nổi cáu một cái là tiếp tục tăng tốc!
Tính năng của xe thể thao Lamborghini thì không cần phải bàn rồi, ba bốn trăm còn tăng ngay được nữa là, thế nên chỉ trong tích tắc, tốc độ đã lên đến một trăm bảy mươi.
Lúc này Đường Mân đã cảm thấy mọi vật trước mắt đều xiên xiên vẹo vẹo, lái xe hoàn toàn dựa vào cảm giác.
Với con đường như thế này, dù có là dân chuyên nghiệp cũng không dám chạy với tốc độ trên một trăm bảy mươi.
“Ông đây không tin với tốc độ này mà cũng dám theo!”
Đường Mân nhìn qua gương chiếu hậu, thấy khoảng cách giữa mình và chiếc xe 488 kia cuối cùng cũng được kéo giãn ra thì mỉm cười đắc ý.
Nhưng ngay sau đó, gã đã đến một khúc cua gấp liên tục, và chiếc Lamborghini trong cơn hoảng loạn đã chực lao ra khỏi con đường.
Đường Mân vội vã vừa bẻ tay lái vừa giảm tốc độ, rồi lập tức mất lái.
Chiếc xe Lamborghini tựa như bị mất kiểm soát, bắt đầu lạng lách qua lại trên đường….