[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 50: Để Tôi Nhắc Cho Anh Còn Nhớ Chu Lão Lục Không





Năm triệu tệ đấy!
Mấy tên đàn em đi cùng tuy chỉ được chia một ít, nhưng ít nhất ai có mặt đều sẽ có phần!
Mã Quân liếc nhìn Tôn Hàn, sau đó đi đến ngồi xuống trước mặt anh.

Hắn đặt cánh tay lên bàn, chiếm một diện tích khá lớn.

Hắn dùng ngón tay cái chỉ vào Tạ Viễn đứng đằng sau, bật cười ha hả: "Anh bạn này, tôi nghe nói cậu kê thuốc linh tinh gì đấy cho mẹ người anh em của tôi, thế là mẹ người anh em của tôi phải nhập viện, giờ bệnh tình còn đang nguy kịch".

"Tạ Viễn là người anh em thân thiết của tôi, mẹ anh ta cũng là mẹ tôi, cậu cảm thấy chúng ta có nên bàn bạc thật kỹ chuyện này không?"
Tạ Viễn vô cùng đắc ý, nhưng cũng không quên nhắc nhở: "Anh Mã, thực ra tên này cũng khá am hiểu về Y học, tôi còn muốn anh ta cứu mẹ tôi!"
"Ừ!"
Mã Quân gật đầu, lại quay ra nhìn Tôn Hàn: "Tôi cũng không nhiều lời nữa, chuyện bồi thường thì cứ theo ý của Tạ Viễn.

Chúng tôi cũng không cần nhiều đâu, năm triệu tệ là được rồi, anh bạn thấy thế nào?"
Đã có danh tiếng, Mã Quân còn chẳng thèm nói vòng vo, vừa mở miệng đã đòi tiền.

Tôn Hàn trầm mặc một lúc, đánh giá Mã Quân với ánh mắt sâu xa: "Các người không thấy rằng các người giống như đang ăn cướp à?"
"Thằng kia, đừng có rượu mời không uống cứ muốn uống rượu phạt! Đại ca, em thấy hay là đập gãy một cái chân của nó đã, để nó phải ngoan ngoãn!"
"Phải, để nó biết cái gì gọi là lễ độ!"
Thấy Tôn Hàn không định đưa tiền, đám đàn em Mã Quân mang theo liền ồn ào uy hiếp.

Chiêu này lúc nào cũng vô cùng hiệu nghiệm.


Đám người trước kia họ đối phó, hoặc là uy hiếp mấy câu, hoặc là trực tiếp cho một trận.

Đừng nói là đưa tiền, cho dù bắt phải giao cả vợ ra cũng không ai dám ho he câu nào.

Mã Quân nở nụ cười hung ác: "Cậu họ Tôn đúng không, tôi gọi cậu là cậu Tôn nhé.

Cậu cũng thấy rồi đấy, đám anh em của tôi hơi nóng tính.

Nếu cậu không dứt khoát, đám anh em của tôi mất hứng thì đến cả tôi cũng không ngăn được họ đâu".

"Lần trước có một tên nói lắm thêm một câu mà bọn họ đã đánh gãy tay rồi, tôi nhìn mà cũng thấy không đành lòng!"
Tạ Viễn cũng trở nên huênh hoang: "Tên họ Tôn kia, anh hãy ngoan ngoãn đưa tiền đi, sau đó lập tức tới nhà chữa bệnh cho mẹ tôi, có nghe không hả?"
Ngang ngược thật đấy!
Vẻ mặt Tôn Hàn vẫn luôn bình tĩnh, anh cũng không sốt ruột quyết định chuyện có đưa tiền hay không, chỉ thấy hơi tò mò.

"Anh Mã đúng không, phải rồi, tôi nghe nói ở thành phố Giang Châu thì kẻ sành sỏi nhất trong ngành của các anh chính là Trương Bát Bì, anh có biết người đó không?"
Ai mà không biết Trương Bát Bì chứ?
"Tất nhiên là biết, trước kia tôi làm việc dưới trướng hắn.

Nhưng sau này hắn đắc tội ai đó, bị đánh gãy hai chân sau đó bị đuổi khỏi thành phố Giang Châu".

"Nếu cậu Tôn muốn lấy danh tiếng của hắn để hù dọa tôi thì e là đã sai rồi!", Mã Quân nói với giọng không đồng tình.

Trương Bát Bì giờ đây chỉ còn là quá khứ.

"Ồ, nói như vậy thì công ty tài chính Tài Nguyên chính là công ty mà Trương Bát Bì gom tiền vào rồi.

Người xử lý Trương Bát Bì tên là gì ấy nhỉ...hình như là người của Lý Tứ Hổ ra tay, người này giờ thế nào rồi?", Tôn Hàn hỏi
Mã Quân lập tức trở nên kiêng dè: "Cậu đừng có nói là cậu biết anh Tứ đấy nhé?"
Nếu tên Tôn Hàn trước mặt là bạn của anh Tứ thì hắn không thể không kiêng dè.

"Anh Mã, anh đừng có nghe anh ta nói lung tung, sao anh ta có thể quen anh Tứ được?"
Tạ Viễn rất sốt ruột, hoàn toàn không hề tin Tôn Hàn quen biết Lý Tứ Hổ.

"Anh Tứ, nghe có vẻ rất lợi hại đấy nhỉ".

"Thế này nhé, tôi có thể đưa năm triệu tệ.

Bảo anh Tứ của các người tới lấy, chỉ cần hắn dám lấy thì đừng nói là năm triệu trệ, năm mươi triệu tệ tôi cũng sẽ đưa!"
Lúc này Tôn Hàn lại nói như vậy.

Nhưng khi nghe thấy năm mươi triệu tệ, Mã Quân lại chẳng hề thấy vui vẻ chút nào mà càng thấy kiêng dè, dường như đã chạm phải điểm mấu chốt.


Tên này nói lớn lối như vậy không phải là vì quen biết anh Tứ, mà là hoàn toàn không coi anh Tứ ra gì.

Thành phố Giang Châu rất lớn, những nhân vật lợi hại cũng đầy nhan nhản.

Mà những kẻ cho vay nặng lãi như họ cũng chỉ có chút bản lĩnh tung hoành ở cái tầng lớp thấp nhất này thôi.

Nếu như gặp những người ở tầng lớp trên thì họ chẳng khác gì con sâu cái kiến.

Mã Quân giờ bắt đầu thấy hối hận, sao có thể chưa nghe ngóng kỹ càng đã đồng ý làm việc này cho Tạ Viễn chứ.

Sao hắn không chịu nghĩ kỹ, người có thể lấy ra được năm triệu tệ đâu thể nào là người bình thường được?
"Cậu Tôn, chuyện này là do tôi có mắt không tròng, mong cậu bỏ quá cho.

Coi như tôi chưa nhắc đến chuyện tiền nong!"
Tuy năm triệu tệ rất béo bở, nhưng Mã Quân hiểu rằng có tiền mà không còn mạng để xài thì cũng công cốc.

Cho dù hắn vẫn hoài nghi tên họ Tôn này chỉ đang phô trương thanh thế, nhưng Mã Quân vẫn quyết định lùi bước.

Ngộ nhỡ người ta là một nhân vật tầm cỡ thì năm triệu tệ không hề đáng giá.

Tạ Viễn đỏ ngầu đôi mắt: "Anh Mã, tên này đang dọa anh thôi, anh đừng có bị hắn dọa!"
Bốp!
"Ở đây không đến lượt mày nói chuyện!"
Mã Quân liền vung một cái tát lên mặt Tạ Viễn, gân xanh nổi hằn lên.

Sau khi ăn tát, Tạ Viễn không dám nói chuyện nữa.

Tôn Hàn liền bật cười: "Cũng có mắt nhìn đấy, xem ra mấy tên côn đồ như các người cũng không phải đồ ngốc.

Nhưng mà anh vẫn nên gọi điện cho Lý Tứ Hổ thì tốt hơn đấy".

"Cậu Tôn..."
Mã Quân rất khó xử, Tôn Hàn đang có ý muốn truy cứu đến cùng.

"Gọi đi!", Tôn Hàn chỉ thốt ra đúng hai chữ.

Mã Quân hết cách, chỉ có thể gọi cho Lý Tứ Hổ.

Vừa hay cũng có thể kiểm tra xem tên này có nói thật không.

Sau khi điện thoại được kết nối, Mã Quân liền tóm tắt tình huống, sau đó hai tay đưa điện thoại cho Tôn Hàn.

Nhưng câu đầu tiên của Tôn Hàn đã đẩy Mã Quân vào vực sâu.


"Lý Tứ Hổ, anh phải cảm ơn đám đàn em của anh đấy, nếu không thì tôi đã quên mất anh rồi".

Chỉ một câu thôi đã khiến đám người Mã Quân quay ra nhìn nhau.

Giọng điệu thế này rõ ràng là hoàn toàn không coi anh Tứ của bọn họ ra gì.

"Cậu là ai?"
Trái tim của Lý Tứ Hổ đầu bên kia khẽ run lên, cảm thấy giọng người này vô cùng quen thuộc.

"Không nhớ quán bar Hoàng Triều nữa à? Vậy tôi nhắc cho anh nhớ nhé, còn nhớ Chu Lão Lục không".

Soạt!
"Cậu, cậu Tôn!!", Lý Tứ Hổ đầu bên kia run cầm cập.

Mẹ nó chứ, thực sự là sát thần đó à!
Lúc này Lý Tứ Hổ chỉ muốn băm vằm Mã Quân ra.

Tên này ai cũng dám chọc vào à!
Tôn Hàn liếc nhìn Mã Quân đang sợ hãi tới nỗi không dám thở mạnh, liền lạnh nhạt nói: "Ngành nào cũng đều có đường riêng của ngành đó.

Tuy tôi chẳng coi mấy kẻ làm ngành này như các người ra gì, nhưng tôi cũng không muốn tuyệt đường sống của các người chỉ vì cảm xúc của tôi".

"Tuy nhiên, làm việc gì cũng phải có quy tắc.

Đám chuột nhắt các người kiếm miếng ăn thì đừng có làm như mình giống chúa tể sơn lâm".

"Đám người Mã Quân đem tới hôm nay, sau này tôi không muốn nhìn thấy chúng ở thành phố Giang Châu nữa.

Ngoài ra, mong rằng đây là lần cuối chúng ta nói chuyện với nhau".

Tôn Hàn cúp máy, anh đưa điện thoại lại cho Mã Quân: "Các người có thể đi được rồi".

Sắc mặt Mã Quân thay đổi liên tục, sau đó trở nên khó coi, giọng hắn run lẩy bẩy: "Cậu Tôn, xin cậu hãy cho tôi một cơ hội!"
"Nếu còn nói thêm một câu nữa thì đến cả cơ hội rời khỏi thành phố Giang Châu cũng không có đâu".

Tôn Hàn lạnh lùng nhìn lướt qua, sau đó nhìn Tạ Viễn đang run như cầy sấy, nở nụ cười rét lạnh: "Anh phải ở lại!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.