[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 56: Gặp Khách Hàng Trên Danh Nghĩa





Thoạt nghe, có vẻ Lâm Mỹ Quyên đã suy nghĩ rất chu toàn cho anh.

Nhưng ngẫm kĩ lại thì nào có chuyện tốt như thế.

Nếu không phải vì kiến trúc Phong Quyên sắp được rót vốn hai tỷ, Lâm Mỹ Quyên sợ rằng đêm dài lắm mộng nên mới vội vã ly hôn, để danh chính ngôn thuận nhận vốn với tư cách chủ sở hữu của kiến trúc Phong Quyên, thì còn lâu cô ta mới đồng ý bỏ năm triệu ra làm… phí ly hôn!
Vừa cho năm triệu, vừa dùng chuyện Tôn Hàn từng ngồi tù để uy hiếp anh.

Thủ đoạn bức ép người khác của cô vợ Lâm Mỹ Quyên này đúng là không tệ!
“Còn nghĩ gì nữa? Chẳng lẽ anh thực sự muốn cả ngói vỡ ngọc nát? Tôn Hàn, ngói chưa chắc nát, nhưng ngọc chắc chắn sẽ vỡ!”, Lâm Mỹ Quyên nghiêm mặt uy hiếp.

“Ai là ngọc, ai là ngói cơ?”
Tôn Hàn không cho là vậy.

Anh không có ý định ký tên, mím môi nói, “Tôi đang nghĩ, liệu có nên lật lại vụ án bắt cóc của Y Y hay không nhỉ”.

Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng Lâm Mỹ Quyên vừa nghe đã biến sắc ngay lập tức.

Thế nhưng cô ta vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh, “Anh đã từng đồng ý bỏ qua chuyện này!”
Một khi lật lại vụ án bắt cóc ấy, Lâm Mỹ Quyên có thể sẽ phải đối mặt với việc ngồi tù!
Tôn Hàn nói với vẻ bất cần, “Chính cô cũng từng nghiêm túc nói rằng sẽ sửa chữa lỗi lầm, thay đổi tính tình đấy thôi? Cô thay đổi đến đâu rồi?”
Ánh mắt hung tợn của Lâm Mỹ Quyên không doạ dẫm được Tôn Hàn.

Cô ta đành mềm mỏng hơn, nói với vẻ thiện ý, “Tôn Hàn, tôi hứa với anh, chỉ cần anh đồng ý ly hôn, chờ sau khi kiến trúc Phong Quyên được rót vốn, tôi sẽ cho anh thêm năm triệu! Nếu anh vẫn chưa hài lòng, tôi sẽ trả căn biệt thự cho anh, được không?”

Cô ta cũng bị Tôn Hàn nắm thóp nên không dám trở mặt, đành tìm cách lừa anh ký đơn ly hôn trước rồi mới bàn tiếp.

“Lâm Mỹ Quyên cô thích múa mép nói suông là chuyện của cô, còn tôi chỉ cần công ty của tôi mà thôi.

Những cái khác, tôi không hề có hứng thú!”, Tôn Hàn từ chối thẳng.

Lâm Mỹ Quyên tức đến mức nổ phổi, “Tôn Hàn, anh chỉ không thích nhìn tôi sống tốt hơn anh mà thôi!!”
“Thôi, nói nhiều với người như cô cũng chỉ phí lời.

Hôm nay đến đây nhé.

Năm ngày nữa, nếu cô không đồng ý trao trả công ty cho tôi, thì tôi sẽ dùng cách của mình để lấy lại nó.

Tự thu xếp đi nhé!”
Tôn Hàn quả thực rất lười phí lời với kẻ tự cho mình là đúng như Lâm Mỹ Quyên, không thông được.

Rồi anh đứng dậy, rời hỏi quán cà phê.

Không đạt được mục đích, Lâm Mỹ Quyên bèn gọi ngay cho Đường Minh Phong để thuật lại kết quả của việc đàm phán.

“Nói mọi chuyện của Tôn Hàn cho Lý Tông Đạo đi, cho anh ta biết mặt!” Đường Minh Phong nói trong điện thoại.

Nếu chuyện Tôn Hàn ngồi tù bại lộ, anh sẽ không giữ được chức tổng giám đốc nữa.

Đến khi ấy, Tôn Hàn chỉ còn cách cầu xin họ chủ động ly hôn.

Nhưng Lâm Mỹ Quyên không dám, “Minh Phong à, anh đừng quên chuyện bắt cóc Liễu Y Y.

Nếu thực sự cấu xé nhau, vậy phiền phức của chúng ta vẫn chưa hết đâu!”
“Anh có cách loại bỏ phiền phức này!”
“Là cách gì vậy?”, Lâm Mỹ Quyên lập tức vui vẻ hơn hẳn.

Chuyện Vương Bình bắt cóc vẫn luôn là mối lo trong lòng cô ta.

Ngày nào cô ta cũng sợ chuyện này bị vạch trần, đến lúc ấy, cô ta sẽ phải ngồi tù và mất tất cả!
Chỉ cần giải quyết được tận gốc chuyện phiền phức này, vậy thì cô ta nằm mơ cũng có thể bật cười tỉnh dậy.

“Một khi chuyện này bại lộ, cứ để Lâm Hạo gánh hết tội! Chỉ cần Lâm Hạo chịu tội, em và anh sẽ không sao!”
“Chuyện này…”, Lâm Mỹ Quyên kinh ngạc.


Sau khi rời quán, Tôn Hàn trở về công ty.

Vào đến văn phòng, Tôn Hàn pha một tách trà rồi từ từ nhấm nháp, thỉnh thoảng lại nhíu mày.

Nếu Lâm Mỹ Quyên thực sự tiết lộ chuyện năm xưa anh cưỡng bức Liễu Y Y với công ty thời trang Sâm Uy, thì chuyện anh có thể ở lại Sâm Uy hay không cũng không quan trọng, anh chỉ sợ Liễu Y Y không chịu được áp lực…
Thế thì mọi thứ anh đã sắp xếp cho Liễu Y Y sẽ thất bại trong gang tấc.


Cô vợ này của anh, đúng là không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích!
“Tổng giám đốc Tôn!”
Trợ lý Trần Hương gõ cửa.

.

đam mỹ hài
“Vào đi”, Tôn Hàn xoa mặt, lên tiếng đáp.

Đợi Trần Hương bước vào rồi, Tôn Hàn mới khẽ hỏi, “Có việc gì à?”
“Liễu Y Y vừa ra ngoài, bảo là đi gặp khách hàng!”, Trần Hương vừa nhìn Tôn Hàn vừa nói, ánh mắt hơi lạ.

Chẳng trách lúc anh đi ngang phòng kinh doanh lại không thấy Liễu Y Y.

Nhưng Tôn Hàn lại không thấy có gì kỳ lạ, “Việc nhân viên phòng kinh doanh rất bình thường, thế mà cũng phải báo cáo với tôi à?”
“Nhưng tôi đã điều chỉnh bảng phân công công việc hôm nay của phòng kinh doanh, Liễu Y Y không có khách hàng nào phải gặp cả.

Nghe đồng nghiệp ngồi gần Liễu Y Y nói rằng, Liễu Y Y nghe điện thoại xong là đi ngay.

Vừa nghe máy chưa bao lâu thì Liễu Y Y đã hốt hoảng chạy đi rồi ạ!”
Hửm?!
Thế thì lạ đấy!
Tôn Hàn ngửi được mùi bất thường, lập tức gọi cho Liễu Y Y.

Gọi thì gọi được, nhưng điện thoại đã reo rất lâu mà Liễu Y Y vẫn không bắt máy.

Lúc này Trần Hương mới bổ sung một câu, “Tổng giám đốc Tôn, người gọi cho Liễu Y Y là một người đàn ông ạ!”
Trần Hương không nói thêm gì khác nữa.

Cô ta tin rằng tổng giám đốc Tôn hiểu ý mình.

Liễu Y Y đã lấy cớ gặp khách hàng để đi gặp người đàn ông khác.

Lén lén lút lút đi gặp đàn ông, chỉ cần nghĩ một chút thôi cũng biết là vì chuyện gì!
Đây cũng là lý do cô ta tìm Tôn Hàn.

Cô ta phải để Tôn Hàn biết người phụ nữ Liễu Y Y này không hề đơn giản như tổng giám đốc Tôn đã nghĩ!
“Còn thông tin gì khác không?”, Tôn Hàn bực bội hỏi.

Trần Hương lắc đầu, “Không ạ”.

“Vậy cô đi ra đi”.

“Tổng giám đốc Tôn à, Liễu Y Y gặp người đàn ông này, rất có thể là…”, Trần Hương vẫn muốn nói gì đấy.

Nhưng Tôn Hàn không có hứng nghe, chỉ gằn giọng, “Đi ra!”
“Vâng!”
Trần Hương không dám chen lời, đành rời khỏi phòng làm việc.


Nếu tổng giám đốc Tôn đã nổi giận thì có nghĩa là mục đích của cô ta đã đạt được rồi.

Bên trong văn phòng, Tôn Hàn nổi giận không phải vì Liễu Y Y giấu anh đi gặp ai đấy.

Không ai hiểu rõ chuyện của Liễu Y Y hơn anh cả.

Mà là vì lo lắng.

E rằng chuyện này không đơn giản.

Ngẫm nghĩ một lúc, anh lập tức gọi cho Từ Khang Niên rồi ra lệnh, “Tìm vị trí điện thoại của Liễu Y Y ngay cho tôi!”

Ở một nhà hàng trên tầng hai khách sạn Intercontinental.

Liễu Y Y ngồi đối diện Đường Mân, điện thoại trong túi reo lên rất lâu nhưng cô không bắt máy.

Nhạc chuông mà cô cài cho cuộc gọi của Tôn Hàn không giống người khác, không cần xem cũng biết là anh gọi.

“Sao lại không nghe máy?”, Đường Mân nhìn cô, vẻ nửa cười nửa không.

“Cuộc gọi làm phiền thôi”.

Liễu Y Y biết Đường Mân rất căm hận Tôn Hàn, nên không muốn bắt máy, sợ xảy ra rắc rối.

“Anh Đường, anh nói anh có cách chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi? Anh biết mẹ tôi mắc bệnh gì sao?”
Đây chính là lý do Liễu Y Y đồng ý gặp Đường Mân.

Đường Mân nở nụ cười gian tà, nhẹ nhàng nói, “Suy tim, đúng chứ? Anh còn nghe ngóng được bệnh tình của mẹ em càng lúc càng trở nặng, có thể sẽ không qua khỏi năm nay”.

“Lần này đến Giang Châu, anh có đưa Tiết Nhất Thủ từ Ma Đô theo cùng, đây chính là chuyên gia hàng đầu cả nước trong lĩnh vực Huyết học! Nếu không tin, em có thể tự dùng điện thoại lên mạng tra cứu!”
“Đó là một vị bác sĩ cực kỳ tài giỏi, việc chữa khỏi bệnh cho mẹ em hoàn toàn không thành vấn đề!”
“Anh có thể nhờ Tiết Nhất Thủ chữa trị cho mẹ em”.

Làm gì có chuyện tự dưng lại giúp cô chứ, Đường Mân không tốt bụng đến vậy đâu.

Liễu Y Y hỏi thẳng, “Có điều kiện nhỉ?”
“Em nghĩ sao?”
Đường Mân vươn tay ra, dần dần tiếp cận gương mặt của Liễu Y Y….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.